Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 98




Khương Trường Tùng chỉ cảm thấy ánh mắt thâm thúy của đối phương nhìn vào mình, làm mình không có chỗ ẩn thân. Hắn muốn mình thành vô hình, biến mất vô tung. Nhưng ở hoàn cảnh như thế này thì hắn có thể làm gì?

- Đúng thế bí thư Tương, tôi là Khương Trường Tùng.
Khương Trường Tùng bình thường tự hào về cách ăn nói nhưng lúc này lại lắp bắp như học sinh trước mặt giáo viên. Mà dù là Lý Vinh Trung hay là Vương Đức Bình hoặc là Minh Diệu cũng cảm thấy được sự khác thường này.

Bí thư Tương nào chứ? Lý Vinh Trung nghĩ qua một loạt lãnh đạo liên quan trên tỉnh, thành phố, hình như không có vị nào là bí thư Tương mà?

- Anh nhận ra tôi?
Tương Hữu Tuyền không ngờ Khương Trường Tùng nhận ra mình. Nhưng hắn nghĩ lại mình bây giờ đã là bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh, dù hôm qua mới nhận chức nhưng cũng sẽ có không ít người thấy mình trên Tv.

- Đúng thế …
Khương Trường Tùng phát hiện tài ứng biến của mình đã mất, đối với câu hỏi của Tương Hữu Tuyền, hắn không tìm được cách giải thích tốt, đầu óc như đông cứng lại, không nghĩ ra gì cả.

- Một phân cục trưởng, một bí thư đảng ủy chính pháp quận, ừ, còn một phó phân cục nữa. Hôm nay đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt, anh biết tôi nói có ý gì không?
Tương Hữu Tuyền nói xong mặt đột nhiên thay đổi.
- Quả là vô sỉ. Tôi không ngờ lúc ăn cơm mình còn lớn tiếng nói về biểu hiện tốt đẹp của đội ngũ chính pháp tỉnh ta với lãnh đạo chủ yếu, hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ mà tỉnh ủy, ủy ban tỉnh giao phó. Không ngờ đến đây tôi lại mất mặt, làm tôi và lãnh đạo chủ yếu thấy được cảnh này. Khương Trường Tùng, anh nói anh cố ý làm tôi mất mặt với lãnh đạo chủ yếu, hay là cố ý làm cho bí thư Quan, thị trưởng Đàm của các anh mở mặt?

Câu nói sắc bén làm Khương Trường Tùng hoàn toàn muốn ngất đi. Nhất là câu Tương Hữu Tuyền nói có cả lãnh đạo chủ yếu nghe thấy làm chân hắn mềm nhũn ra. Lãnh đạo chủ yếu của tỉnh tận tai tận mắt nghe thấy sao?

Lãnh đạo chủ yếu của tỉnh có mấy người chứ? Chỉ sợ Miêu Chấn Trung không phải, ngoài Lăng Chính Dược ra thì chỉ có Triệu Quốc Đống, bọn họ sao có thể ở đây?

Nhưng việc này đã không quan trọng. Thái độ của Tương Hữu Tuyền đủ để đẩy mình vào địa ngục.

Lý Vinh Trung đáng chết, con ả kia không muốn thì thôi, hắn cứ ép làm gì. Mẹ kiếp, Khương Trường Tùng hoàn toàn quên lúc trước mình châm chọc Minh Diệu, kích động Lý Vinh Trung như thế nào. Bây giờ hắn chỉ nhớ rõ chuyện này do Lý Vinh Trung gây ra, ngọn lửa này đủ để đốt mình và Lý Vinh Trung thành tro tàn.

- Còn có, anh là phân cục trưởng phân cục Thiên Hà ư? Anh có trình độ, tố chất như vậy sao? Tôi quả thực thấy xấu hổ thay cho anh. Lưu Triệu Quốc sao lại đặt anh tới vị trí này? Hắn uống say hay là mù mắt.
Mặt Tương Hữu Tuyền xanh mét lại, một đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào Khương Trường Tùng và Lý Vinh Trung.
- Thể diện của đội ngũ chính pháp đều bị các anh làm mất sạch. Khương Trường Tùng, anh về tự suy nghĩ cho tôi, phải có bản kiểm điểm sâu sắc vụ việc hôm nay.

Khương Trường Tùng đổ mồ hôi như mưa, Lý Vinh Trung cúi đầu liên tục, Vương Đức Bình mặt như màu đất.

Đợi tới khi Tương Hữu Tuyền rời khỏi hành lang, ba người Khương Trường Tùng, Lý Vinh Trung, Vương Đức Bình mới có thể thở dài một tiếng.

Người khác đều đã bị đuổi đi, ở tình huống này đâu còn tâm trạng ca hát chứ? Làm như thế nào cứu vãn cục diện này mới là quan trọng nhất.

- Bí thư Khương, anh nói người vừa rồi là bí thư Tương – tân bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh ta?
Lý Vinh Trung hốt hoảng nói.

- Còn có thể là ai chứ?
Khương Trường Tùng hút một hơi thuốc thật sâu, làn thuốc bay qua mũi quanh quẩn trong ba người. Hắn bình thường không hút thuốc nhưng chuyện hôm nay làm hắn rất rối loạn.
- Mẹ nó chứ, ai biết gặp hắn ở đây.

Khương Trường Tùng vốn luôn có thái độ nhã nhặn lúc này cũng chửu bới. Lý Vinh Trung và Vương Đức Bình đều run lên, điều này đủ để chứng minh tình hình rất nghiêm trọng.

- Bí thư Trung, chúng ta cũng không làm gì, không phải chỉ là liên hoan thôi sao? Dù hành vi của chúng ta có hơi quá thì cũng không phải là chuyện ác gì. Dù là hắn bảo Ủy ban kỷ luật đến điều tra chúng ta cũng không thể làm gì mà.
Vương Đức Bình cắn chặt răng nói.

Khương Trường Tùng dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Vương Đại Hải.
- Lão Vương, đầu anh vào nước à? Tương Hữu Tuyền hắn cần dùng Ủy ban kỷ luật điều tra anh và tôi sao? Mẹ kiếp, hắn gọi điện cho Thị ủy cho thấy thái độ, anh biết hậu quả sẽ như thế nào không?
Khương Trường Tùng càng nghĩ càng tức, mẹ nó chứ, sao lại gặp việc này. Làm như thế nào hóa giải việc này? Làm Khương Trường Tùng lo nhất là mình lên chức về cơ bản không có vấn đề gì, nhưng hội nghị thường vụ Thị ủy An Đô chưa thông qua, chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến chức phó bí thư quận của mình?

Lý Vinh Trung cũng lo lắng. Hắn biết nếu Tương Hữu Tuyền có thái độ rõ ràng, gây khó dễ với Thị ủy thì dù là bí thư Nghiêm hay bí thư Lưu chỉ sợ sẽ không hề do dự gạch tên mình. Có không ít người tranh đoạt vị trí này cơ mà.

Vấn đề bây giờ là hắn xem có thể giữ được chức ở phân cục Thiên Hà hay không?

đây vốn không phải việc lớn, nhưng nghĩ tới lời Khương Trường Tùng nói, Tương Hữu Tuyền căn bản không cho anh cơ hội giải thích, hắn cũng không cần nói chuyện này ra mà chỉ cần truyền một thái độ là đủ.

- Bí thư, vậy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?
Lý Vinh Trung cố làm bình tĩnh lại.
- Có phải là tìm người giúp không? Bí thư Tương dù sao cũng mới lên, dù hôm nay hắn có ấn tượng không tốt chỉ cần chúng ta lập tức nghĩ biện pháp đền bù thì tôi thấy vẫn có hy vọng.

Khương Trường Tùng lắc đầu nói.
- Không đơn giản như vậy, người như hắn thì anh nghĩ sẽ dễ dàng tức giận sao? Chuyện hôm nay đáng gì chứ, cần hắn ra mặt sao? Mắt nhắm mắt mở, dù là tìm người gọi điện tới chúng ta không phải im mà nghe ư? Tại sao hắn tới mắng chúng ta?
So sánh với Lý Vinh Trung, Khương Trường Tùng có trình độ cao hơn nhiều, có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích tình hình trong đó. Tương Hữu Tuyền đột nhiên xuất hiện, theo lý thuyết hắn gặp việc này dù không thích cũng không dùng cách này để tham gia mới đúng. Điều này làm Khương Trường Tùng rất khó hiểu.

- Có thể như lời hắn nói, lãnh đạo chủ yếu của tỉnh trùng hợp thấy việc này với hắn, làm hắn mất mặt nên mới tức giận không?
Lý Vinh Trung cũng đang suy nghĩ.

Có lẽ thấy lý do này miễn cưỡng đúng, nếu không Tương Hữu Tuyền chính là nhằm vào mấy người mình. Nhưng Tương Hữu Tuyền mới tới tỉnh chưa lâu, sao biết mấy người mình chứ?

- Lý do này hơi gượng ép, dù là trùng hợp như vậy thì anh nghĩ lãnh đạo sẽ nhàm chán đứng bên đợi nửa ngày, kiên nhẫn nghe chúng ta nói sao? Vậy thân phận của vị lãnh đạo chủ yếu kia đáng để nghi ngờ.
Khương Trường Tùng không cho là đúng.

Lý Vinh Trung cũng dao động vì câu nói này của Khương Trường Tùng. Nhưng dù giải thích từ góc độ nào thì Tương Hữu Tuyền cũng không nên dùng cách đó mà tham gia, hơn nữa thái độ cứng rắn như vậy, mục tiêu nhằm thẳng vào mấy người mình.

- Bỏ đi lão Lý, chuyện này đã xảy ra, trên đời không có thuốc hối hận. Nếu đã xảy ra thì
Khương Trường Tùng cũng biết bây giờ có thảo luận gì cũng vô ích. Mình cần phải nhanh chóng thám thính tin tức, đưa ra đối sách.

chúng ta phải tìm cách hóa giải như thế nào.