Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 82




Đừng ngoài phòng sinh, Triệu Quốc Đống rất lo lắng.

Ít nhất đã phải 15 năm hắn không có cảm giác này, từ lúc thức đêm ở đồn công an Giang Miếu – Giang Khẩu hắn đã từng ngồi canh tội phạm cả đêm như thế này, lúc ấy hắn cũng hút vài điếu thuốc để thư giãn mình.

Chờ đợi là khó khăn nhất, chẳng qua Triệu Quốc Đống không quá lo, y thuật hiện đại đủ để giải quyết gần như tất cả nguy hiểm. Chỉ cần bình an còn về phần khác Triệu Quốc Đống không suy nghĩ tới.

Bé trai cũng tốt, con gái cũng tốt, cũng không vấn đề gì. Cù Vận Bạch đã có một con gái, thêm một con gái nữa thì Triệu Quốc Đống cũng thấy không sao. Đương nhiên nếu là con trai thì hắn cũng rất vui.

- Đại ca, có cần khẩn trương như vậy không?
Đức Sơn lúc này rất trầm ổn, thái độ khác thường, Triệu Trường Xuyên, Triệu Vân Hải ngồi ở bên kia, phòng dành cho khách quý thực ra rất ít dùng nhưng có một nơi như thế này đúng là giải quyết được nhiều vấn đề.

Trên mặt Âu Dương Cẩm Hoa vẫn duy trì nụ cười, đây là lần đầu hắn thấy anh em Triệu gia tập hợp đông đủ như vậy. Trước đó hắn chỉ thi thoảng gặp mấy em trai của sếp, hắn cũng mơ hồ biết mấy em trai của sếp rất có lai lịch. Nhưng từ góc độ nào đó mà nói thì thành danh của mấy người em trai không thua gì mấy sếp.

Vị chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thương Lãng không xuất hiện trên truyền thông, còn có vị Nhị ca nổi tiếng ở làng giải trí, đương nhiên còn có một vị tuy không nhiều người biết nhưng lại là người sáng lập quỹ đầu tư mạo hiểm nổi tiếng trong và ngoài nước.

Lúc này mấy anh em Triệu gia ngồi một chỗ rất yên tĩnh.

- Khẩn trương không nói mà là có chút mong chờ.
Triệu Quốc Đống cười cười.
- Đức Sơn, chú cũng phải có biểu hiện đi chứ?

- Em? Đại ca, đừng hy vọng vào em, anh đặt chú ý vào Trường Xuyên và Nguyên Tĩnh đi, hoặc là xem Vân Hải có hứng thú không? Em thích cuộc sống tự do tự tại của mình, một người ăn no, cả nhà không đói.
Đức Sơn lắc đầu quả quyết từ chối đề nghị của ông anh.

- Trường Xuyên, Đức Sơn nói chú đó. Có tính toán gì không?

Trường Xuyên đã kết hôn, chỉ bày vài bàn, ngoài hơn mười lãnh đạo tập đoàn ra thì chỉ có người thân trong nhà, mà bên Nguyên Tĩnh cũng rất phối hợp. Ngoài họ hàng và mấy bạn học, bạn bè của cô ra thì gần như không mời người ngoài. Mặc dù là như vậy hôn lễ của Trường Xuyên vẫn bị một ít kênh truyền thông biết tới, người thuộc nhóm đầu trên bảng Forbes nhưng ít lộ mặt kết hôn, truyền thông mạng càng không đâu không nhúng tay vào, thậm chí cả bức hình chụp lúc Nguyên Tĩnh đi du học ở nước ngoài cũng được đăng ở trên mạng.

- Đại ca, Nhị ca đây là trốn tránh trách nhiệm, theo gia quy thì nhị ca phải có rồi mới đến lượt em mà.
Trường Xuyên hiếm khi trêu chọc Đức Sơn.

- Đúng, nhị ca công nhiên khiêu khích gia quy Triệu gia, không thể bỏ qua.
Vân Hải cười cười hùa theo.
- Dù là con riêng cũng phải mang về Triệu gia, em tin bố mẹ không thèm để ý ai là mẹ của đứa bé, chỉ cần có huyết thống Triệu gia là đủ.

Đức Sơn nổi giận gầm lên:
- Vân Hải, …, lúc nào đến lượt bọn mày dạy anh?

- Ồ, lời đông bắc cũng học được, có phải là cảm thấy lời này rất hay không, hay là ở lâu bên cô em người mẫu Hắc Hà nên có cảm giác…
Vân Hải không sợ ông anh này, vẫn cười cười trêu chọc. Mấy anh em lâu không tụ tập như vậy, nhất là đại ca bây giờ quá bận gần như không có nhiều thời gian rảnh để gặp anh em.

Vân Hải trêu Đức Sơn, Trường Xuyên thật ra rất tự nhiên liếc nhìn đại ca.

Đại ca có mấy hồng nhan tri kỷ, mấy anh em đều biết phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu Cù Vận Bạch có quan hệ không cạn với đại ca. Mà bà chị Cù Vận Bạch này có một thời gian ra nước ngoài, có một con gái. Trường Xuyên thông qua vài con đường biết cô bé kia hơn phân nửa là của đại ca, chỉ là đại ca không đề cập việc này, mấy thằng em chỉ có thể giả vờ câm điếc.

Triệu Quốc Đống chú ý đến ánh mắt của Trường Xuyên, nghĩ đến lời Vân Hải vừa nói, hắn hiểu ngay ý của Trường Xuyên. Bố mẹ hắn nhất định hy vọng có càng nhiều cháu càng tốt. Nhà có bốn con trai đều hơn 30 mà giờ mới có đứa cháu nội đầu tiên, mấy người em của hắn lại chưa có ý có con, điều này đúng là làm ông bà không cam lòng.

Nhưng Triệu Quốc Đống cũng phải cân nhắc tới cảm nhận của Cù Vận Bạch. Vận Bạch và mình có một đứa con không đăng ký, từ đầu cô đã muốn sống độc thân, đứa bé gần như dựa chính vào cô. Có thể nói đối với Vận Bạch mà nói thì con còn quan trọng hơn sự nghiệp. Cô thậm chí có thể vì con mà bỏ tất cả. Cho nên Triệu Quốc Đống cảm thấy nếu mạo muội đưa vấn đề này ra sợ là Vận Bạch khó có thể chấp nhận.

Cũng may bây giờ Nhược Đồng cuối cùng đã có con, coi như là an ủi ông bà.

Không thể sinh tự nhiên, cuối cùng vẫn phải phẫu thuật.

Cửa phòng thủ thuật cuối cùng mở ra, vẻ mặt của bác sĩ chứng minh tất cả thuận lợi.

Mấy anh em Đức Sơn cũng chúc mừng đại ca cuối cùng làm bố, nhưng cái từ “cuối cùng” này khá miễn cưỡng.

Triệu Quốc Đống ngồi ở trong phòng bệnh, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhược Đồng và con đang ngủ ngon.

Tốt quá, đây mới là đứa con đầy đủ của mình, mình mới coi như chính thức đi vào thời đại gia đình đầy đủ. Triệu Quốc Đống không cách nào hình dung tâm trạng của mình. Nhìn Nhược Đồng ôm chặt con vào lòng, cảm giác này rất vi diệu.

Thành gia lập nghiệp, chữ thành gia có hàm nghĩa rất phức tạp, chỉ kết hôn còn chưa tính, phải có con mới là gia đình đầy đủ. Mà bây giờ gia đình coi như đầy đủ. Lập nghiệp thì bây giờ mình coi như cũng có, trong mắt người bình thường thì mình như ngôi sao chính trị đang dân lên của Trung Quốc, nắm giữ một phương, tiền đồ vô lượng nhưng chỉ có Triệu Quốc Đống là hiểu.

Trên cao gió lớn, càng ở trên cao càng cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng nề đến mức nào. Hạnh phúc của hơn 70 triệu dân làm cho hắn luôn phải suy nghĩ, muốn làm cho quần chúng nhân dân sống cuộc sống hạnh phúc hơn….

Tâm trạng đắc ý hưng phấn ban đầu khi được bổ nhiệm làm chủ tịch tỉnh sớm bị cảm giác gánh vác trọng trách nặng nề thay thế, Triệu Quốc Đống thậm chí càng lúc càng thấy mình có quan hệ càng lúc càng bình thường hóa với Lăng Chính Dược, tất cả chỉ vì một mục đích đó chính là vì sự phát triển của An Nguyên, vì hạnh phúc của dân chúng An Nguyên. Chỉ đơn giản như vậy, đi đến vị trí này, hắn không có yêu cầu gì nhiều, làm như thế nào thực hiện được điểm này đã là quá tốt rồi.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Lăng Chính Dược cũng nhất trí với mình ở phương hướng, mục tiêu chung, đây là trụ cột để mình và hắn hợp tác. Có thể ở vài công việc cụ thể có quan điểm khác nhau, cách dùng người cũng khác nhau, thậm chí Lăng Chính Dược còn có tư tâm nhưng Triệu Quốc Đống dần cảm thấy mình có thể hợp tác nhiều hơn nữa với đối phương. Hắn tin Lăng Chính Dược cũng dần ý thức được điểm này.

Ở điều kiện này nên mọi người có thể tiếp hành nhượng bộ, nhượng bộ cũng vì mục tiêu xa hơn.

Ví dụ như điều chỉnh bộ máy Lam Sơn cùng Nam Hoa, Triệu Quốc Đống rất sáng suốt có thái độ hợp tác, bảo trì ý kiến với Lăng Chính Dược. Mà điều chỉnh bộ máy An Đô chỉ cần Quan Kinh Sơn có thể được Lăng Chính Dược ủng hộ, Triệu Quốc Đống cũng ủng hộ. Để Trang Quyền làm chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh, Lô Vệ Hồng làm Bí thư thị ủy Tân Châu là quyết định khá bất ngờ nhưng Triệu Quốc Đống vẫn tỏ vẻ tôn trọng.

Đây không phải là mềm yếu hay khuất tất, tính công lợi của Lô Vệ Hồng quá cao nhưng không thể phủ nhận năng lực của y. Làm Bí thư thị ủy Tân Châu có lẽ Lô Vệ Hồng sẽ khiến nơi đây có vài biến hoá. Mà sự trầm lắng của Trang Quyền cũng làm người ta ý thức được hắn không thích hợp ngồi ở Tân Châu nữa, điểm này Triệu Quốc Đống sớm ý thức được chẳng qua là không muốn đối mặt mà thôi.

Chỉ cần nhất chí chung về phương hướng, chỉ cần có thể nhất trí ở vấn đề chính là đủ, về phần khác trên đời không có gì hoàn mỹ cả.