Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 48




Trình Nhược Lâm vừa tới khu nghỉ dưỡng Khám Hồ là biết chuyện không dễ xử lý.

Mấy người đối phương trông rất phong độ, có một nhóm người đến, có lẽ nghe tin chạy tới. Người của đoàn làm phim đang lui ở trong phòng. Cô tới đây mất nửa tiếng, đối phương vẫn rất ung dung giống như chơi trò mèo vờn chuột. Nhìn mấy tên kia đầy men rượu, Trình Nhược Lâm biết bọn họ sợ không có ý muốn giải quyết mà muốn coi đây là trò vui.

Cũng khó trách, nhân viên của đoàn làm phim chủ yếu là mới vào nghề, chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội.

Trình Nhược Lâm thấy quản lý đoàn làm phim, ả như kiến bò trên chảo nóng , không ngừng gọi điện thoại, còn có mấy tên đạo diễn của đoàn làm phim cũng đang gọi điện.

Trình Nhược Lâm đến làm quản lý như thấy được tia hy vọng, hắn thở dài một tiếng nói.
- Giám đốc, ngài cuối cùng cũng tới, em sợ đến điên lên.

- Đại Đinh, đừng gấp, có chuyện gì vậy?
Trình Nhược Lâm có chút khó chịu vì không hiểu sao gặp chuyện như thế này. Nhưng cô coi như lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm nên dù chưa từng gặp cảnh này cũng biết được có lẽ hai bên không thể tự hòa giả được.

Đại Đinh là người đi theo Trình Nhược Lâm sớm nhất, cũng là người ở An Đô đi lên Bắc Kinh theo Trình Nhược Lâm. Theo lý thuyết nếu là người An Đô thì hắn ít nhiều cũng nhận thức, dù không nhận ra cũng có thể tìm được người thích hợp để xử lý, sao bên đối phương lại không nể mặt thế này?

Nguyên nhân rất đơn giản, đối phương mới đầu hy vọng đổi phòng, bên này không đồng ý, kết quả đoàn người đối phương được bố trí ở phòng bên.

Có lẽ hai bên uống không ít rượu, bên đối phương có hai người đi ra nghe điện, đoàn làm phim cũng có hai ba người ra nghe điện. Không biết thế nào mà cãi nhau cuối cùng đánh nhau, kết quả đối phương có một người bị thương.

Bên đối phương lập tức kéo một đám lưu manh tới, Đại Đinh thấy tình hình không ổn liền ra mặt hòa giải nhưng đối phương rất kiêu căng, không nói lý.

- Bọn họ đòi gì?
Trình Nhược Lâm có chút khó hiểu nói.
- Đại Đinh, đối phương có lai lịch gì?

- Không rõ nhưng em thấy có lai lịch rất lớn. Bởi vì lúc ấy bọn họ đòi đổi phòng thì quản lý của khu nghỉ dưỡng cũng tới nói giúp. Nhưng đoàn đã ở trong nên không tiện đổi vì thế từ chối.

Đại Đinh cũng loáng thoáng cảm thấy có chút vấn đề.
- Sau đó hai tên trẻ tuổi kia tới gần mấy cô gái bên chúng ta, kết quả hình như bị đẩy ra ngoài, sau đó là mấy chuyện này.

- Người bọn họ bị thương thế nào?
Trình Nhược Lâm nhíu mày nói.

- Hình như hai tên vỡ đầu chảy máu.
Đại Đinh đau khổ nói.
- Em cũng lo nếu báo cảnh sát, đối phương mà có lai lịch gây áp lực cho cảnh sát thì người của chúng ta có thể bị bắt, cho nên …

- Vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? cậu không phải nói bọn họ đòi một cách nói ư? Bọn họ không báo cảnh sát thì đòi gì?
Trình Nhược Lâm cố suy nghĩ ý đồ của đối phương.

- Bọn họ nói muốn mấy cô gái bên đoàn làm phim sang uống rượu, hát, nhảy với bọn họ thì sẽ cho qua chuyện.
Đại Đinh nói.

- Hả?
Trình Nhược Lâm giật mình.

Chuyện này chưa phải chưa từng xảy ra, Trình Nhược Lâm gặp không ít nhưng đây là do hai bên tình nguyện. Áp chế kiểu này dù là uống rượu, ca hát thuần túy thì cũng khó có thể chấp nhận.

- Thế nào Tiêu Ca, Tùng ca, biện pháp của tôi được chứ, mấy ả nhất định sẽ phải ngoan ngoãn sang đây.
Một người đàn ông ngồi bên Lăng Tiêu âm hiểm cười nói.

- Cổ lão tam, cái này hình như không ổn. Ồ, có chút xấu xa, hèn hạ một chút.
Lăng Tiêu cười ha hả nói.

- Không thể nói như vậy, chúng ta cũng không ức hiếp ai. Tùng ca nếu muốn làm quen vài em thì chúng ta chỉ tạo cơ hội mà thôi. Chúng ta có làm gì đâu, chỉ uống chút rượu, tâm sự mà.
Người đàn ông bên cạnh nhún vai.
- Làng giải trí của bọn họ không phải có quy tắc này sao?

- Xem ra bọn họ còn đang không ngừng tìm người, hy vọng có thể giải quyết.
Mặt Lăng Tiêu đang đỏ lên vì men say.
- Nhưng bọn họ nhất định không hy vọng cảnh sát và truyền thông tham gia.

Mấy người Vương Vĩnh Hoa vô thức nhíu mày, bọn họ không thích loại chuyện này. Đối với nhà kinh doanh như bọn họ mà nói dùng chút mánh lới này không có gì thú vị, bọn họ thích theo đuổi thực tế. Nhưng Lăng Tiêu và Lăng Tùng hình như rất hứng thú nên bọn họ đành phải nghe theo.

Tần Vệ Đông ngồi ở xa xa nhíu mày, loại chuyện này là làm khó hắn. Mặc dù hắn biết đây là trò chơi của đám bạn Lăng Tùng, đối phương cũng hứa tuyệt đối không vượt quá giới hạn nhưng hắn vẫn có chút lo lắng. Dù sao làm đến cấp bậc này biết mà không ngăn cản thì đúng là có chút không ổn.

Hắn báo cáo qua tình huống với chủ nhiệm ban tiếp tân – lãnh đạo trực tiếp của mình, nhưng đối phương rất hàm hồ, chỉ nói theo tình hình mà làm việc, đừng làm Lăng Thiếu gia mất hứng, nhưng không thể vượt quá đạo đức Xã hội chủ nghĩa.

Nhưng Tần Vệ Đông có cảm giác sợ là sẽ có chuyện. Đúng thế, ở An Đô này không ai có thể làm Lăng Tùng mất hứng thú, nhưng đây chỉ là trong phạm vi khống chế. Nếu vượt quá hạn mức thì sức phản kích sẽ rất lớn. Lăng Tùng có lẽ không hiểu, mà Lăng Tiêu là người trong thể chế lại không kiêng kỵ gì việc này.


- Trưởng phòng Tần cũng ở đây ư?
Trình Nhược Lâm liếc mắt một cái là nhận ra đối phương. Thấy hắn ở đây, Trình Nhược Lâm thoáng cái yên tâm hơn chút, điều này có nghĩa đối phương có quan hệ với bên quan chức, hơn nữa có Tần Vệ Đông ở đây thì nhiều việc có thể cứu vãn.

- Ồ, là giám đốc Trình?
Tần Vệ Đông đứng lên cười nói.
- Tôi cùng mấy bằng hữu ở đây, sao giám đốc Trình?

- Ồ, bạn của trưởng phòng Tần? Rất xin lỗi, có thể là có chút hiểu lầm. Đoàn làm phim này là đoàn của điện ảnh Niết Bàn chúng tôi, bọn họ đến tỉnh An Nguyên quay phim nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Không biết trưởng phòng Tần co giúp một chút giới thiệu với bạn của anh không?
Trình Nhược Lâm mỉm cười nhìn mấy tên đàn ông đang nói chuyện bên kia.

Tần Vệ Đông mơ hồ nghe được chút lai lịch của Trình Nhược Lâm. Người phụ nữ này khá xuất sắc, năm đó làm một tay tạo được chương trình Siêu cấp Show, nổi tiếng trong cả nước. Nhưng làm hai năm thì cô ta lại lui, lên Bắc Kinh mở công ty điện ảnh truyền thông. Điện ảnh Niết Bàn bây giờ cũng có chút danh tiếng, có lời đồn nói Trình Nhược Lâm có quan hệ mật thiết với nguyên thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy Ninh Lăng cũng là chủ tịch tỉnh Triệu Quốc Đống bây giờ. Nhưng đây đều là lời đồn thổi, phạm vi lưu truyền không quá rộng.

Nhưng mặc kệ như thế nào thì Trình Nhược Lâm có thể đặt chân ở Bắc Kinh, điện ảnh Niết Bàn phát triển nhanh như vậy thì đủ để chứng minh người phụ nữ này không đơn giản, chuyện này sợ rằng có chút phiền phức.

Tần Vệ Đông thoáng trầm ngâm, Trình Nhược Lâm biết chuyện khó giải quyết nên nói tiếp.
- Trưởng phòng Tần, có phải là bạn của anh khó nói chuyện không?

- Giám đốc Trình, nói như thế nào nhỉ? Như vậy đi, tôi dẫn chị qua, có lẽ chị quen một người, có một vị là lãnh đạo ở Ban Tuyên giáo trung ương.
Tần Vệ Đông có chút buồn bực, chuyện này đúng là dần đến mức không thể cứu vãn. Lăng Tiêu kia rất hận Triệu Quốc Đống, Tần Vệ Đông sau mấy lần tiếp đón là đã cảm nhận được. Sau đó hắn thông qua vài con đường tìm hiểu thì biết Lăng Tiêu lúc xuống Ninh Lăng làm việc đã có mâu thuẫn lớn đối với chủ tịch Triệu.

- Ồ, lãnh đạo Ban Tuyên giáo trung ương? Vậy thì tốt, tôi vừa lúc có thể gặp mặt.
Trình Nhược Lâm hơi kinh ngạc nhưng lập tức cười.
- Điểm nào điện ảnh Niết Bàn chúng tôi làm không tốt có thể mời bọn họ phê bình, chúng tôi nhất định sẽ sửa lại.

Tần Vệ Đông không nói gì, chỉ gật đầu.