Thái Chánh Dương gọi điện xong liền trêu chọc:
- Chú nói xem đây là lần thứ mấy anh gọi giúp chú rồi? Anh sắp thành Phó chủ tịch huyện phụ trách công nghiệp và thu hút đầu tư của Huyện Giang Khẩu rồi. Nếu Hoa Dương và Vọng Đường biết bọn anh giúp Giang Khẩu như vậy, anh đám đến mấy nơi đó sao. Dù là Bích Trì thì có lẽ cũng rất khó chịu với anh.
- Ha ha, Thái ca, làm một bộ phận người giàu lên chỉ là bước đầu, mục đích là phải làm tất cả mọi người giàu lên. Bây giờ khu Khai Phát của Hoa Dương, Vọng Đường được cục Chiêu thương giúp đỡ, anh sao phải thuê hoa trên gấm? Giang Khẩu mới cần giúp đỡ mà. Về công về tư anh giúp Giang Khẩu đều thể hiện tấm lòng quảng đại của Phó thị trưởng mà. Anh xem cục Chiêu thương thành phố đối xử với Giang Khẩu như vậy đó, đây là suy nghĩ hạn hẹp, ý thức nông cạn.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Thái Chánh Dương dở khóc dở cười. Tên này giỏi nhất là nói một chuyện đang nghiêm túc thành dễ dàng, có thể biến chuyện vốn không quan trọng thành nghiêm túc. Chẳng qua Thái Chánh Dương lại thích không khí này, chỉ lúc này y mới thấy thoải mái mà thôi. Đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, đây là cách tạo tâm lý thoải mái, có lợi cho cơ thể.
- Được rồi, đừng nói như vậy với anh. Anh biết chú giỏi nói là được chứ gì? Bây giờ chú nói nên cảm ơn anh như thế nào?
Thái Chánh Dương vội vàng ngăn không cho Triệu Quốc Đống lấy đề tài này mà nói. Nếu cho tên này một điểm tựa thì không biết hắn lừa dối không biết đông tây nam bắc nào.
- Ồ, chúng ta đã đến uống café ở Giả Nhật Hoa Viên, Quân Duyệt rồi mà. Hay là đến quán Ý ăn, đồ ở đó rất ngon đó anh.
Triệu Quốc Đống trợn mắt nói.
- Một bữa là đuổi được anh đây đi sao?
Thái Chánh Dương liền kêu lên:
- Một cuộc điện của Phó thị trưởng như anh sao rẻ vậy?
- Vậy nếu chuyện thành công em trả anh 20 ngàn, vấn đề là anh có dám nhận không?
Triệu Quốc Đống khinh thường bĩu môi. Con người bất cứ lúc nào cũng phải chịu khổ trước, hưởng thụ sau. Thái ca, anh thành thật mang đuôi làm người đi.
Bị Triệu Quốc Đống trêu như vậy, Thái Chánh Dương lắc đầu nói:
- Chú đó, đúng là chú nhìn thấu anh. Không được, dù như thế nào cũng phải thêm một chầu café.
- Được rồi, đường đường là Phó thị trưởng mà chẳng lẽ cứ suốt ngày đòi ăn của cấp dưới sao? Cán bộ chúng ta có tư tưởng như vậy thì kinh tế Thành phố An Đô sao có thể phát triển được?
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng đi quanh văn phòng Thái Chánh Dương một vòng rồi nói:
- Tôi đề nghị các thường vụ nhất định phải suy nghĩ làm như thế nào tăng cao tố chất của cán bộ. Trưởng ban Viên Triêu, điểm này hy vọng anh sau đây sẽ đưa ra một phương án có thể khả thi trong Hội nghị thường vụ lần tới. Tôi sẽ tự mình hỏi, ngoài ra lão Lâm, Ủy ban kỷ luật cũng phải có bố trí nhất định vào việc cán bộ lãnh đạo lấy thẻ ngân hàng, triển khai hoạt động chỉnh đốn tác phong làm việc của các cơ quan nhà nước. Bỏ mặc hiện tượng này tràn lan sẽ nghiêm trong ảnh hưởng tới hình ảnh của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Triệu Quốc Đống bắt chước giọng nói đầy mạnh mẽ của Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công:
- Tôi hy vọng các thường vụ ngồi đây phải học tập đồng chí Bí thư huyện ủy Giang Khẩu – Triệu Quốc Đống, học tập ý tưởng toàn tâm toàn ý muốn phát triển của đồng chí này. Các cán bộ phải có quyết tâm sắt đá như vậy thì mới có thể khiến kinh tế tỉnh An Nguyên chúng ta phát triển mạnh được.
Thái Chánh Dương bị trò này của Triệu Quốc Đống làm cười phá lên. Tên này đóng quá đạt, không đi đóng phim thật đáng tiếc. Còn đặt mình vào vị trí Bí thư huyện ủy Giang Khẩu, chẳng qua lời này lại làm Thái Chánh Dương có chút suy nghĩ.
- Quốc Đống, lần này chú coi như thoát khỏi thân phận cảnh sát mà phụ trách công tác thu hút đầu tư của khu Khai Phát, anh thấy đây là cơ hội hiếm có của chú. Chú vừa lúc có thể lợi dụng cơ hội mà phấn đấu một phen, thể hiện năng lực của chú với lãnh đạo huyện. Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu mặc dù còn kém, nhưng lúc này lại có thể thể hiện rõ năng lực của chú. Đã có tin sang năm tỉnh, thành phố sẽ xóa bỏ một số khu Khai Phát. Khu Khai Phát Giang Khẩu là mục tiêu chủ chốt, nếu chú có thể thành công thay đổi cái nhìn của tỉnh, thành phố, anh nghĩ Huyện ủy, Ủy ban, thậm chí Thị ủy và Ủy ban thành phố cũng sẽ không thể coi như không thấy.
- Ha ha, Thái ca, anh đừng nói. Em lúc đầu tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến Liễu ca ra mặt mà vào được khu Khai Phát, bây giờ đúng là cơ hội đã tới chỉ là cơ hội nó lại có vẻ nguy hiểm. Làm không tốt, khu Khai Phát bị xóa bỏ thì em chỉ có thể xám xịt về Công an huyện. Làm tốt thì như lời anh nói, có lẽ sẽ có một con đường rộng lớn chờ em, phải chiến đấu tới cùng.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
Thái Chánh Dương đầy thưởng thức vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Quốc Đống, không có áp lực là không có động lực, làm thật tốt vào. Nếu cần anh giúp thì đừng ngại. Anh em với nhau nếu khách khí càng thêm xa cách.
- Thái ca yên tâm, lúc cần phiền tới anh thì anh có muốn đẩy đi cũng không được. Da mặt em dày lắm, ví dụ như tối nay thì anh phải lo cho em bữa ăn chứ.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế mà cười nói.
- Chú này, không phải vừa nãy nói mời anh sao?
Thái Chánh Dương lắc đầu cười nói:
- Đi thôi, vừa lúc tối nay anh mời Giảng viên của anh dùng bữa, chú đi theo ăn cùng cũng được.
- Thái ca đang học nghiên cứu sinh sao?
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt, muốn tiến lên trong chính trị thì không thể thiếu mấy thứ này. Tuổi là nhất định, văn bằng cũng không thể thiếu. Thái Chánh Dương chẳng qua mới 42 tuổi, đang ở tuổi đẹp nhất cuộc đời chính trị.
- Ừ, không học không được, chẳng qua đi học cũng có thể biết được nhiều thứ mới, tăng thêm kiến thức cũng đáng. Quốc Đống, bằng của chú là bằng chuyên môn, phạm vi hẹp hòi. Anh nghĩ chú đi lấy thêm một bằng khoa Văn, đây là tối thiểu. Hơn nữa tốt nhất học thêm khóa về quản lý kinh tế.
Thái Chánh Dương không hề giấu Triệu Quốc Đống. Đến tuổi bọn họ nếu muốn chuyên tâm học thì đúng là không thực tế. Có thể vài hôm tới một lần đã rất khó khăn rồi. Chẳng qua y hy vọng Triệu Quốc Đống tốt nhất là phải đi cảm nhận tri thức thật tốt. Có lẽ Triệu Quốc Đống thể hiện kiến thức uyên bác hơn xa nghiên cứu sinh, nhưng bên tổ chức chỉ xem bằng cấp.
- Ha ha Thái ca, em đã đăng ký rồi, em học lớp Quản lý công thương đại học An Nguyên, chẳng qua là tại chức thôi. Thái ca, chúng ta có phải cùng trường không nhỉ?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ bằng điểm này anh cũng phải mang thằng em khóa dưới đi cho quen mặt, phải không?