Gọi em là trưởng ban Hàn hay là Tiểu Đông?
Đợi Âu Dương Cẩm Hoa đóng cửa chỉ còn lại hai người, Triệu Quốc Đống mới nở nụ cười nhìn Hàn Đông, hắn không ngồi mà cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Mặt Hàn Đông nóng lên, cô cố làm mình bình tĩnh, cô vén sợi tóc rơi trên trán hơn dỗi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, nói chuyện chú ý một chút, anh là chủ tịch tỉnh, em là thường vụ thị ủy, trưởng ban tuyên giáo Thiên Châu. Anh có thể gọi em là trưởng ban Hàn, cũng có thể trực tiếp gọi là Hàn Đông, tên Tiểu Đông không thích hợp gọi vào lúc này.
- Ồ, trưởng ban Hàn, anh sao cảm thấy không được tự nhiên? Trước đây anh chỉ gọi trưởng ban Hàn Độ như vậy, trưởng ban Hàn – Hàn Đông có vẻ không ổn. Ờ, Hàn Đông thì Hàn Đông, ngồi đi, đứng làm gì thế?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Chuẩn bị cho lễ hội thuyền rồng đến đâu rồi? Tuyên truyền còn cần tăng thêm, Thiên Châu nhiều năm qua không có danh tiếng, tuy có quan hệ đến tình hình phát triển kinh tế của Thiên Châu nhưng ở vấn đề thu hút đầu tư nếu như qư không theo kịp thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thu hút đầu tư. Điểm này anh hiểu rõ.
- Hôm nay chính là nói chuyện này, lễ hội chuẩn bị khá tốt nhưng hội chợ nông sản còn có vài việc chưa hoàn thành, chẳng qua vấn đề không lớn. Thị ủy hy vọng thông qua tỉnh liên lạc với mấy cơ quan nông nghiệp ngoài tỉnh, mời bọn họ qư giúp Thiên Châu, cũng có thể liên lạc một ít công ty tham gia triển lãm, như vậy chẳng những tăng danh tiếng, cũng có thể tăng việc qư với tỉnh ngoài để tạo tấm danh thiếp cho nông sản, đặc sản Thiên Châu.
Hàn Đông ngồi xuống ghế, bộ đồ công sở rất hợp người, làm cô thêm quyến rũ. Chẳng qua điểm này có lẽ chỉ Triệu Quốc Đống cảm thấy thế, ít nhất ở Thị ủy Thiên Châu không ai dám can đảm xem nhẹ Hàn Đông.
- Ồ, chỉ dựa vào các cơ quan nông nghiệp thì chưa chắc đã được. Bây giờ các tỉnh đều có hội chợ của mình, bọn họ chưa chắc đã có tâm tư đi quảng cáo cho tỉnh khác. Đương nhiên đối với các công ty mà nói thì bọn họ sẽ có hứng thú nhưng cái này lại bị hạn chế về mức độ qư.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
- Anh đề nghị Thị ủy, ủy ban Thiên Châu cần phải cân nhắc việc qư ở các khu vực phát triển cùng với các tỉnh mạnh về nông nghiệp.
Mắt Hàn Đông sáng lên, đầu óc Triệu Quốc Đống đúng là dễ dùng, thoáng cái là nói ra được điều mà Thị ủy, ủy ban Thiên Châu đang cân nhắc. Thiên Châu cũng muốn mượn cơ hội này đẩy mạnh thu hút đầu tư nhưng không biết nên bắt tay vào từ đâu. Nếu như chỉ đưa thiếp mời chung chung khắp nơi có lẽ không đạt mục đích, hiệu quả không cao. Mà Triệu Quốc Đống nói như vậy lại làm Hàn Đông thoáng cái có chủ định.
- Anh nói là Thiên Châu cần chủ động đến mấy tỉnh mạnh về nông nghiệp và khu vực phát triển, đồng thời tiến hành chung công tác thu hút đầu tư?
- Thông minh, xem ra tỉnh ủy đã chọn đúng người.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.
- Trác Ninh còn có chút nghi ngờ, nói sao tỉnh ủy sao thoáng cái phái hai nữ cán bộ đến Thiên Châu, có phải là muốn làm suy yếu sức chiến đấu của Thị ủy Thiên Châu không? Anh thấy hắn ở Thiên Châu quá lâu nên đầu óc cũng cổ hủ, phải mượn hờ bọn em để tẩy rửa hắn mới được.
- Bí thư Trác Ninh không như anh nghĩ đây, y rất tôn trọng tôi và bí thư Lệ Quyên, bộ máy Thị ủy bây giờ rất đoàn kết, Thị ủy Thiên Châu tự tin trong hai ba năm sẽ làm bộ máy Thiên Châu thay đổi hoàn toàn.
Hàn Đông vung tay lên tỏ vẻ quyết tâm, chẳng qua trước mặt Triệu Quốc Đống thì lại thấy cô thêm vài phần khí thế, càng hấp dẫn hơn.
- Ha ha, Thiên Châu có thể tham khảo lễ hội văn hóa dân tộc mà trước đó anh làm ở Ninh Lăng. Lễ hội đó có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với ngành du lịch Ninh Lăng, có thể nói bốn khu du lịch lớn của Ninh Lăng hiện nay phát triển như vậy thì lễ hội đó có công lao phân nửa. Từ đó đến giờ lễ hội đó vẫn không ngừng mang lại du khách cho Ninh Lăng. Năm nay Thiên Châu có thể không còn kịp nhưng sang năm Thiên Châu có thể cân nhắc khởi động một chút, ví dụ như như Đào hoa kêh, Đào hoa nguyên, Đào hoa đàm là tinh hoa du lịch của Thiên Châu, làm như thế nào vận dụng ưu thế này thúc đẩy du lịch Thiên Châu phát triển. Ngoài ra các loại đặc sản phong phú của Thiên Châu làm như thế nào két hợp với ngành du lịch, đạt hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
Triệu Quốc Đống cũng có chút hứng thú, nếu là bình thường hắn rất khó cùng ai thảo luận về một ngành cụ thể, đặc biệt là đến mức chi tiết như vậy. Có lẽ chỉ có Hàn Đông mới được đãi ngộ tới mức này.
Hơn tiếng đã trôi qua, Âu Dương Cẩm Hoa đã lặng lẽ đẩy cửa vào hai lần nhưng thấy Triệu Quốc Đống rất hăng hái, Âu Dương Cẩm Hoa chỉ biết hai hội nghị chiều nay chỉ sợ phải đẩy đi. Sếp thấy mình không tỏ vẻ gì có nghĩa sếp không định đi, trong đó còn một hội nghị khá quan trọng, Âu Dương Cẩm Hoa chỉ có thể báo cho Dương Kính Quang, mời Dương Kính Quang đi thay Triệu Quốc Đống.
- Thật sự không ăn cơm cùng anh sao?
Triệu Quốc Đống đưa Hàn Đông ra cửa mà tâm trạng rất vui vẻ. Hắn có chút không nỡ nên muốn giữ Hàn Đông lại dùng cơm.
- Không được, bí thư Lệ Quyên đến chỗ bí thư Bạch báo cáo công việc, em đã hẹn với chị ấy để cùng về Thiên Châu.
Hàn Đông khẽ lắc đầu.
- Bây giờ đường cao tốc đã xong, tối không nhiều xe, ba tiếng là về được Thiên Châu. Gọi cả Lệ Quyên nữa, ăn tối xong hai người cùng về là được.
- Không thích hợp mấy, bí thư Lệ Quyên nói với em là tối phải cùng ăn với bí thư Bạch và trưởng ban Hác, hẹn sớm rồi mà.
Trên mặt Hàn Đông lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.
- Ồ, xem ra anh không đủ trọng lượng như Bạch Nhất Minh và Hác Mộng Hiệp rồi.
- Người ta là hai người, trong hội nghị anh chỉ có một phiếu.
Hàn Đông khẽ cười.
- Vậy ư? Tối nay anh ăn cơm với Vương Liệt, anh sẽ gọi thêm lão Tương, ba đấu hai, có phải là lời mời của anh càng có trọng lượng hơn không?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Anh nếu làm thế thì nói với bí thư Lệ Quyên đi, em không phát biểu ý kiến.
Hàn Đông cười hì hì.
- Tiểu Đông, không ngờ em chưa đến Thiên Châu bao lâu mà đã học được xảo quyệt.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Hàn Đông.
- Bỏ đi, hôm khác vậy, tối về em đi cẩn thận, đường cao tốc mặc dù tốt nhưng càng là đường tốt thì lái xe càng dễ sơ sót, đi chậm một chút.
- Biết rồi, lái xe của bí thư Lệ Quyên được mang từ Hoài Khánh tới đó.
Hàn Đông nháy mắt.
- Em không mang xe? Vậy đến đây bằng cách nào? Vương Lệ Quyên đưa đưa em tới?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói:
- Để anh bảo lão Bành đưa em một chuyến.
- Không tiện, em tự mình bắt xe tới, bên này cách tỉnh ủy không xa mà.
Hàn Đông lắc đầu nói.
- Không nói linh tinh, anh bảo lão Bành đưa em sang.
Triệu Quốc Đống quả quyết nói.
- Gần tan tầm rồi, không tiện bắt xe.
- Vậy anh ..
Triệu Quốc Đống thực ra không muốn Vương Lệ Quyên thấy mình đi xe Triệu Quốc Đống tới.
- Ha ha, em nghĩ anh là chủ tịch tỉnh còn không tìm được một chiếc xe đưa mình sao? Nếu không anh đi xe Camry 3.0 của Vương Liệt cũng được mà.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Đi nhanh đi.
Vương Liệt đến Ninh Lăng không đi xe Audi của Chung Dược Quân nhưng thật ra trực tiếp lấy chiếc xe Camry mới mua của ban tiếp đón Ninh Lăng, nó tạo ra không ít phản ánh.
Lên xe Hàn Đông vẫy vẫy tay với Triệu Quốc Đống rồi mới vào xe, một cảm giác khó nói thành lời quanh quẩn trong lòng cô. Thực ra cô hoàn toàn có thể không tham gia bữa tiệc hôm nay, Vương Lệ Quyên chỉ mời Bạch Nhất Minh, mmaf cô chỉ là đi theo, có thể không đi nhưng cô không muốn ở lại.
Nhiều thứ đã qua đã mất sẽ không thể trở lại. Hàn Đông biết rõ điểm này.
Nhìn Hàn Đông rời đi, Triệu Quốc Đống đột nhiên cảm giác trong lòng rất khó chịu, giống như hắn đột nhiên mất thứ gì đó rất quý giá vậy. Hắn khẽ hít sâu một hơi khắc chế tâm trạng mình, áp lực tình cảm mênh mông trong lòng.
Hắn biết bắt đầu từ hôm nay tình cảm giữa hắn và Hàn Đông chỉ có thể chôn sâu trong lòng, không thể có gì khác nữa.
Nhớ đến hơn mười năm trước lúc mình công tác ở đồn công an Giang Miếu, Hàn Đông lúc ấy rất ngây thơ, trong sáng, bây giờ lại bình tĩnh như nước, Triệu Quốc Đống đột nhiên có chút ngây dại.