Lộng Triều

Quyển 2 - Chương 9: Giấy lụa




- Ừ, tôi nghe nói bên Thổ Lăng có một nhà máy gạch không kinh doanh nữa, bên nhà giam số 2 của tỉnh đang muốn chọn làm điểm cải tạo lao động, chuẩn bị để bên ngoài nhận thầu, nếu ông dám thử thì tôi có thể làm trung gian cho.
Triệu Quốc Đống nói.

- Nhà máy gạch? Tôi có lẽ là chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Hai mắt Phòng Tử Toàn sáng lên phút chốc rồi lại u ám.

- Có ai biết tất cả từ nhỏ không? Thường Xuyên giờ không phải đang xuôi chèo mát mái ở bãi cát sao?
Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng:
- Chỉ cần kinh doanh hợp pháp thì không sợ làm tốt hay không tốt, vấn đề chủ yếu chỉ có một đó là nguồn tiêu thụ! Tôi có thể liên hệ giúp ông một hai nơi nhưng sau này thì tự ông phải mở rộng thị trường.

- Phí nhận thầu phải nộp là bao nhiêu?
Phòng Tử Toàn cắn răng hỏi.

- Cụ thể thì cũng không rõ ràng lắm nhưng ước chừng có thể là từ 30 đến 50 ngàn. Nhưng nếu nhà máy gạch kinh doanh tốt thì một năm kiếm tám đến trăm ngàn cũng không có vấn đề lớn, khấu trừ đi phí nhận thầu thì cũng có thể đút túi vài chục ngàn.
Triệu Quốc Đống lo nghĩ nói:
- Đây là một cơ hội, một cơ hội nhảy rời khỏi nhà máy. Vốn tôi định để Đức Sơn đi thử một lần nhưng tính tình nó quá bộp chộp, còn phải cọ xát một thời gian nữa, không bằng ông đi thử xem.

Đây cũng là một tin tức mà Triệu Quốc Đống mới nhận được, vốn nhà máy gạch này là điểm cải tạo lao động của nhà giam số 2 tỉnh nhưng ngày trước trong quá trình lao động đã để một phạm nhân chạy trốn. Bên quản lý trại giam tỉnh truy cứu trách nhiệm nên lãnh đạo trại giam bị ảnh hưởng, vì thế không cho chép phạm nhân ra ngoài lao động nữa, do đó nhà máy gạch này bị bỏ hoang.

Ở khu vực cũng có vài người muốn nhận thầu nhưng trại giam lại không quá tin tưởng nông dân bản địa, cho nên chuyện này cứ bỏ xuống như vậy.

Sau một hồi trầm mặc, Phòng Tử Toàn mới nói đầy dứt khoát:
- Được, lần này bất cứ giá nào thì ông đây cũng sẽ ra ngoài vật lộn một phen, cùng lắm thì chịu lỗ một lần, mai sau thằng này sẽ tự mình ra ngoài lăn lộn, Quốc Đống, nếu không thì ông cùng tới tham gia với tôi? Không có sự gia nhập của ông thì trong lòng tôi không nỡ.

- Ông tin tôi như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười nhẹ một tiếng:
- Đến lúc đó rồi nói sau.

- Ừ, quyết định như vậy đi, lần này mà vượt qua thì chưa biết chừng tôi cũng có thể trở thành triệu phú, ha ha ha.
Phòng Tử Toàn nhe răng nhếch miệng nói, trong giây lát nhìn có chút dữ tợn.

- Hay, Tử Toàn, có đôi khi cơ hội là do chúng ta sáng tạo ra.
Triệu Quốc Đống vỗ vai Phòng Tử Toàn bồm bộp:
- Tôi thấy năng suất nhà máy dệt hiện nay cũng không còn như vài năm trước, cứ theo đà này thì không đến vài năm nữa e là nhà máy sẽ đi vào ngõ cụt.

- Đâu có dễ như thế được, tốt xấu gì thì nhà máy của chúng ta cũng là một nhà máy lớn của thành phố An Đô, chính quyền thành phố có thể bỏ mặc kệ được sao?
Phòng Tử Toàn không cho là đúng.

- Hừ, chính quyền có thể trông nom tất cả mọi chuyện không? Thời đại đang thay đổi, chức năng của chính quyền cũng sẽ dần dần biến đổi, tất cả đều sẽ phát triển theo hướng thị trường làm chuẩn.
Triệu Quốc Đống lắc lắc đầu, trong ngành công nghiệp nhẹ thì quốc thối dân tiến là một đại xu thế nhưng hiện giờ thì còn chưa rõ ràng. Tuy vậy theo sự mở cửa cải cách càng ngày càng lớn thì loại sản phẩm của kinh tế có kế hoạch này đã không còn thích ứng được với tình thế, đương nhiên bây giờ nói điều này thì còn hơi sớm.
- Không nói tới việc này nữa, cứ suy xét chuyện của mình là được.

Triệu Quốc Đống biết có một số việc cần phải "rèn sắt từ khi còn nóng", sáng sớm ngày hôm sau liền dẫn Tiết Bích Cầm đến thẳng nhà máy dệt. Mọi chuyện làm hết sức thuận lợi, sau một tiếng đã lấy được phiếu chi tiền mặt từ phòng tài vụ nhà máy, sau khi cảm ơn Hùng Quý Nhân xong Triệu Quốc Đống liền mừng khấp khởi quay về đồn công an.

Bên trấn Giang Miếu kia cũng đã đàm phán xong rồi, số tiền 20 ngàn bất cứ lúc nào cũng có thể có, bên Đại quan khẩu thì cũng đã kết nối xong với Lý Vĩnh Thiện và Tào Vận Toàn rồi, 15 ngàn là một con số mà xã Đại quan khẩu cũng có thể chấp nhận, chỗ còn lại thì dành cho ba xã có kinh tế tương đối lạc hậu.

Bên Thổ Lăng thì Triệu Quốc Đống tự tin không có vấn đề gì, nhiều thì không dám nói nhưng tám ngàn đồng không phải là một vấn đề lớn, duy chỉ có Hắc Thạch và Bảo Long là hai xã mà hắn không nắm chắc được bao nhiêu phần. Dù sao kinh tế hai xã này còn kém xa Giang Miếu và Đại quan khẩu, cũng may xã Hắc Thạch còn có chút giao tình nhưng bên xã Bảo Long thì lại chưa qua lại nhiều.

- Lô Tiểu Dũng, tới phòng làm việc của tôi ngay.
Triệu Quốc Đống nghĩ một lúc rồi gọi Lô Tiểu Dũng bên nhóm dự bị có nhà ở xã Bảo Long tới.

- Sếp Triệu có chuyện gì vậy?
Triệu Quốc Đống vừa nhậm mệnh thì cách xưng hô của đám dự bị cũng đổi từ Triệu ca sang sếp Triệu.

- Ừ, bên Bảo Long kia tôi không quen thuộc mấy, cậu có quen bí thư Ngô và chủ tịch Vưu hay không?
Triệu Quốc Đống cũng không nói lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

- Ha ha, tôi là người Bảo Long mà sếp Triệu, sao lại không quen chứ?
Lô Tiểu Dũng là dự bị trẻ tuổi nhất nhưng cũng đã có vài năm phục vụ trong quân ngũ trở về.

- Ồ, vậy cậu giới thiệu về bọn họ một chút, cậu cũng biết giờ đồn đang muốn mua xe nên muốn tìm sự ủng hộ của các xã, trấn một chút.
Triệu Quốc Đống biết ngay cả Hạ Hồng Hải vốn là cảnh sát nhân dân trú tại xã nhưng không có nhiều cơ hội giao tiếp với lãnh đạo chủ yếu trên xã, nhất là khi nói đến tiền mà không được lãnh đạo chủ yếu đảng, chính quyền tỏ thái độ thì đúng là mơ tưởng.

- Sếp Triệu, chủ tịch Vưu là người mới lên, lại là nữ nên lời nói không quan trọng, còn bí thư Ngô mặc dù là người Đại quan khẩu nhưng đã công tác mười mấy năm ở Bảo Long. Từ một chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình đến phó chủ tịch xã rồi lên đến chủ tịch xã, bí thư Đảng ủy, xã Bảo Long do một mình người này định đoạt.
Lô Tiểu Dũng nói chuyện cũng rất thẳng thắn.

- Ồ? Ý cậu là muốn tiền thì chỉ cần một mình bí thư Ngô nói là được sao?
Triệu Quốc Đống biết thông thường trong một xã, trấn thì chủ tịch là người quản tài chính cùng các sự vụ hành chính bên trong, còn quyền nhân sự và các sự vụ trọng đại thì bí thư Đảng ủy có quyền quyết định.

- Đúng thế, hiện giờ chủ tịch Vưu còn không dám bật bí thư Ngô.
Lô Tiểu Dũng mỉm cười thần bí:
- Chẳng qua nghe nói chủ tịch Vưu có người ở bên trên, chờ một hai năm nữa thì sẽ rất khó nói.

Bên trên có người? Đối với một nữ cán bộ mà nói thì "bên trên có người" mang hàm nghĩa phong phú, lăn lộn ở xã, trấn hơn nửa năm trời nên Triệu Quốc Đống đã không còn là chim non rời tổ nữa. Huống chi những hoạt cảnh cùng ẩn ngữ trong giấc mơ đã khiến tư tưởng của hắn sinh ra thay đổi rất lớn. Người phụ nữ Vưu Huệ Hương này nghe nói tuổi không lớn, mới hơn 30, có thể leo lên chức chủ tịch xã cũng đủ khiến người khác nghĩ ngợi miên man, chẳng qua đây không phải là điều Triệu Quốc Đống muốn suy xét lúc này.

- Ít nói linh tinh đi! Nói chính sự, tôi và bí thư Ngô không quen, nếu muốn hắn bán tí máu thì cậu thấy nên làm thế nào mới thích hợp?
Triệu Quốc Đống cũng muốn xem có thể đi được con đường tắt nào không, muốn nhanh chóng tạo lập uy tín ở từng xã, trấn không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu có cơ hội thì phải xử lý giống như bên Đại quan khẩu và Giang Miếu mới được.

Triệu Quốc Đống cũng không để lời của Lô Tiểu Dũng trong lòng, một nữ cán bộ thì bao giờ cũng bị tin đồn quấn quanh, sau mỗi lần lên chức, sau khi đi bái phỏng các lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền các xã thì chủ tịch Vưu đều vắng mặt ở xã, đến bây giờ hắn cũng chưa từng thấy xung quanh xã trấn vị nữ chủ tịch này có thanh danh gì.

- Hic, tính cách bí thư Ngô khá bảo thủ, cũng không có ham thích gì, không đánh bài, không hút thuốc lá, không uống rượu, không dễ tiếp xúc.
Lô Tiểu Dũng gãi gãi đầu nói.

- Ồ, vậy người này không có sở thích nào sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày.

- Thực sự chưa từng nghe nói người này có ham thích gì, à, ngoại trừ chơi cờ.
Lô Tiểu Dũng mỉm cười nói:
- Nếu để tính thì đây cũng coi là sở thích.

- Chơi cờ?
Triệu Quốc Đống không biết nên khóc hay cười, mình tuy rằng cũng ham chơi cờ nhưng cũng không thể vì muốn đối phương ủng hộ tài chính cho đồn công an mà phải đi bồi tiếp đối phương mấy ván cờ đó chứ? Nếu mà có thể dùng thì mình cũng không ngại.

- Vâng, chẳng còn gì khác. Chẳng qua dường như người này và bí thư Long bên Đại quan khẩu khá thân thiết.
Lô Tiểu Dũng đột nhiên nhớ tới gì đó.

- Long Hoa Bình?
Triệu Quốc Đống vui mừng, hiện nay quan hệ giữa mình với Long Hoa Bình khá tốt, sau khi sự kiện Trịnh Nhị Lại được giải quyết thì mỗi lần Triệu Quốc Đống tới Đại quan khẩu đều tới văn phòng của hắn ngồi một chút, quan hệ giữa hai người cũng nhanh chóng trở nên thân quen.

Triệu Quốc Đống nhanh chóng gọi điện thoại cho Long Hoa Bình, trước sau tết âm lịch thứ đồ này đã bắt đầu trở thành cơn sốt của các lãnh đạo xã, trấn, đầu tiên là các bí thư, chủ tịch xã đều tìm kiếm điện thoại Panasonic đời mới nhất, sau đó đám phó cũng rất phối hợp tìm loại máy của Motorola.

Long Hoa Bình nhanh chóng nghe điện thoại, Triệu Quốc Đống nói ý đồ của mình một cách ngắn gọn, Long Hoa Bình lập tức đáp ứng giúp Triệu Quốc Đống tạo quan hệ với Ngô Thiên Thành.

Nghĩ tới chuyện này, Triệu Quốc Đống mới lại nhớ rằng mình đã hứa hẹn với Khanh Quang Vinh nên liền gọi điện thoại cho Thái Chính Dương.