Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 101




Thế giới này luôn có điều kỳ diệu, ý đồ của trung ương là điều anh không bao giờ suy đoán được. Triệu Quốc Đống đạt được tin là Đàm Lập Phong có thể đến làm bí thư thị ủy Ninh Lăng nhưng không ngờ lại là Vương Liệt điều từ Điền Nam đến An Nguyên làm thường vụ thị ủy, bí thư thị ủy Ninh Lăng.

Mãi đến khi tất cả được xác định xong, tỉnh ủy An Nguyên tuy biết trung ương điều một cán bộ từ tỉnh ngoài đến làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, nhưng dù là Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều không ngờ lại là Vương Liệt.

Lăng Chính Dược cũng không rõ quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Vương Liệt, mặc dù y biết Triệu Quốc Đống và Vương Liệt quen nhau nhưng không rõ quan hệ phức tạp giữa hai người.

Triệu Quốc Đống thật ra khá chào đón Vương Liệt.

Triệu Quốc Đống khá tán thành quan điểm phát triển của Vương Liệt. Nhất là Vương Liệt nhìn trúng tương lai phát triển của ngành công nghệ sinh học, lợi dụng trụ cột tài chính hùng hậu của Ngọc Hà mà toàn lực chế tạo ngành công nghệ sinh học ở Ngọc Hà. Hai năm qua cũng đạt thành tích khá rõ ràng, Ngọc Hà biến thành trụ sở của ngành công nghệ sinh học quan trọng nhất khu vực trung tây. Ngành công nghệ sinh học nhất là sản xuất dược của Ngọc Hà phát triển càng lúc càng nhanh, trở thành trụ cột thứ hai sau ngành sản xuất thuốc lá, dự tính năm nay sẽ vượt qua ngành sản xuất thuốc lá.

Hoắc Vân Đạt bây giờ là thị trưởng Ngọc Hà, Vương Liệt đi; phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam - Kỷ Tử Lan đảm nhiệm chức Bí thư thị ủy Ngọc Hà. Hoắc Vân Đạt khá thoải mái với an bài này, mà Kỷ Tử Lan cùng Hoắc Vân Đạt cũng khá quen thuộc.

Chung Dược Quân đương nhiên là vui vẻ việc mình làm phó bí thư tỉnh ủy Hắc Hà kiêm Bí thư thị ủy thành phố Cáp. Người Ban Tổ chức cán bộ trung ương khi đến khảo sát Chung Dược Quân cũng chuyên môn nhắc đến trong thời gian Chung Dược Quân chủ trì Ninh Lăng chẳng những tiếp tục đẩy mạnh kinh tế Ninh Lăng phát triển với tốc độ cao, càng quan trọng hơn là nắm chắc thời gian để thí điểm, suy nghĩ cho quần chúng.

….

Có người vui mừng thì sẽ có người buồn.

- Sao, rất có cảm xúc à?
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nhìn Tiêu Phượng Minh trông già hơn năm trước không ít.

- Không phải, tôi đánh giá bí thư Dược Quân nếu sớm đi thì khả năng tôi thay thế là không cao. Nếu như y có thể làm thêm một năm thì tôi sẽ có cơ hội.
Tiêu Phượng Minh thản nhiên nói.

- Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng anh phải thấy một điểm chỉ cần anh làm ra thành tích thì trung ương sẽ có thể thấy. Công tác kinh tế, xã hội dân sinh, điểm này Dược Quân nắm rất chắc cho nên …
Triệu Quốc Đống dừng lại một chút:
- Vấn đề hiện nay của Lô Hóa là kết cấu kinh tế nhưng Lô Hóa đã có mở đầu tốt. Giải quyết được hai công ty kia, bây giờ chính là thừa thắng truy kích, tiến thêm một bước đẩy mạnh.

Tiêu Phượng Minh lặng lẽ gật đầu.

- Một địa phương trong từng giai đoạn luôn có công việc trungCác Vũ Tuấn. Công việc trung tâm của Lô Hóa hiện nay có hai việc, một là đảm bảo xã hội ổn định, tăng cường điều chỉnh kết cấu kinh tế, làm kinh tế công nghiệp của Lô Hóa đi vào quỹ đạo. Vừa muốn đẩy mạnh thu hút đầu tư, vừa muốn cố gắng đào móc tiềm lực bản thân ví dụ như cải thiện hoàn cảnh. Nên làm như thế nào thì anh cũng hiểu, Ngạn Hoa cũng rõ, cố gắng trong hai ba năm làm kinh tế Lô Hóa khởi sắc. Tôi tin anh có thể làm được.

Hai năm? Tiêu Phượng Minh hít sâu một hơi, đúng, với tình hình thực tế của Lô Hóa không có hai năm sợ khó có khởi sắc lớn. Hai năm này mình phải liều mạng làm việc. Chung Dược Quân đã đi, mình không kịp thời tranh được, bây giờ phải dựa vào cố gắng mà tiến lên. Lô Hóa nhiều vấn đề nhưng nếu làm Lô Hóa thay đổi hẳn thì cũng càng dẽ làm ra thành tích.

- Chủ tịch, ngài yên tâm, trong lòng tôi mặc dù có chút không vui nhưng coi như bình thản. Dược Quân có thể làm được, tôi tin mình có thể làm được. Lô Hóa tuy kém Ninh Lăng nhưng tôi nghĩ mình cũng đạt được thành tích tốt ở Lô Hóa.
Tiêu Phượng Minh rất quyết đoán nói.

- Tốt, tôi muốn nghe lời này của anh. Anh không có điểm nào thua kém Dược Quân, ở Lô Hóa càng có thể thể hiện năng lực của anh. Bí thư Lăng và tôi đều coi trọng đôi cộng tác vàng giữa anh và Ngạn Hoa.
Triệu Quốc Đống cũng đầy cảm xúc nói.
- Đợt tết trưởng ban Qua cũng từng hỏi tình hình của anh, tôi giới thiệu qua một chút. Trưởng ban Qua rất đồng ý quan điểm của tôi, cán bộ chỉ muốn sống cuộc sống ấm áp trong phòng, không chịu gánh vác trọng trách thì sao được.

Mắt Tiêu Phượng Minh sáng lên, Qua Tĩnh còn có ấn tượng với mình, lại được Triệu Quốc Đống ở bên gõ, chút mất mát trong lòng y thoáng cái biến sạch.
- Chủ tịch, trưởng ban Qua còn có ấn tượng về tôi?

- Ha ha, đừng thiếu tự tin như vậy chứ? Nếu có cơ hội có thể chủ động đi thăm trưởng ban Qua một chút. Chị ta rất hy vọng lão nhân viên An Nguyên đến thăm mình. Tôi nhớ lúc chị ta làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh thì anh là trưởng ban Tổ chức cán bộ Ninh Lăng mà.
Triệu Quốc Đống cười nhắc.
- Trưởng ban Qua rất niệm tình cũ, An Nguyên là cái nôi trưởng thành của chị ta, tôi nghĩ chị ta sẽ vui mừng khi cấp dưới đến thăm.

Tiêu Phượng Minh cũng nở nụ cười, hắn đương nhiên biết không phải lãnh đạo nào cũng thích nhân viên đến thăm mình, nhất là không quen thuộc và cùng cấp. Triệu Quốc Đống nếu nói như vậy thì đương nhiên là có chừng mực.

….

Thoáng cái đã về An Nguyên hai năm, Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua Âu Dương Cẩm Hoa đang ở phòng bên mà có rất nhiều cảm xúc.

Âu Dương Cẩm Hoa kết hôn nghỉ nửa tháng rồi vùi đầu vào công việc. Đi theo mình sẽ không có một ngày dễ dàng, khó trách ngay cả Quách Yểu cũng có vài câu oán giận.

Triệu Quốc Đống đang cân nhắc hướng đi của Âu Dương Cẩm Hoa. Âu Dương Cẩm Hoa năm nay đã 31, tuổi không còn quá trẻ. Đi làm thư ký cho mình được ba năm, điều đi cũng hợp tình hợp lý. Theo nhiều người thì Âu Dương Cẩm Hoa ít nhất có thể theo mình ba năm nữa, nói cách khác hết nhiệm kỳ chủ tịch tỉnh này. Kể cả chánh văn phòng ủy ban tỉnh Tằng Lệnh Thuần cũng cho rằng như vậy.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống không quá tán thành quan điểm này. Làm thư ký cho mình tuy có thể học được không ít thứ nhưng thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở sẽ là hạn chế lớn nhất cho sự phát triển sau này. Mà đợi ba năm sau Âu Dương Cẩm Hoa đã 34 tuổi, dù đến một thị xã nào đó làm cấp phó giám đốc sở thì Triệu Quốc Đống thấy không tính là cơ sở. Trong mắt Triệu Quốc Đống nếu muốn xuống cơ sở thì phải xuống quận, huyện. Chỉ có làm anh làm việc ở quận, huyện vài năm, anh mới có thể chính thức hiểu rõ không khí chính trị Trung Quốc, cũng mới có thể hiểu dân chúng cần gì nhất.

Vừa có kinh nghiệm công tác cơ sở vừa có lý lịch công tác, cán bộ như vậy mới là phù hợp nhất trong quan niệm của Triệu Quốc Đống.

Có lẽ nên sớm để Âu Dương Cẩm Hoa đi xuống rèn luyện. Triệu Quốc Đống cân nhắc, Âu Dương Cẩm Hoa được lên cấp phó huyện hai năm, nếu có thể xuống thuận tiện đề bạt một cấp cũng là lựa chọn tốt.

Triệu Quốc Đống tin với năng lực và tính cách của Âu Dương Cẩm Hoa thì sẽ rất nhanh thích ứng công tác cơ sở. Làm việc ở cơ sở hai ba năm ở cơ sở sẽ có thể làm Âu Dương Cẩm Hoa nhanh chóng trưởng thành.

Nghĩ đến Lệnh Hồ Triều bây giờ đã thành phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống không khỏi cảm khái.

Năm ngoái sau khi Quế Toàn Hữu lên chức làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng Thông Thành thì Lệnh Hồ Triều cũng rời khỏi huyện Quy Ninh, điều tới làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy Hoài Khánh, điều ngang cấp như vậy không thể nói là tốt hay xấu. Chẳng qua bản thân Lệnh Hồ Triều khá hài lòng, đợt tết tới chúc tết Triệu Quốc Đống, Lệnh Hồ Triều nói mình làm phó chủ tịch huyện Quy Ninh không lâu, tới Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy sẽ có thể tiếp xúc thêm công việc bên đảng ủy, hơn nữa còn tiếp xúc với công tác tổ chức.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn có thể cảm thấy Lệnh Hồ Triều có chút không hài lòng, cho rằng đây là người đi trà lạnh. Quế Toàn Hữu vừa đi, Lệnh Hồ Triều liền bị điều chỉnh ngay. Nhưng Triệu Quốc Đống không quá tán thành điểm này, dù Phó Thiên cùng Lữ Thu Thần có khúc mắc với mình cũng không làm rõ ràng như vậy.

Phó Thiên năm trước cũng từng chuyên môn đến báo cáo công việc với mình, cũng nhắc đến Lệnh Hồ Triều. Triệu Quốc Đống mặc dù không nghe ra ý đồ thật của Phó Thiên nhưng có lẽ Phó Thiên sẽ an bài tốt cho Lệnh Hồ Triều.