Đây là lần đầu tiên Thái Chánh Dương mời Triệu Quốc Đống tới nhà mình. Triệu Quốc Đống hiểu rõ mình đã được đám người này tôn trọng, điều này khác với việc chỉ coi trọng chút tài hoa của hắn.
Nhà Thái Chánh Dương nằm trong khu nhà của Cục thuế ở gần Mai Giang – phía đông Thành phố An Đô. Vợ y làm ở cục Thuế. Cũng như các cơ quan có quyền lực khác, nhà của Cục thuế rất đẹp.
Trong sân trồng rất nhiều cây cổ thụ, những hòn giả sơn tạo quang cảnh nơi này khá đẹp. Xe Triệu Quốc Đống tiến vào không bị bảo vệ cửa ngăn lại. Dù sao hắn cũng đi xe cảnh sát.
Triệu Quốc Đống không thấy xe của đám người Lưu Triệu Quốc ở trong sân. Hắn suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng. Cuộc gặp mặt cá nhân thì không nên rêu rao quá. Chẳng qua bản thân hắn lại không phải e ngại nhiều làm gì.
- Tiểu Triệu, cậu đúng là khó mời. Cậu tự nói đi, gọi cậu bao lần mà bây giờ mới tới.
Thái Chánh Dương tự mình ra mở cửa cho Triệu Quốc Đống, xem ra y khá vui vẻ.
Triệu Quốc Đống vào phòng khách và đánh giá một chút. Phòng khách nhà Thái Chánh Dương bố trí khác nhà Lưu Triệu Quốc. Nhà Lưu Triệu Quốc tỏ rõ khí thế của quân nhân, vật dụng đơn giản và cổ điển khiến người ta vừa nhìn là biết xuất thân của Lưu Triệu Quốc là như thế nào.
Nhưng trong nhà Lưu Triệu Quốc lại không hề có vẻ quân nhân gì cả, các đồ dùng gia đình khá hợp thời, đơn giản không kém phần ưu nhã. Triệu Quốc Đống đúng là không nhìn ra Thái Chánh Dương có trình độ thưởng thức như vậy.
- Mấy anh kia chưa tới sao Thái ca?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Tôi hẹn bọn họ mười rưỡi.
Thái Chánh Dương ngồi xuống rồi nói:
- Cậu đến trước thì chúng ta nói chuyện.
- Cũng đúng, Thái ca, chuyện ở Quốc lộ An Lam không vấn đề gì chứ?
- Không vấn đề gì. Tôi đã nói chuyện với công ty xây dựng An Đô. Hơn 50km đường trên địa phận Giang Khẩu do công ty này nhận thầu. Bọn họ cũng không có sức mà ăn hết, hầu hết là phân phối. Vì thế phân cho ai cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ cần các công ty kia dựa theo quy định nộp phí quản lý là được.
Chuyện Triệu Quốc Đống nhờ thì Thái Chánh Dương khá để tâm. Mặc dù y không biết Triệu Quốc Đống có vai trò gì trong này, nhưng y tin Triệu Quốc Đống không phải là người thích nhúng tay làm mấy việc tham ô.
Chỉ riêng cổ phiếu đợt trước nhờ Triệu Quốc Đống nói mà Lưu Triệu Quốc kiếm được 200 ngàn. Mà Triệu Quốc Đống là người đầu trò thì kiếm được không ít. Thái Chánh Dương tin Triệu Quốc Đống khinh thường làm mấy trò kia.
- Vậy cảm ơn Thái ca. Giám đốc Dương Thiên Bồi của Công ty xây dựng số hai Giang Khẩu là người rất được, năm nay bọn họ thay đổi cách kinh doanh, lấy chế độ nhận thầu mà tăng năng lực. Cho nên em muốn giúp anh ta một chút.
Mặc dù chuyện này là đơn giản với Thái Chánh Dương, nhưng với một Công ty xây dựng cấp huyện thì khá khó khăn. Cho nên Triệu Quốc Đống thấy mình cần giải thích một chút.
- Vụ án Tập đoàn Trường Thành rất lớn, quốc gia có lẽ cần phải có biện pháp mạnh tay mới được.
Thái Chánh Dương khá hứng thú vì “nhạy cảm” kinh người của Triệu Quốc Đống. Vì thế y cũng muốn trao đổi với Triệu Quốc Đống về chính sách sau đây của quốc gia.
- Đây có phải là một phương hướng không?
- Đây là một hướng đi, chẳng qua mặc dù là quốc gia ra tay nhưng cũng không có mấy hiệu quả. Chỉ cần dân chúng có dư tài chính, bản tính trục lợi của tư bản vẫn còn đất duy trì. Các công ty tư nhân khó có thể mượn tiền từ nhà nước nên cách kia vẫn không ngừng tồn tại.
Triệu Quốc Đống cười nói tiếp:
- Tồn tại tức là hợp lý, nó sẽ không vì quốc gia quản lý nghiêm khắc mà biến mất. Bởi vì nó có đất để tồn tại, hơn nữa mảnh đất này rất màu mỡ.
Thái Chánh Dương gật đầu nói:
- Nói như vậy là chuyện này còn xảy ra nữa ư?
- Thực ra doanh nghiệp tư nhân mở rộng không phải là không tốt. Quốc gia không phải đã chỉ rõ kinh tế tư nhân là sự bổ sung hiệu quả cho kinh tế Xã hội chủ nghĩa sao? Như vậy thì nên cho bọn họ không gian phát triển, mà không phải để bọn họ không có không khí mà thở. Vấn đề nằm ở cách thu hút tài chính, cách này phải có một hệ thống tài chính thống nhất. Nếu tự phát thì sẽ là rất nguy hiểm khi quốc gia không thể khống chế được tài chính.
- Mà công ty tư nhân có đủ loại tồn tại. Có các công ty một lòng kinh doanh, mở rộng quy mô sản xuất và đóng góp nhiều cho xã hội. Nhưng cũng có các công ty mở ra để lừa người, lừa tiền của người cả tin. Còn có công ty mới đầu làm ăn nghiêm chỉnh nhưng bị tài chính quá lớn hấp dẫn thì mất lý trí mà mạo hiểm. Một khi mối nguy này bộc phát thì lợi ích quần chúng nhân dân sẽ tổn hại, còn phải cần chính quyền ra mặt xử lý tình hình. Đây là cái giá lớn đối với kinh tế và xã hội.
Triệu Quốc Đống từ từ nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Thái Chánh Dương nghe đến ngây ngẩn. Trong lòng y rất kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy chấn động mạnh. Triệu Quốc Đống này như một chuyên gia kinh tế, một phen nói chuyện đã nói ra được ưu khuyết điểm của vấn đề. Thái Chánh Dương tự nhận mình tìm hiểu khá sâu về kinh tế, nhưng muốn cho y đưa ra quan điểm nhanh như vậy thì không thể.
- Có lý, xem ra trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết triệt để vấn đề này.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống khá phục ánh mắt của Thái Chánh Dương, chuyện này trong thời gian ngắn không thể giải quyết, vài chục năm sau cũng không thể giải quyết hoàn toàn. Công ty tư nhân không thể có các điều kiện ưu đãi như công ty nhà nước. Vì thế việc cạnh tranh vốn, thu hút tài chính không lúc nào không diễn ra.
- Thái ca nói đúng. Chẳng qua khi kinh tế phát triển đến trình độ nhất định, khi quan điểm của xã hội với kinh tế tư nhân thay đổi về chất thì có lẽ vấn đề này sẽ được thay đổi.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
- Tiểu Triệu, cậu thật sự tốt nghiệp trường cảnh sát sao? Không phải là tốt nghiệp Học viện tài chính đó chứ?
Thái Chánh Dương trêu một câu.
- Em là thiên tài, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, tung hoành thế giới.
Triệu Quốc Đống ra vẻ kiêu căng mà nói.
- Cậu đó, nói như vậy mà không sợ sặc sao?
Thái Chánh Dương cười mắng:
- Phía Bắc đã xảy ra chuyện, cậu biết không? Tháng tư này có vẻ không yên tĩnh.
- Rất bình thường, Trung Quốc từ từ biến thành pháp luật trị, bất cứ ai coi nhẹ pháp luật đều phải trả giá lớn. Nghĩ rằng mình là nhất nên có thể chống đối lại chính quyền, quá ngu.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ừ, bây giờ có rất nhiều lời đồn, nhưng tôi nghĩ rằng chuyện này không thể thay đổi trào lưu.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
- Chính xác. Trào lưu lịch sử sao có thể thay đổi do một hai người.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thái ca, anh đừng lo mấy việc này làm gì. Chờ anh làm tới Ủy viên trung ương đảng trở nên thì suy tính cũng không muộn.
- Ha ha, chú lại nói đểu Thái ca này rồi. Đợi lão Liễu và lão Hùng tới thì chú cũng đả kích bọn họ một chút đi.
Giọng nói hài hước của Triệu Quốc Đống làm Thái Chánh Dương có chút buồn bực. Người này đúng là không bình thường, có thể dùng lời này để trêu mình thì sợ các Phó thị trưởng khác cũng không dám làm.