- Tô Hiểu?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nhìn Lữ Diệu Tô đứng bên, trong lúc nhất thời hắn không nhớ được mình quen Tô Hiểu nào làm ở ngành bất động sản.
Tên Tô Hiểu thì Triệu Quốc Đống có chút ấn tượng, nhưng đó là lần hai vị tổng giám đốc tập đoàn Hâm Đạt mời Tô Hiểu và Mai Oánh tới tiếp mình. Tô Hiểu kia trông khá lạnh lùng, đó là một cô người mẫu.
Quốc tế Cảnh Trình thì hắn cũng biết một chút, hình như là tập đoàn bất động sản phát triển khá tốt ở khu vực Trường tam giác. Mặc dù còn kém mấy tập đoàn hàng đầu như Vạn Khoa, Bảo Lợi, Hoa Nhuận, Thiên Phu, Bích Quế Viên nhưng cũng rất nổi tiếng. Chủ tịch Tô Thái quốc tịch Mỹ nhưng nghe nói là người gốc thành phố Lam Sơn – An Nguyên, năm 80 sang Thâm Quyến, Hải Nam, phát tích ở tỉnh Mân, cuối cùng lấy Trường tam giác làm nơi phát triển.
- Chủ tịch chắc là biết chứ? Giám đốc công ty An Đô – tập đoàn quốc tế Cảnh Trình là người phụ nữ rất xinh đẹp trẻ tuổi, cô ta có ấn tượng rất sâu với chủ tịch Triệu.
Lữ Diệu Tô coi như yên tâm, coi như họ Tô không lừa mình, chủ tịch Triệu có chút ấn tượng, về phần chủ tịch Triệu có đi hay không thì không phải trách nhiệm của mình.
- Ồ, cô ta bây giờ đến An Nguyên khai thác bất động sản ư? Đúng là có chút bất ngờ.
Triệu Quốc Đống vẫn không xác định được, theo lời Lữ Diệu Tô thì con gái Tô Thái sao lại đi làm người mẫu? Chẳng lẽ là thích?
- Ừ, Tô Hiểu này tuy trẻ nhưng lại như nữ anh hùng, nói chuyện, làm việc đều quyết đoán, bây giờ quốc tế Cảnh Trình đang cùng với tập đoàn Hoằng Đại liên hợp lại cố ý cạnh tranh trong quy hoạch xây dựng thành phố quốc tế An Đô.
Lữ Diệu Tô nhìn thoáng qua Đàm Lập Phong đứng bên.
- Ồ, nếu thật sự có điểm đặc sắc, đáng xem thì qua một chút. Còn có 20 phút, Lập Phong, chúng ta sang xem một chút chứ?
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ.
- Được, Diệu Tổ, đi, nắm chắc thời gian, chúng ta còn phải về thành phố, chủ tịch tỉnh còn muốn nghe chúng ta báo cáo.
Đàm Lập Phong gật đầu.
Mãi tới khi xe Kesida biến mất khỏi đường tới công trường, Tô Hiểu và Hồng Phát Phú mới hưng phấn nhìn nhau.
Tô Hiểu có chút lo lắng Triệu Quốc Đống không còn ấn tượng gì về mình, không ngờ Triệu Quốc Đống nhớ khá tốt, hoặc là nói mình làm hắn có ấn tượng sâu, liếc cái là nhận ra mình, hơn nữa cũng không nói gì nhiều, bỏ hơn mười phút nghe mình giới thiệu về xây dựng tòa nhà bên cạnh Quải Hồ và tư tưởng tham dự xây dựng thành phố quốc tế An Đô.
Tô Hiểu tự nhận mình đã dành không ít tâm huyết khi đưa ra tư tưởng kia, cô không học ngành này nhưng hơn năm qua cô học như đói như khát, đi khắp các công trường, đi xem hết các hạng mục, coi như tích lũy không ít kinh nghiệm, mặc dù còn khiếm khuyết rất nhiều nhưng ít nhất coi như có một ấn tượng chung.
Tô Hiểu nhân cơ hội giới thiệu với mấy người Triệu Quốc Đống, Đàm Lập Phong về ý tưởng và những việc quốc tế Cảnh Trình có thể làm. Nhất là quốc tế Cảnh Trình đưa ra tư tưởng thành phố tự nhiên hài hòa giữa con người và thiên nhiên đã làm Triệu Quốc Đống và Đàm Lập Phong hơi động tâm. Đương nhiên quốc tế Cảnh Trình nếu muốn tham dự việc xây dựng thành phố quốc tế An Đô hay không thì ngày hôm nay không thể có ngay được, nhưng ít nhất làm Triệu Quốc Đống, Đàm Lập Phong có ấn tượng tốt đẹp ban đầu về quốc tế Cảnh Trình thì nó có giá hơn bất cứ thứ gì khác.
- Tổng giám đốc Tô, ván này chúng ta thắng chắc rồi.
Hồng Phát Phú lóe lên một tia vui mừng và đắc ý như vượt qua độ tuổi của hắn.
Đúng là như vậy, khó trách hắn hưng phấn như thế. Hắn kinh doanh bất động sản ở An Đô nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thực sự có cơ hội kéo mấy vị lãnh đạo thành phố tới công trường xem, không ngờ lần này lại có chủ tịch tỉnh, thị trưởng đều tới, càng quan trọng hơn hơn là bọn họ tỏ vẻ hài lòng, không thể không nói đám kiến trúc sư quốc tế Cảnh Trình có năng lực, mà Tô Hiểu càng có công lớn. Nếu không phải cô ta thuyết phục Lữ Diệu Tô, để Lữ Diệu Tô nhắc tới tên Tô Hiểu trước mặt Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống căn bản sẽ không tới đây.
Chẳng qua Hồng Phát Phú cũng nhạy cảm phát hiện Triệu Quốc Đống có chút tò mò về thân phận của Tô Hiểu, điều này làm hắn ý thức được Triệu Quốc Đống và Tô Hiểu không đơn giản chỉ gặp mặt có một lần, nhưng bây giờ đã không quan trọng, chủ yếu là bọn họ được đám người Triệu Quốc Đống tán thành. Đây là trụ cột tốt đẹp để quốc tế Cảnh Trình và tập đoàn Hoằng Đại kiếm chén canh trong quy hoạch của An Đô.
- Hồng thúc, bây giờ nói cái này cũng sớm, chẳng qua ít nhất chúng ta cũng thể hiện được thực lực của mình, đáng để ăn mừng.
Tô Hiểu không giấu được hưng phấn trong lòng, cô cảm thấy vể kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt Triệu Quốc Đống, nhưng cô không có bao cơ hội giải thích với hắn.
- Vậy bước tiếp theo …
Hồng Phát Phú thử dò xét.
- Còn phải tăng thêm một bước củng cố hiệu quả hôm nay, nghe thị trưởng Lữ nói có rất nhiều công ty tham gia hạng mục xây dựng tổng thể khổng lồ này, cũng còn có không ít cơ cấu thiết kế nước ngoài. Quốc tế Cảnh Trình và tập đoàn Hoằng Đại nếu muốn đứng vững gót chân thì còn có không ít chênh lệch, chúng ta mặc dù cho bọn họ ấn tượng đầu tiên không sai, nhưng đây chỉ là ấn tượng, ấn tượng có thể theo thời gian trôi ua sẽ mơ hồ, cho nên chúng ta cần phải củng cố hiệu quả từ con đường khác.
Tô Hiểu lặng lẽ nhìn ra ngoài, tay nắm chặt lại như muốn đưa ra quyết định gì đó.
- Tô Hiểu, cháu nếu có điều kiện tốt như vậy, chú nói là cháu quen với chủ tịch Triệu thì đây chính là tài nguyên và cơ hội hiếm có. Mặc dù thành phố chiếm ưu thế chủ đạo trong quy hoạch, xây dựng thành phố quốc tế, nhưng nghe nói thành phố An Đô cũng được tỉnh toàn lực ủng hộ nên mới có quy hoạch lớn như vậy. Chú đoán trong quá trình đẩy mạnh sau này thì tỉnh sẽ phát huy tác dụng tương đối lớn, ở điểm này nếu chủ tịch Triệu có thể phát huy sức ảnh hưởng của mình ….
Hồng Phát Phú không nói thêm.
- Ừ, cháu không cần phải nói, cháu biết nên làm như thế nào.
Tô Hiểu phất phất mấy sợi tóc rơi trên mai, khẽ gật đầu nói.
- Nhưng Triệu Quốc Đống này không dễ mời được, hôm nay là vừa dịp, không biết sau này có thể được hay không.
- Không chú cảm thấy cháu có ấn tượng rất sâu với chủ tịch Triệu, phải thừa dịp này mà đẩy mạnh. Lúc này chúng ta không thể do dự một chút nào, phải tập trung hỏa lực. Chú không phải ám chỉ chúng ta muốn đi làm gì, dù sao ngành bất động sản An Đô mới trải qua một cơn chấn động, nhưng chúng ta có thể thông qua một ít hoạt động kéo gần và làm sâu sắc. Cháu nói có đúng không?
Hồng Phát Phú cũng là nhân vật thành tinh, hắn thấy Tô Hiểu có chút do dự nên vội vàng kích thích, lúc này không thể vì thể diện được, nhà kinh doanh thì phải chú ý đến lợi ích đầu tiên.
- Ừ, để cháu thử xem.
Tô Hiểu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gật đầu, cô biết mình không có lựa chọn khác.
Tô Hiểu lấy thân phận giám đốc chi nhánh quốc tế Cảnh Trình – An Đô xuất hiện làm Triệu Quốc Đống có chút bất. Chẳng qua đối phương biểu hiện nho nhã lễ phép và thứ quốc tế Cảnh Trình lấy ra đúng là làm cho Triệu Quốc Đống có hứng thú.
Thật sự không ngờ đến Tô Hiểu hai ba năm trước còn đang biểu diễn trên sàn lại thay đổi nhanh như vậy. Hắn vốn còn có suy nghĩ Tô Hiểu có phải là dựa vào cây đại thụ Tô Thái hay không? Nhưng hắn lại thấy có chút không đúng, hoặc là Tô Hiểu có quan hệ huyết thống với Tô Thái, có khả năng này đó, nhưng trung gian cũng còn có nhiều nghi điểm. Chẳng qua điều này không quan trọng, Triệu Quốc Đống không có tâm tư đi suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống đang đặt tâm trí ở quy hoạch thành phố quốc tế của An Đô.
Lăng Chính Dược rất có khí phách, ủng hộ và khẳng định rất lớn đối với vài suy nghĩ của thành phố An Đô, điều này làm An Đô có chút vui mừng. Bọn họ vốn không trông cậy được Lăng Chính Dược ủng hộ, mà vẫn hy vọng Triệu Quốc Đống là người khởi xướng tư tưởng thành phố quốc tế An Đô sẽ phát huy tác dụng rất lớn, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ ở chỗ Lăng Chính Dược.
Cái này không lạ, áp lực từ các tỉnh xung quanh làm cho Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều cảm giác được. Nếu như An Nguyên thậm chí An Đô không có động tác lớn được ra lò, chỉ sợ An Đô sẽ tụt hậu về mọi phương diện, thoát khỏi nhóm đầu, xuống tận đáy. Đây là điều Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận.