Ngồi đi Hiểu Lam, Diệu Văn.
Triệu Quốc Đống rất tùy ý xua tay, Âu Dương Cẩm Hoa mang trà vào rồi đi ra.
Hắn biết hai nhân vật mới nhận chức này có quan hệ mật thiết với sếp.
Hai vị đó đang là nhân vật nóng của tỉnh. Ngụy Hiểu Lam đến Miên Châu làm thường vụ thị ủy, Trưởng Ban tuyên giáo đủ thấy tỉnh coi trọng nữ cán bộ này như thế nào. Mà Đường Diệu Văn từ bí thư huyện ủy nhảy thẳng thành thường vụ thị ủy, trưởng ban Tổ chức cán bộ. Mà bên Lô Hóa bây giờ có bí thư, thị trưởng, trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng đều từ Ninh Lăng đi ra, vì vậy Lô Hóa ngầm được gọi là ”Ninh Lăng mở rộng”
Ngụy Hiểu Lam và Đường Diệu Văn đều khá vui vẻ, đó cũng là đương nhiên vì vị trí của bọn họ đã thay đổi, đã lên chức.
Ngụy Hiểu Lam vốn từng là ứng viên tốt nhất cho chức phó thị trưởng Ninh Lăng, nhưng Chung Dược Quân vận động khiến cô không thành công, điều này cũng làm Tiêu Phượng Minh có chút bất mãn. Mặc dù ở việc này Triệu Quốc Đống chưa bao giờ tỏ thái độ nhưng sâu trong lòng cũng có chút không vui. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng hiểu cho Chung Dược Quân, dù sao trong mắt từng Bí thư thị ủy đều có người thích hợp, nếu chút quyền lực này cũng không có, như vậy chức Bí thư thị ủy kia đừng làm còn hơn.
Chẳng qua Ngụy Hiểu Lam cũng không bị việc này mà ảnh hưởng nhiều đến công việc. Huyện Thổ Thành vẫn ổn định, sau khi số liệu kinh tế năm 2007 đi ra, GDP của Thổ Thành cùng quận Đông Giang chỉ chênh lệch nhau 300 triệu, xếp thứ tám, 9 trong toàn tỉnh, Ninh Lăng có bốn còn An Đô có hai, trở thành anh cả của An Nguyên.
Trong đó Tây Giang đứng đầu bảng, Hoa Lâm với 200 triệu nhiều hơn mà vượt huyện Lộc Sơn – An Đô để đứng thứ ba, vị trí thứ hai do huyện Hoa Dương – An Đô nắm giữ nhưng cũng chỉ hơn Hoa Lâm không đến một tỷ. Tác phong thắng không kiêu bại không nản của Ngụy Hiểu Lam được toàn bộ Thị ủy Ninh Lăng đánh giá cao, cho nên lần đề cử này cô đứng đầu.
Đường Diệu Văn làm Bí thư huyện ủy Ninh Lăng năm năm, GDP của Ninh Lăng đã ổn định đứng thứ ba toàn tỉnh, Đường Diệu Văn đương nhiên không quá thỏa mãn tiếp tục ngồi ở vị trí này, cuối cùng giấc mơ đã thành sự thật. Hơn nữa hắn một bước tiến tới làm thường vụ thị ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ. Mặc dù là đến nơi “phá sản của An Nguyên” nhưng Đường Diệu Văn lại thấy càng là nơi như vậy càng thể hiện được năng lực của mình.
- Đã đi báo danh rồi chứ?
Triệu Quốc Đống nhìn hai vị đại tướng của mình ngày trước một lúc rồi mới hỏi.
- Vâng, sáng qua trưởng phòng Phan – Ban Tổ chức cán bộ dẫn tôi tới Miên Châu, bí thư Bối và thị trưởng Chu chuyên môn chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng tôi, bọn họ rất nhiệt tình.
Ngụy Hiểu Lam cười nói.
- Hiểu Lam, ngày sau đều là thành viên trong bộ máy, bọn họ cần chị ủng hộ trong công việc, đồng thời chị cũng cần bọn họ ủng hộ và giải thích.
Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu.
- Tôi tin chị sẽ nhanh chóng làm quen hoàn cảnh và làm tốt công việc của mình.
Trên mặt Ngụy Hiểu Lam lộ ra một tia cảm động nhưng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
- Diệu Văn, còn anh? Anh chỉ sợ không nhẹ nhàng như Hiểu Lam. Phượng Minh cùng Ngạn Hoa cũng cùng anh vừa tới Lô Hóa, đều chưa rõ tình hình, trọng trách trên vai anh bây giờ chỉ sợ còn nặng nề hơn bọn họ, anh phải nhanh tiến vào trạng thái hơn họ.
Triệu Quốc Đống nhắc nhở.
Đường Diệu Văn đương nhiên biết Triệu Quốc Đống có ý gì. Lần này bộ máy Thị ủy, ủy ban Lô Hóa thay đổi rất nhiều. Bí thư thị ủy, thị trưởng, trưởng ban tổ chức cán bộ và cục trưởng Cục công an trong thời gian ngắn thay đổi hết, điều này cũng cho thấy tỉnh ủy rất bất mãn với cục diện chính trị của Lô Hóa. Sau đây bộ máy toàn thị xã nhất định sẽ có điều chỉnh lớn. Mà đối với Đường Diệu Văn thì công việc này lại là chức trách chủ yếu của trưởng ban tổ chức cán bộ.
- Chủ tịch, tôi hiểu cho nên tôi dự định hai tháng tới đi khắp Lô Hóa, tìm hiểu rõ tình hình, giúp đỡ bí thư, thị trưởng trong có chút tiếp theo.
Đường Diệu Văn rất nghiêm túc nói.
- Ừ, anh chuẩn bị tư tưởng là được rồi. Không khí Lô Hóa không được tốt cho nên tỉnh ủy mới điều chỉnh lớn như vậy. Đây không hoàn toàn là về vấn đề kinh tế, nhưng vấn đề kinh tế cũng là nguyên nhân quan trọng nhất trong đó. Sau đó còn cả việc xây dựng bộ máy, ổn định xã hội … nhưng xét đến cùng vẫn là vấn đề cán bộ. Cán bộ dùng không tốt thì tất cả chỉ là uổng công. Anh chọn cán bộ tốt thì mọi công việc sẽ được làm tốt.
Triệu Quốc Đống nói rất nặng, Đường Diệu Văn cũng biết đây là cảnh cáo, mặc dù từ một góc độ nào đó mà nói đây vốn là lời Trần Anh Lộc nên nói với bọn họ nhưng Ngụy Hiểu Lam và y đến chỗ Triệu Quốc Đống nên mới được nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy.
Nói chuyện với Ngụy Hiểu Lam và Đường Diệu Văn nửa tiếng, Triệu Quốc Đống cũng hỏi ai thay thế bọn họ. không ngoài dự đoán Cát Thành về Hoa Lâm làm Bí thư huyện ủy, tiếp tục gánh vác trọng trách nâng ngọn cờ Hoa Lâm. Mà Chu Trọng cũng thay Giản Hồng làm bí thư quận ủy Đông Giang, về phần Bí thư huyện ủy Thổ Thành thì do chủ tịch huyện Vương Tự Thành đảm nhiệm.
….
- Nào, Giản Hồng, chúng ta mời bí thư Liên Hương một chén, chúc mừng chị ấy làm Bí thư thị ủy Đường Giang.
Triệu Quốc Đống bưng chén rượu lên.
- Đương nhiên cũng chúc mừng chị tiếp tục làm trợ thủ cho bí thư Liên Hương.
Mặt Giản Hồng hơi ửng hồng, trong đôi mắt có làn hơi nước vì cảm động.
- Chủ tịch, tôi nghĩ đáng lẽ phải do tôi và bí thư Liên Hương mời ngài trước mới đúng, cảm ơn ngài đã đã quan tâm tôi, ngoài ra cũng cảm ơn bí thư Liên Hương vẫn quan tâm và giúp đỡ tôi.
- Ồ, Giản Hồng, sao lại nói như vậy? Mấy người chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao? Hơn nữa thành tích của Đông Giang đã nói rõ tất cả.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười nói:
- Tỉnh ủy khi chọn cán bộ càng chú trọng năng lực tổng hợp của một cán bộ, cũng không chỉ nhìn một mặt, điểm này là rất quan trọng đối với Đảng ta. Tôi cho rằng tỉnh ủy đề bạt chị làm thường vụ thị ủy, trưởng ban thư ký Đường Giang chính là thái độ tốt nhất, đây không phải ý kiến của riêng ai mà là sau khi tỉnh ủy khảo sát chung các phương án rồi đưa ra kết luận.
Giản Hồng không quá giỏi trong công tác kinh tế, điểm này lúc Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã biết rõ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao khi đó Triệu Quốc Đống mãi không hạ quyết tâm để Giản Hồng đến làm bí thư quận ủy Đông Giang.
Chẳng qua sau khi đến Đông Giang, Giản Hồng đã không phụ kỳ vọng của hắn. Dù là lúc đầu cộng tác với Hoắc Vân Đạt hay sau này cộng tác với Chu Trọng, Giản Hồng đã đóng rất đạt vai trò bí thư quận ủy, đó chính là bắt phương hướng, cán bộ, cổ vũ tinh thần, công việc mình không am hiểu thì giao cho người biết đi làm, dùng người là không nghi.
Hoắc Vân Đạt cùng Chu Trọng vẫn luôn miệng khen ngợi Giản Hồng, nhất là Chu Trọng là người có cá tính, tự cho mình rất cao mà cũng khá tôn kính Giản Hồng.
Vưu Liên Hương cười cười xen lời:
- Giản Hồng, chủ tịch tỉnh nói rất đúng, biểu hiện của cô thì cả tỉnh đều thấy cả, đây không phải là do chủ tịch hoặc ai khác tự vẽ ra được. thường vụ tỉnh ủy có 13 người, chủ tịch tỉnh chỉ có một phiếu, tất cả cán bộ đều phải bước qua bước này, cô nếu thật sự có biểu hiện tầm thường thì cô nghĩ bọn họ sẽ vì thể diện của ai đó mà bỏ phiếu cho cô sao?
Vưu Liên Hương nói cũng có chút kỹ xảo nhưng nói rất đúng. Đợt điều chỉnh nhân sự này tuy lớn nhưng không phải ai cũng có thể đục nước béo cò. Trần Anh Lộc không phải là người vì chiếu cố tâm trạng của người khác mà vứt bỏ nguyên tắc. Mặc dù Long Ứng Hoa đưa ra mấy ứng viên điều chỉnh được Lăng Chính Dược gật đầu nhưng vẫn bị Trần Anh Lộc chặn ngoài cửa, điều này làm Long Ứng Hoa khá tức tối.