Sáng hôm sau Cù Vận Bạch chủ trì hội nghị toàn bộ nhân viên Ban quản lý khu Khai Phát, tuyên bố quyết định của huyện về việc Triệu Quốc Đống tạm thời thay thế Phó chủ nhiệm Bành Hiểu Phương bị bệnh. Bành Hiểu Phương trước đây chỉ phụ trách phòng thu hút đầu tư. Trong tay chỉ có Hoàng Trung Kiệt, một Phó Trưởng phòng và ba nhân viên.
Mảng thu hút đầu tư nói phức tạp sẽ phức tạp, nói đơn giản sẽ đơn giản. Công tác thu hút đầu tư thời kỳ đầu sẽ rất vất vả, nhưng một khi đối phương xác định xây dựng nhà máy thì công tác tiếp theo lại rất đơn giản.
Hai công ty quyết định đến khu Khai Phát Giang Khẩu đầu tư có quy mô nhỏ, chiếm khu đất không đầy trăm mẫu, đầu tư không đủ hai triệu. Hiệp định đầu tư ký kết đúng là quá kém so với Hoa Dương, Vọng Đường và Bích Trì có các hợp đồng hàng chục triệu.
Triệu Quốc Đống lần đầu tiên cảm thấy mình biết trước tương lai cũng bất lực với chuyện này. So sánh với khu Khai Phát Giang Khẩu thì Hoa Dương và Vọng Đường có điều kiện tốt hơn nhiều. Dù là khoảng cách tới sân bay, tàu hay đường gioa thông đều rất thuận tiện. Giang Khẩu vẫn không thể so sánh với hai huyện này. Mà Bích Trì lại có ưu thế là trụ sở của nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên. Ba nơi này chiếm thành quả lớn nhất trong Hội chợ thương mại.
Cũng may có hai công ty nhỏ quyết định tới, coi như việc điều chỉnh bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát đã có đột phá. Hai nhà đầu tư Phúc Kiến cũng khá tích cực, công tác thăm dò và kiểm tra làm bọn họ rất hài lòng. Sau khi ký hiệp định ở Hội chợ thương mại, bọn họ liền về Phúc Kiến, chuẩn bị trước tết sẽ bắt đầu động thổ xây dựng nhà máy.
Làm Triệu Quốc Đống ngạc nhiên đó là Trường Xuyên không ngờ cũng ký kết hiệp định kinh doanh nước suối với Tân Châu ở trong Hội chợ thương mại.
Trường Xuyên vốn định theo ý của Triệu Quốc Đống là không muốn lộ ra. Nhưng Huyện Thương Lãng lần này không có thành tích gì khiến lãnh đạo huyện khá khẩn trương, vì thế cứ yêu cầu Trường Xuyên sớm ký kết việc đầu tư vào Huyện Thương Lãng, như vậy bọn họ cũng có thể báo cáo với Thị ủy Tân Châu.
Cuối cùng Trường Xuyên chỉ có thể quyết định ký hợp đồng đến kinh doanh nước suối ở Huyện Thương Lãng với giá trị năm triệu. Trường Xuyên cũng nhân cơ hội này yêu cầu Huyện Thương Lãng phải giúp y vay được một triệu từ ngân hàng Công thương huyện. Vì đạt mục đích, Huyện Thương Lãng cuối cùng đã phải đồng ý yêu cầu này.
Hạng mục đầu tư năm triệu đối với Huyện Thương Lãng mà nói đã đủ để bọn họ xếp hạng khá cao trong Hội chợ thương mại của Tân Châu. Liễu Đạo Nguyên thậm chí còn tự mình tham gia lễ ký kết. Mặc dù y khá nghi ngờ với tên của cậu thanh niên này, nhưng Liễu Đạo Nguyên thật không ngờ tên này lại là em trai của Triệu Quốc Đống. Y chỉ biết nhà đầu tư đến từ An Đô. Là người kiếm được lãi từ thị trường chứng khoán Thượng Hải rồi về tỉnh An Nguyên đầu tư.
Chạy dọc theo quốc lộ hơn sáu tiếng mới tới được Tân Châu. Mà từ Tân Châu đến Huyện Thương Lãng cũng mất hơn tiếng, cuối cùng khi Triệu Quốc Đống sắp tới địa điểm xây dựng công ty kinh doanh nước suối đã là hơn 4h chiều. Đường đến Huyện Thương Lãng khá được, nhưng từ Huyện Thương Lãng đến suối Thương Lãng lại khá sóc, đá vụn làm xe Santana đi lại rất khó khăn.
Nhìn vùng núi Thương Lãng, Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Núi Thương Lãng chạy dài 300km vẫn như một cô dâu được che mặt. Nhưng ai ngờ đó lại là khu du lịch khiến cả Trung Quốc, thậm chí cả thế giới si mê.
Địa điểm xây dựng nhà máy cách nguồn nước không đầy 1km, xung quanh đều là rừng rậm. Một con đường đang được mở rộng để thuận tiện cho việc vận chuyển.
Nước suối mát lạnh làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lại. Hắn gật đầu và thầm hít sâu một hơi. Sống ở đây có lẽ sống lâu hơn tại thành phố chục năm, nhưng có ai muốn sống ở đây cả đời cơ chứ. Cảnh dù đẹp hơn nữa, nếu người ta sống mãi ở đó cũng thấy nó bình thường.
Ai cũng đều có tính có mới nới cũ, cho nên đây là một lý do để đám đàn ông giải thích mình đi tìm gái, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, vợ không bằng bồ. Câu này chính là châm ngôn từ xưa của người Trung Quốc.
Trường Xuyên thấy ông anh mình đứng ở sườn núi và suy nghĩ gì đó. Y không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đã chính thức giao mấy triệu cho y sử dụng, mà Đức Sơn chỉ là hỗ trợ Trường Xuyên mà thôi, điều này làm Trường Xuyên thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề Sau khi từ An Đô về, y đã lên Phòng Công thương huyện Thương Lãng thành lập Công ty trách nhiệm hữu hạn nước suối Thương Lãng, đăng ký vốn ba triệu. Đúng như ý của Triệu Quốc Đống, thì mẹ bọn họ Hứa Tú Cần có 50%, Đức Sơn, Trường Xuyên có 20%; Triệu Linh San và Triệu Vân Hải có 5% cổ phần.
Đây là công ty gia đình điển hình. Theo Triệu Quốc Đống thì tránh phiền phức về sau hắn sẽ không xuất hiện trong bất cứ sản nghiệp nào của gia đình.
- Trường Xuyên, em định bao giờ khởi công?
Một lúc sau Triệu Quốc Đống mới nói.
- Ngày 15 tháng 1 sẽ khởi công, trong ba tháng là sẽ xây dựng xong nhà máy và lắp đặt thiết bị, tranh thủ trước mồng 1 tháng 6 chính thức hoạt động.
Trường Xuyên rất tự tin nói.
- Các loại thiết bị đã đặt mua chưa?
Mặc dù không quan tâm đến công việc cụ thể nhưng Triệu Quốc Đống vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
- Vâng, một bộ phận thiết bị là cũ, nhưng hầu hết là mới, hơi điều chỉnh chút là có thể đưa vào sản xuất. Anh yên tâm, em canh ở đây là muốn nhà máy đi vào ổn định.
Trường Xuyên thấy Triệu Quốc Đống có chút lo lắng nên nói.
- Không, canh ở đây không phải là em mà là người chúng ta thuê. Em phải nhìn tới việc tiêu thụ, quảng cáo, tài chính. Rất nhanh điều quan trọng nhất sẽ là tiêu thụ, điểm này em phải nhớ kỹ. Một khi tiêu thụ có vấn đề thì sẽ chỉ còn nước đóng cửa mà thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Thực ra một khi sản xuất đi vào quỹ đạo, một công ty vận chuyển là quá đơn giản, giao cho nhân viên mình tin là được. Nhớ, anh nói là người đáng tin, em phải chú trọng vào tài chính.
Trường Xuyên nhìn ra Triệu Quốc Đống còn lời để nói nên biết ý không xen vào.
- Lần trước em nói đúng, sản phẩm mới nếu muốn mở thị trường thì cần quảng cáo trên quy mô lớn. Ngoài ra quảng cáo chủ yếu tập trung trên Tv, báo chí và các loại hoạt động. Em cũng có thể suy nghĩ làm cho nó tạo được tiếng vang, như vậy thì mới có thể khiến người tiêu dùng có ấn tượng.
Theo Triệu Quốc Đống biết thì năm 94 là thời đại điên cuồng nhất của quảng cáo, lợi nhuận từ nó mang tới là rất lớn. Các kênh chính của Trung Quốc cũng lợi dụng sức ảnh hưởng của mình mà tuyên truyền về rượu Khổng Phủ, nhà máy sản xuất rượu Tần Trì… Chính quyền thời kỳ này khiến nhiều công ty trở nên có tiếng vang lớn, nhưng người điên cuồng sẽ phải trả giá rất đắt dù cho đó có là ai đi chăng nữa.
Triệu Quốc Đống còn không hy vọng nước Thương Lãng chưa chính thức sản xuất đã lên quảng cáo ở kênh Cctv, không có mấy triệu thì đừng mong tiến vào. Nhưng ở giai đoạn chưa phải thời kỳ hoàng kim của quảng cáo thì có lẽ cũng nên thử một phen.
Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống cho rằng điều quan trọng nhất đối với nước Thương Lãng là tạo được thị trường ở tỉnh An Nguyên. Mà điểm này Triệu Quốc Đống cũng đã bắt tay vào làm. Trường Xuyên biết Triệu Quốc Đống có quen biết với Hàn Đông, nên bảo hắn gọi cho Hàn Đông.
Ở vài phương diện Trường Xuyên còn giỏi hơn Triệu Quốc Đống, ít nhất là việc lợi dụng quan hệ thì nhìn xa hơn hắn. Công việc cần phải triển khai từ khi nó chưa bắt đầu, điều này Triệu Trường Xuyên hiểu hơn cả Triệu Quốc Đống. Sau khi ký hợp đồng với Tân Châu, Trường Xuyên đã suy nghĩ làm như thế nào phát triển ở An Đô cùng các thành phố cấp hai trong tỉnh, cố gắng biến con đường này phát triển thêm nữa. Mà một khi quảng cáo tăng mạnh thì như vậy với việc các con đường được chuẩn bị trước sẽ có thể khiến sản phẩm của công ty chiếm lĩnh thị trường.
- Việc vận chuyển chú lo đến đâu rồi?
Triệu Quốc Đống biết nếu muốn một công ty thành công thì không chỉ dựa vào việc biết trước tương lai, mà còn cần làm nhiều công việc khác.
- Đức Sơn phụ trách việc này, bọn em đã liên hệ với vài công ty vận chuyển của Tân Châu, ngoài ra bên phía đường sắt cũng có tiến triển. Huyện Thương Lãng nằm trên tuyến An Quế, lượng hàng hóa đi qua ít, đây là ưu thế với chúng ta.
Trường Xuyên nói.