Triệu Quốc Đống không ngờ Điền Hùng lại nói rõ mình ủng hộ Tây Giang đẩy mạnh phương án này, hắn có chút ngạc nhiên.
Hắn vốn nghĩ mặc dù Điền Hùng cuối cùng cũng đồng ý nhưng cũng cần nhiều nguyên nhân khách quan tác động, ai ngờ đối phương rất kiên quyết và rõ ràng nói ra.
- Lão Điền, tôi đồng ý quan điểm của anh, mặc kệ phương án của Ninh Lăng có khuyết điểm hoặc không chu toàn nhưng dám đưa ra phương án này, có thể cân nhắc vấn đề nóng mà dân chúng quan tâm nhất, không phải là làm hạng mục lớn để lấy thành tích, tôi thấy đây là biến hoá rất tốt.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút nói:
- Hiện nay khi tâm trạng của cán bộ lãnh đạo càng lúc càng táo bạo, tôi thấy cần triển khai một cuộc thảo luận, học tập, làm mọi người suy nghĩ lại xem Đảng chấp chính nên làm gì để phục vụ dân chúng.
- Tôi không phải là người theo chủ nghĩa dân sinh hẹp hòi, tôi cũng biết tầm quan trọng của phát triển kinh tế với sự nghiệp dân sinh, nhưng chúng ta cần phải làm rõ phương hướng cái gì là ngọn, cái gì là gốc. Nếu như phát triển kinh tế rồi thỏa mãn nhu cầu của quần chúng nhân dân thì như vậy mới là phát triển tuần hoàn. Tôi muốn nói chính là loại quan điểm này bị nhiều lãnh đạo chủ yếu ra làm cho có, lấy thành tích, đây chính là do quan điểm thành tích có vấn đề. Ở cấp huyện như vậy thì đó là vấn đề của cấp thị xã, mà cấp thị xã như vậy thì chính là vấn đề của tỉnh…
Triệu Quốc Đống nói làm Điền Hùng một lần nữa nhận thức được phong cách dám nói của Triệu Quốc Đống. Đã sớm nghe đôi khi Triệu Quốc Đống nói sắc như đao, có đôi khi như đạn pháo ầm ầm bắn ra, muốn anh đặt mình ở tiền tuyến, muốn anh nhiệt huyết sôi sục, làm đến cán bộ ở cấp bậc này còn có thể duy trì cá tính rõ ràng như vậy chính là một trường hợp đặc biệt. Mà Triệu Quốc Đống còn có thể đứng vững ở vị trí này, thậm chí tiếp tục bay lên đã nói rõ nhiều vấn đề.
- Tôi vẫn suy nghĩ vấn đề đề bạt nhân sự cùng với tuyên truyền dư luận của tỉnh ta, phát triển kinh tế đương nhiên quan trọng nhưng theo thời đại phát triển thì chúng ta cũng cần cân nhắc việc cân bằng giữa phát triển kinh tế và sự nghiệp dân sinh, đây vốn không phải là vấn đề mâu thuẫn nhưng thường bị một ít người đạt ở vị trí đối lập, nó khiến cho tính quan trọng của vấn đề dân sinh càng lúc càng giảm đi.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.
- Mặc kệ như thế nào thì Ninh Lăng đi bước này là đáng để khẳng định, thí điểm của bọn họ có thể thất bại hoặc là gặp nhiều vấn đề trong lúc nhất thời không thể giải quyết, có lẽ gặp chướng ngại về tính kỹ thuật, thậm chí kết cấu có vấn đề nhưng tôi cảm thấy không ảnh hưởng đến việc bọn họ mạnh dạn thí điểm.
Điền Hùng bị đả động khá sâu, nếu như nói lời lúc trước của mình chỉ mang tính dò xét và khích tướng, như vậy bây giờ hắn thật sự tâm phục khẩu phục tán thành quan điểm của Triệu Quốc Đống. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống đã cân nhắc chu toàn, sâu xa hơn mình nhiều, thậm chí tính cả khả năng thất bại. Đi theo lãnh đạo như vậy mới là có ý nghĩa.
- Chủ tịch, nếu như vậy thì tôi nghĩ có nên trình ra hội nghị thường trực ủy ban tỉnh nghiên cứu không?
Tâm trạng Điền Hùng có chút kích động.
- Không, lão Điền, chúng ta đồng ý để Ninh Lăng làm như vậy cũng không có nghĩa lập tức khởi động. Giống như anh nói vậy, chúng ta cảm thấy trong phương án của bọn họ còn quá nhiều khuyết điểm cần hoàn thiện và sửa đổi, nếu chúng ta thấy điểm này thì nên dành một chút thời gian giúp Ninh Lăng hoàn thiện, bài trừ nhân tố bất lợi một cách lớn nhất, như vậy không phải tốt hơn sao?
Điền Hùng cười cười tự giễu:
- Chủ tịch tỉnh, ngài thấy tôi đó, đúng là quên mất sự nặng nhẹ.
…
Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, Chung Dược Quân ra hiệu Lưu Như Hoài và Vu Đan ở lại, Trúc Văn Khôi cũng không rời đi.
Lưu Như Hoài bây giờ là trưởng ban thư ký Thị ủy nhưng vị trí cũng thuộc nhóm trên trong các thường vụ thị ủy Ninh Lăng, hơn nữa cũng rất có sức ảnh hưởng ở Thị ủy.
- Bí thư, thị trưởng, trưởng ban thư ký, có phải chuyện đã có hồi âm không?
Vu Đan vén sợi tóc rơi trên trán, tay cầm cặp đi đến gần hai người Chung Dược Quân, Trúc Văn Khôi đang ngồi. Chung Dược Quân và Trúc Văn Khôi mỉm cười nhìn nhau, lắc đầu.
- Vu Đan, tôi thấy cô đúng là không có vẻ gì sợ hãi cả, như là gì cũng tính trước.
- Bí thư, đây chỉ là hiện tượng bề ngoài của tôi mà thôi, không thể nào thể hiện như cô bé phạm sai lầm trước mặt lãnh đạo mà.
Tính Vu Đan khá hào sảng, coi như là nhân vật có cá tính ở Ninh Lăng. Đừng nhìn cô làm bí thư quận ủy Tây Giang không lâu nhưng rất nhanh tiếp nhận toàn bộ công việc của Tây Giang, nhanh chóng khống chế tình hình, sự quyết đoán và thủ đoạn không kém gì Lưu Như Hoài.
- Ha ha, Vu Đan cô lúc nào biến thành như vậy thì đúng là như mặt trời mọc đằng tây.
Chung Dược Quân nở nụ cười:
- Đúng là xấu hổ, chuyện chưa có hồi âm. Tôi đã hỏi chủ tịch tỉnh, ngài không trả lời thẳng chỉ nói việc này cần cân nhắc. Tôi thấy chủ tịch tỉnh rất có hứng thú với việc này. Hơn nữa tôi cũng biết Âu Dương Cẩm Hoa trong thời gian này vẫn tiếp xúc với chuyên gia ở Bộ y tế, chắc là liên quan đến phương án của Tây Giang.
Chung Dược Quân đưa mắt nhìn lướt qua Lưu Như Hoài:
- Như hoài nói đúng, sớm một chút vẫn hơn là muộn. HƠn nữa quận Tây Giang cũng đã đứng đầu kinh tế trong cấp quận, huyện toàn tỉnh. Nhưng Tây Giang cũng cần làm gì đó mới mẻ, phải làm cho dân chúng thấy được ưu huệ, như vậy cải cách y tế chính là đề tài rất tốt, đáng để làm.
- Nếu bí thư thấy như vậy, tôi cũng yên tâm, chỉ sợ tạo ra phiền phức cho ngài và thị trưởng, không chừng tỉnh lại thấy đây là việc khó giải quyết. Ninh Lăng chúng ta giao việc này lên tỉnh, bọn họ tiếp không được, không tiếp cũng không được, không chừng hận Ninh Lăng thấu xương, oán giận chúng ta chuyện gì không làm mà làm cái việc này, không chừng là một hòn đá tạo thành vô số gợn sóng, mọi người đều tập trung ánh mắt vào Ninh Lăng, là phúc hay họa cũng khó nói.
- Vu Đan, cô nói như vậy còn giống như là có chút khả năng, chẳng qua nếu không c tính khiêu chiến thì tôi nghĩ mấy nơi như Hoa Dương, Lộc Sơn đã sớm làm rồi.
Chung Dược Quân cười ha hả nói:
- Nếu Tây Giang chúng ta có nguyện vọng và thực lực này thì sao không thử. Trung ương đã sớm khuyến khích các nơi căn cứ tình hình mà sáng tạo quy tắc, cơ chế mới, chỉ cần có lợi cho dân thì có thể thử.
- Vu Đan, vấn đề tài chính cần cân nhắc chu đáo, nhất là cần phải đảm bảo tài chính khi cải cách y tế, càng cần phải xác định chế độ rõ ràng. Thu tài chính của t mặc dù không thấp nhưng cô cứ nhìn quy mô tiêu tốn của ngành y tế không nhỏ, ngoài ra còn có một vấn đề đó chính là còn có mấy trăm ngàn dân chúng từ ngoài đến, bọn họ mặc dù không có hộ khẩu Ninh Lăng nhưng thực tế trong bọn họ có nhiều người thường trú ở đây, làm như thế nào giải quyết cho quần thể này cũng cần cân nhắc.
Trúc Văn Khôi cũng lên tiếng.
- Tôi hy vọng cô có thể tạo thành điển hình trong các nữ cán bộ của Ninh Lăng chúng ta, trước đây có hai vị Vưu Liên Hương cùng Văn Ngạn Hoa thì áp lực của cô bây giờ càng lớn hơn. Sao, Vu Đan có tự tin không?
Vu Đan thoáng hoảng hốt. Tây Giang có ít nhất 200 ngàn dân nhập cư, trong đó có một bộ phận lớn là nhân viên, công nhân đến làm việc, đương nhiên cũng có cả nhân viên kinh doanh của các công ty nữa.
Hiện nay Khu khai phát đang không ngừng mở rộng, hai xã thị trấn phía bắc Đông Giang và Tây Giang đã thuộc về Khu khai phát quản lý, người nông dân cũng chuyển dần thành công nhân, mà thị xã cũng có ý tích cực mong tỉnh ủng hộ biến Khu khai phát thành đặc khu hành chính.
Nếu như lời Trúc Văn Khôi nói thì nếu như áp dụng cho cả dân nhập cư thì áp lực dành cho Tây Giang sẽ tăng gấp đôi, đây là vấn đề quận Tây Giang chưa tính tới.