Chu Hoành Vĩ cẩn thận suy nghĩ lời đối phương. Là cảm thấy cấp bậc của mình chưa đủ sao? Nói cũng đúng, Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ không quan tâm chuyện của cán bộ cấp sở, đó là chuyện của Ủy ban kỷ luật tỉnh, trừ khi là bị liên quan vào, nói cách khác mình không phải mục tiêu chính mà là một con cá bị liên lụy, có thể giải thích như vậy không?
Vẻ mặt Chu Hoành Vĩ không ngừng thay đổi. Hắn vốn tự nhận dù núi đổ trước mặt cũng không biến sắc, nhưng thực ra người có thể làm được như vậy ngoài thánh nhân chính là kẻ điên.
- Cán bộ Giang, anh cũng biết tôi công tác gần dược 30 năm, từng đó năm đúng là có nhiều việc, ồ, có một số chuyện đã từ rất lâu, đã trở nên mơ hồ. Anh nói như vậy thì tôi không biết nên nói gì nữa.
Chu Hoành Vĩ cố làm mình tỉnh táo tránh vì suy nghĩ hỗn loạn mà xảy ra vấn đề.
- Lão Chu, xem ra anh cần chúng tôi giúp anh nhớ lại hả? Vậy anh cảm thấy chúng tôi vì sao mà tới. Anh biết chuyện của Hoàng Trì Trung rồi chứ, anh có khúc mắc gì với Hoàng Trì Trung không, nếu có thì ở phương diện nào? Nếu không có thì tại sao chúng tôi lại tìm anh? Tôi chỉ có thể nói như vậy, nói thêm thì cần gì anh tự khai?
Xx rất kiên nhẫn, chỉ cần đối phương mở miệng có nghĩa là phòng ngự đã dao động, bây giờ cần chính là tìm điểm đột phá. Tung thứ trong tay mình ra quá sớm sẽ không thích hợp, đến lúc cuối cùng bung ra sẽ làm nổ tung hàng phòng ngự của đối phương.
- Tiểu Giang, không nên nói nhiều, để lão Chu có thời gian suy nghĩ đi.
Người đàn ông vẫn xem Tv có lẽ thấy xx tiết lộ nhiều nên có chút khó chịu nói.
Xx nhún vai không nói nữa.
Chu Hoành Vĩ một lần nữa rơi vào trầm mặc. Lúc này hắn không xác định được đối phương nắm bao thứ. Vấn đề của Hoàng Trì Trung đương nhiên không quan hệ gì tới mình. Mình và Hoàng Trì Trung không chung đường, nhưng nó không có nghĩa mình không quan hệ tới việc này. Bất động sản Hối Sinh như một tảng đá đè nặng trong lòng làm Chu Hoành Vĩ không thở nổi.
Trên Tv đang đưa tin quốc gia đẩy mạnh chỉnh đốn thị trường bất động sản. Người đàn ông trung niên nhíu mày nói.
- Thời này ngành bất động sản như chuột vậy. Lão Chu, sao, còn chưa nghĩ kỹ sao? Anh thật sự không dính chút nào tới việc này sao?
Có lẽ thấy mình nói lỡ, người đàn ông trung niên ngậm miệng đổi kênh.
- Hắc hắc, trưởng ban Trịnh, ngài nói làm ở ngành chúng tôi có thể không tiếp xúc với ngành bất động sản sao? Tôi lúc làm Phó thị trưởng thường trực An Đô càng tiếp xúc rộng hơn.
Chu Hoành Vĩ thấy đối phương như chăm chú lắng nghe, nhất là lúc thấy mình nói đến lúc còn ở An Đô thì càng chú ý, Chu Hoành Vĩ run lên. Xem ra đúng là có vấn đề ở bên An Đô, nói cách khác đối phương đã có chút nhược điểm của mình, cũng may mình chỉ có qua lại với Hối Sinh, nhưng như vậy cũng đủ để mình chết không có chỗ chôn.
…
Mặc dù tin đối phương cuối cùng sẽ khuất phục nhưng xx không ngờ Chu Hoành Vĩ khó quấn như vậy, lời tới bên miệng òn rụt về, mấy lần đều là thế. Vì vậy hắn mấy lần cũng muốn tung ra đòn sát thủ nhưng vẫn phải nhịn lại. Hắn nhất định phải làm hàng phòng ngự của đối phương gần sụp đổ mới tung chiêu ra.
- Tôi thấy như vậy, anh có thể còn chưa nghĩ kỹ, hay là chúng ta nghỉ một đêm, sáng mai tiếp tục.
Xx uống hợp nước rồi nói.
- Trưởng ban Trịnh, cán bộ Giang, ôi, anh cũng biết lễ nghi của Trung Quốc chúng ta, ngày lễ ngày tết khó tránh khỏi tặng quà. Ồ, ngài vừa nãy hỏi tôi có quan hệ gì với công ty bất động sản nào không. Ồ, có một hai công ty khá quen nhưng không phải quan hệ như các vị nghĩ, cũng chỉ là thi thoảng ngồi ăn cơm, đánh golf, đánh bài mà thôi.
Trong mắt xx hiện ra một tia tức giận làm Chu Hoành Vĩ giật mình.
- Lão Chu, thật sự không có qua lại gì về kinh tế sao? Cần tôi nhắc thật ư? Tôi không nói một công trình khởi công, công ty kia cho anh phong bao, không phải nói một hai ngàn tiền chúc tết. Muốn nói chính là những con số không bình thường, hơn nữa anh cũng vì bọn họ … Hắc hắc, lão Chu, không cần tôi nói rõ như vậy chứ?
Xx nói làm người ta suy nghĩ miên man nhưng như có ám chỉ gì đó.
Chu Hoành Vĩ mấp máy môi một lúc như nhớ lại gì đó. Hắn khó khăn nói.
- Cán bộ Giang, tôi không biết anh nói có phải là lần đó không. Ừ, thời gian cụ thể tôi không rõ, là đợt tết phó tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Hối Sinh đến văn phòng tôi bỏ lại phong bì 50 ngàn nói là chút tét tôi. Tôi vốn không chú ý tưởng chỉ là một hai ngàn, sau đó mới phát hiện là 50 ngàn, số tiền quá lớn nên muốn trả lại nhưng kết quả vẫn để trong két. Mấy hôm sau văn phòng tôi bị trộm, khoản tiền đó cũng bị trộm đi. lúc ấy Cục công an thành phố còn đến khám xét hiện trường.
Xx rất tự nhiên nhìn người đàn ông trung niên, hắn lạnh nhạt nói.
- Vậy khi đó Cục công an đến khám xét thì anh có nói đến khoản tiền đó không?
- Không, bởi vì khoản tiền quá lớn, tôi không tiện nói, vốn định trả. Ôi bây giờ đất hóa bùn rồi.
Chu Hoành Vĩ ra vẻ hối hận.
- Vậy anh còn đánh mất gì khác không?
Xx tùy ý nói.
- Còn đánh mất một hai hai chục ngàn, đó là cuối năm trước một vài đơn vị tới chúc tết, mỗi đơn vị một hai ngàn tôi cũng gộp lại để đó.
Chu Hoành Vĩ đáp.
- Ngoài ra còn đánh mất một máy tính xách tay.
- Nói cách khác lúc ấy anh có báo cảnh sát, Cục công an cũng ghi chép lại?
Xx hỏi tiếp.
- Đúng, có ghi lại, chẳng qua lúc ấy tôi không nói có nhiều tiền đến thế, chỉ nói có mười ngàn tiền thưởng cuối năm để đó và một chiếc máy tính xách tay.
Chu Hoành Vĩ thấy đối phương có lẽ chấp nhận lời giải thích của mình.
- Ừ, bất động sản Hối Sinh tự nhiên cho anh 50 ngàn ư? Giống như anh nói các công ty bình thường chúc tết chỉ là một hai ngàn, 50 ngàn quá nhiều, có nguyên nhân gì không?
Xx cười nói.
Chỉ cần một người nói dối thì về sau sẽ nói dối càng lúc càng nhiều hơn, mà lời nối dối này thường chính là nguyên nhân bị đâm thủng.
- Ồ, cái này ..
Chu Hoành Vĩ phun ra một hơi, một lúc lâu sau hắn mới nói.
- Tôi đã nói giúp bất động sản Hối Sinh một tiếng với Ủy ban xây dựng, mời bọn họ có thể cân nhắc một hạng mục. Nhưng chuyện sau đó tôi không tham gia, cũng không rõ tình hình sau đó là gì.
Xx nở nụ cười:
- Ừ, lão Chu, anh nói xem là hạng mục gì?
Xx do dự hồi lâu mới nói:
- Là tiểu khu Phương Uyển.
- Rất tốt lão Chu, anh khá phối hợp, chẳng qua lời anh nói hình như có gì đó không thật.
Xx bắt đầu lạnh giọng.
- Cán bộ Giang, tôi nói tất cả là thật..
Chu Hoành Vĩ vội vàng cam đoan.
- Lão Chu, anh nghe tôi nói, tôi mặc dù đang phá án giúp Ủy ban kỷ luật trung ương nhưng anh biết tôi vốn làm gì không?
Xx âm hiểm nói.
Chu Hoành Vĩ không biết đối phương có ý gì nên lắc đầu.
- Tôi vốn làm cảnh sát kinh tế, anh hẳn là biết cảnh sát kinh tế hay qua lại với các công ty nhất. Điều chỉnh diện tích bất động sản có nghĩa là gì, anh nghĩ tôi không biết, hay là nghĩ tôi chưa từng tiếp xúc qua ở phương diện này? Tôi nói với anh là tôi vừa từ một vụ án bất động sản ở tỉnh khác bị điều sang làm ở vụ án tại An Nguyên, anh cảm thấy tôi không rõ điều chỉnh diện tích đáng bao tiền sao? 50 ngàn, anh có cần tôi mang người mà anh vừa đề cập tới đối chất không? Tôi rồi nói tiếp nói với anh là anh không nói đúng sự thật.
Bịch một tiếng, Chu Hoành Vĩ quỳ rạp xuống, mặt tái mét.
…
Một khi có đột phá, chuyện đơn giản hơn nhiều.
Chu Hoành Vĩ khai báo thành khẩn về việc mình giúp bất động sản Hối Sinh điều chỉnh diện tích ở hạng mục tiểu khu Phương Uyển. Trước đó bất động sản Hối Sinh đúng là cho hắn 50 ngàn, khoản tiền này đúng là bị trộm. Nhưng sau đó bất động sản Hối Sinh còn đưa cho hắn 500 ngàn.
Sau khi giao ra vấn đề ở Hối Sinh, Chu Hoành Vĩ lại thề thốt chỉ có vấn đề này, cũng là lần đầu hắn làm như vậy, cũng nói sẽ nộp khoản tiền này, thậm chí hắn còn chủ động khai mình có quan hệ nam nữ bất chính với một nữ cán bộ ở ủy ban thành phố An Đô, coi như chứng minh mình phối hợp với Ủy ban kỷ luật trung ương.