- Đường Cẩn, không có việc gì đâu, cô mệt thì về nhà nghỉ đi.
Giọng Minh Diệu có chút ảm đạm nhưng rất kiên quyết.
- Không nên để ý tới bọn họ.
- Sếp Minh, Cẩn tỷ không đi sợ rằng không được. Anh cũng thấy lúc nãy Bí thư Khương điểm danh muốn Cần tỷ tham gia, hai người bọn em chỉ là đi theo. Anh nếu để Cẩn tỷ về sợ là bí thư Khương và sếp Lý mất hứng sẽ ghi lên đầu anh.
Một người phụ nữ khác lo lắng cắn môi nói.
- Sếp Minh, anh mới từ Cục công an thành phố xuống, anh còn chưa rõ tình hình trong phân cục. Sếp Lý nếu không hài lòng thì về sau anh khó triển khai công việc.
Minh Diệu biết cô ả này nói thật. Lý Vinh Trung có tiếng là bá đạo trong hệ thống công an thành phố, ỷ vào mình có quan hệ mật thiết với lãnh đạo chủ yếu của Cục công an, hơn nữa lại là đồng hương với bí thư quận ủy cho nên có quyền tuyệt đối ở phân cục.. Một ít chuyện không quan trọng hắn cũng lấy ra nói trong hội nghị đảng ủy phân cục, khiến cho mỗi người đều cảm thấy lo lắng. Hắn một tay khống chế quyền nhân sự của phân cục, người khác căn bản không thể xen vào.
Minh Diệu mới tới, Lý Vinh Trung vẫn còn đang quan sát. Hôm nay Minh Diệu nói xen vào chỉ sợ ngày mai có “phản ứng xấu”. Bây giờ nếu lại còn để Đường Cẩn đi nữa chỉ sợ Khương Trường Tùng cùng Lý Vinh Trung đều cảm thấy mình cố ý làm mất mặt bọn họ.
Nhưng Minh Diệu không muốn có thái độ mập mờ ở việc này. Hắn vốn không thích chuyện này. Nếu phụ nữ thích thì không nói làm gì, không thích còn lấy quyền thế đè người là rất quá đáng.
- Không có gì, Đường Cẩn, cô đi trước đi, tôi sang nói với sếp Lý, cùng lắm thì bị mắng một trận chứ sao. Nếu miễn chức phó phân cục của tôi thì tôi về Cục công an thành phố.
Minh Diệu nửa đùa nửa tự giễu nói.
Một hàng lệ chảy ra trên khóe mắt Đường Cẩn. Cô bây giờ không biết chính mình nên làm cái gì.
Nếu chỉ có mình cô thì cô sẽ cắn răng rời đi, cùng lắm không cần cái chức trưởng phòng quản lý xuất nhập cảnh chứ gì. Mặc dù cô rất thích công việc bây giờ, cũng tự nhận làm việc xuất sắc nhưng nêu vì chức trưởng phòng này mà làm bất cứ việc gì, cô không chấp nhận. Nhưng giờ Minh Diệu cũng dính vào, chỉ sợ Khương Trường Tùng cùng Lý Vinh Trung sẽ coi Minh Diệu khiêu khích bọn họ, về sau Minh Diệu sẽ rất khó sống.
Cô không muốn vì việc của mình mà ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Minh Diệu. Minh Diệu là chồng của Đồng Mạn, là người có năng lực, chính trực. mới từ tổng đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố xuống làm phó phân cục chưa lâu, phụ trách công tác điều tra.
Cô không thể ích kỷ như vậy.
- Thôi sếp Minh, tôi đỡ hơn rồi, tôi sẽ sang. Đúng như có người nói cũng không có gì mà, chỉ là buổi liên hoan bình thường mà thôi.
Minh Diệu nhíu mày, quả quyết nói:
- Đường Cẩn, không cần phải đi, không muốn đi thì đừng đi, đây không phải công việc, sao phải đi lấy lòng người khác. Về đi, tôi nói rồi, có việc gì tôi gánh.
Một giọng bá đạo nặng nề từ bên kia truyền tới.
- Không phải công việc, không có gì. Minh Diệu, anh coi buổi liên hoan hôm nay là gì? Anh muốn làm mất mặt tôi hả? Anh có phải mình từ Cục công an thành phố xuống nên không coi ai ra gì?
Lý Vinh Trung bị câu vừa rồi của Minh Diệu làm tức giận, hơn nữa uống vài chén nên càng tức hơn. Hắn hung hãn nói.
- Tôi đang bảo sao Đường Cẩn mãi không tới, thì ra là anh làm chỗ dựa cho ả. Họ Minh, anh mới tới phân cục mấy ngày mà đã không biết quy củ hả?
Minh Diệu có chút xấu hổ nhưng lập tức khôi phục bình thường.
- Sếp Lý, tôi không có ý gì khác nhưng đây không phải công việc nghiệp vụ của phân cục ta. Đường Cẩn là trưởng phòng quản lý xuất nhập cảnh, làm tốt công việc của mình là được. Việc này Đường Cẩn không muốn đi thì cần gì phải miễn cưỡng.
- Ha ha, trưởng phòng quản lý xuất nhập cảnh cô ta không phải cán bộ trung tầng của phân cục sao? Đây không phải hoạt động liên hoan của phân cục sao? Để ả nhảy vài điệu với bí thư Khương thì sao? Làm nhục ả à? Tôi nói rồi, đây là nhiệm vụ, chỉ đơn giản như vậy, ả dù muốn hay không cũng phải đi trừ khi không muốn làm trưởng phòng nữa.
Minh Diệu đỏ mặt, tức giận nói:
- Sếp Lý, anh làm vậy là quá đáng.
- Quá đáng? Minh Diệu, xem ra anh không muốn làm ở phân cục Thiên Hà rồi. Sao, cảm thấy tôi bá đạo, độc đoán chuyên quyền ư? Tôi nói với anh, nhiều năm qua tôi vẫn làmình như vậy, về sau vẫn thế, không phục có thể phản ánh tình hình lên lãnh đạo cấp trên. Mẹ kiếp, anh nghĩ mình từ Cục công an thành phố xuống là làm gì thì làm hả? Tôi nói với anh mau cút, không quan tâm sau lưng anh là ai, ở phân cục Thiên Hà này do tôi quyết định.
Lý Vinh Trung hoàn toàn tức giận, bao năm qua hắn kiêu căng quen, không ai dám công khai chỉ trích hắn.
Hắn cảm thấy có người muốn chơi mình. Hắn biết Minh Diệu có quan hệ tốt với Khâu Nguyên Phong, nhưng vậy có sao chứ? Hắn có quan hệ với Lưu Triệu Quốc cùng Quản Trường Phong, cũng có quan hệ với Nghiêm Lập Dân, mà còn có cả bí thư quận ủy La nữa.
Luc này Khương Trường Tùng sắp lên chức làm phó bí thư quận, có thể nói là cơ hội ngàn năm có một. Quận ủy đề cử ai làm bí thư đảng ủy chính pháp thì Khương Trường Tùng có tiếng nói rất lớn, hắn lại nói vài câu tốt về mình với Quách Trường Canh, thêm cả bên bí thư quận ủy La và bí thư Nghiêm thì chuyện này coi như xong.
- Sếp Lý, mời anh chú ý cách nói chuyện. Phân cục Thiên Hà không phải của riêng ai, không phải ai có thể quyết định được.
Minh Diệu bị ép tới vách núi. Thấy Vương Đức Bình nở nụ cười âm hiểm đứng sau lưng Lý Vinh Trung, hắn chỉ có thể kiên trì tới cùng.
- Tôi tin tưởng thị phi sẽ có người đánh giá.
- Minh Diệu, tôi thấy đầu anh có vấn đề hay là phá án nhiều nên hỏng đầu? Tôi không rõ sao anh có thể tới được vị trí này.
Miệng Lý Vinh Trung phun đầy mùi rượu, mặt mày phồng lên khá đáng sợ.
- Anh cảm thấy anh có thể nói gì đó trong hội nghị đảng ủy phân cục sao? Có thể lên Cục công an thành phố tìm chỗ dựa ư? Anh có thể thử rồi xem kết quả như thế nào.
- Sếp Lý, Minh Diệu còn trẻ không hiểu chuyện, đừng chấp hắn. Minh Diệu, hay là cậu đi trước đi, bên này không có chuyện của cậu, đừng làm sếp Lý tức.
Vương Đức Bình cũng hiểu được Lý Vinh Trung có lẽ uống nhiều nên miệng lưỡi cứng hơn.
Âu Dương Cẩm Hoa vừa đúng lúc xuất hiện.
- Sếp Minh, Đường tỷ, mời đi bên này, hai người sao còn ở đây, chúng tôi chờ một lúc lâu rồi đó.
Âu Dương Cẩm Hoa rất nho nhã lễ phép xuất hiện.
Minh Diệu cùng Đường Cẩn đều giật mình, không biết người trẻ tuổi kia từ đâu chui ra. Hai người thoáng nhìn nhau, đều thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Lý Vinh Trung không ngờ có một người đột nhiên lao tới, không coi mình vào đâu. Không đợi hắn lên tiếng, Vương Đức Bình đã không chút khách khí đứng ra:
- Này cậu đang làm gì thế hả? Đứng sang bên.
Âu Dương Cẩm Hoa sa sầm mặt lại.
- Tôi là ai thì anh còn chưa đủ tư cách để biết.
Vương Đức Bình muốn điên lên, đây là địa bàn của mình, mình là phó phân cục phụ trách trị an ủa phân cục Thiên Hà, một thằng miệng còn hôi sữa không ngờ dám nói mình không đủ tư cách để biết tên. Hắn nghĩ mình là con của bí thư tỉnh ủy hay thư ký của chủ tịch tỉnh.
- Ồ, Minh Diệu, Đường Cẩn. hai người làm gì thế, bạn của hai người à? Có phải ra cứu viện không?
Vương Đại Hải trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, Minh Diệu có đầu óc quá đơn giản, tìm người như vậy để mong thoát thân ư? Chẳng lẽ hắn không biết tính của Lý Vinh Trung, chuyện đêm nay nhất định không yên, trừ khi Minh Diệu và Đường Cẩn rời khỏi phân cục Thiên Hà.
- Anh là?
Minh Diệu hiện lên một tia khó hiểu, hắn không nhận ra đối phương.
- Anh chắc nhận lầm người rồi, chúng tôi còn có việc, xin lỗi, xin mời đừng làm phiền chúng tôi.