Triệu Quốc Đống thật không ngờ ngẫu nhiên gặp một người như vậy mà có thể liên quan tới thường vụ tỉnh ủy. Điều này cho thấy Thành phố An Đô là đầm rồng hang hổ, cũng nói rõ sức ảnh hưởng của giới kinh doanh bất động sản An Đô đã thẩm thấu tới mọi ngõ ngách.
Khi quan chức chính quyền thành phố và công ty bất động sản có quan hệ lợi ích đan xen với nhau, như vậy Đảng ủy chính quyền địa phương đưa ra chính sách tự nhiên sẽ nghiêng về phái công ty bất động sản. Như vậy chính quyền sẽ không coi trọng xây dựng nhà xã hội, giá nhà tăng cao là tất nhiên.
- Không ngờ Điêu Nhất Bằng này có thần thông lớn thế. Tôi nghe nói Thành phố An Đô các anh đang định cải tạo nội đô, công ty bất động sản đều nhảy múa hoan hô.
Triệu Quốc Đống cười lạnh nói.
- hắc hắc, đây không phải chuyện Cục công an chúng tôi có thể quản, trách nhiệm của chúng tôi chỉ là bảo vệ an ninh trật tự.
Khâu Nguyên Phong xảo diệu né tránh đề tài này.
- Anh định trốn tôi đó à?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý.
- Bảo vệ an ninh trật tự cũng là muốn công kích các hành vi vi phạm pháp luật, bảo vệ hợp pháp. An Đô muốn cải tạo nội đô, tôi hy vọng cơ quan công an cần cẩn thận làm việc, cải tạo nội đô liên quan tới lợi ích hàng ngàn vạn hộ dân, rất mẫn cảm. Tôi cũng yêu cầu ủy ban Thành phố An Đô cần phải kiên nhẫn chuẩn bị quy hoạch, điều tra, đảm bảo lợi ích nhân dân không bị tổn hại. Về phần khác là cần phải nghiêm túc xử lý các hiện tượng có kẻ đục nước béo cò…
Khâu Nguyên Phong liên tục gật đầu, lời Triệu Quốc Đống nói hắn chỉ có thể nghe. Hắn không phải cục trưởng nhưng lúc này hắn gánh trách nhiệm đó.
Hai người đi chậm cạnh dòng Ninh Giang, hai xe Audi từ từ chạy trên bờ, Âu Dương Cẩm Hoa cùng Lô Dã cũng đã tới.
Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong nói chuyện đến gần 12h đêm mới ra về.
..
Giám đốc Sở công an Bộ Phú Hải không quá quen mặt với Triệu Quốc Đống. Mặc dù Bộ Phú Hải đã tới báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống hai lần nhưng thời gian báo cáo không dài, chỉ nói chuyện công việc. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng biết nếu như không phải trung ương điều Tương Hữu Tuyền từ bên ngoài tới thì Lăng Chính Dược muốn đẩy Bộ Phú Hải lên làm bí thư đảng ủy chính pháp tay Đinh Sâm.
Công tác công an rất quan trọng, đối với chính quyền địa phương mà nói đây là thanh đao, đây là vũ khí của quốc gia chuyên chính. Nếu trong tay không có một đội ngũ công an cứng, chính quyền sẽ mất năng lực khống chế xã hội.
Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện mình tuy xuất thân từ hệ thống công an nhưng lại có sức ảnh hưởng rất nhỏ đối với hệ thống này. Nếu nói hắn còn làm ở Ninh Lăng thì dù là hệ thống chính quyền hay địa phương thì trong túi hắn còn không ít người để dùng, nhưng bên hệ thống chính pháp hắn không có mấy người để dùng, nhất là tầm cấp tỉnh.
Lưu Triệu Quốc đáng lẽ là người thích hợp nhất để ủng hộ mình nhưng bây giờ…
Triệu Quốc Đống suy nghĩ có lẽ nên giúp Khâu Nguyên Phong một chút. Sở công an là cơ quan trực thuộc ủy ban tỉnh, nếu như không có một người của mình thì đúng là không thích hợp.
Triệu Quốc Đống rất nhớ lúc mình còn ở Ninh Lăng, lúc ấy rất thoải mái, mà bây giờ làm việc gì đều phải cân nhắc thật kỹ. Làm như thế nào để thỏa hiệp, cân bằng, tránh xung đột. Nếu như nhất định phải có xung đột thì làm như thế nào tránh xung đột trực diện, làm như thế nào thể hiện ý đồ của mình đều phải dùng hết đầu óc.
Triệu Quốc Đống không biết các chủ tịch tỉnh khác đều giống như mình không? Nhất là ở vài quan điểm quan trọng khi không giống với bí thư tỉnh ủy, loại chuyện này bọn họ có phải cũng tìm kiếm thăng bằng, thỏa hiệp như mình không? Thậm chí là nhân nhượng, nhẫn nhịn…
…
Triệu Quốc Đống về tới nhà bố mẹ đã là hơn 12h.
Phòng Lam Đại vẫn còn sáng đèn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lam Đại đi ra đầu tiên, thấy Triệu Quốc Đống, cô rất vui.
- Quốc Đống ca, anh về?
Lam Đại mừng rỡ.
Bố mẹ hắn cũng ra, thấy Triệu Quốc Đống, ông bà đều vui nhưng thấy mặt hắn có vẻ mệt, hai người lại đau lòng.
- Quốc Đống, con phải chú ý sức khỏe, không nên làm việc quá sức.
Triệu Phu Vọng rất hiếm khi nói một câu như vậy với Triệu Quốc Đống.
- Bố, con không sao, con mới nhận chức nên nhiều việc một chút thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng thấy rất phong phú.
- Quốc Đống, mẹ biết con bây giờ rất bận nhưng không thể không chú ý tới bản thân chứ. Con về An Nguyên lâu như vậy mà về nhà được mấy lần.
Hứa Tú Cần cũng lo lắng nói.
- Con làm việc cả ngày cả đêm cũng cần nghỉ ngơi, đừng có làm việc nhiều quá mà bị bệnh.
- Mẹ, đâu đến mức như vậy, mẹ cảm thấy con thật sự làm việc cả ngày cả đêm sao? Làm chủ tịch tỉnh nếu thật sự làm như vậy thì chỉ sợ vị chủ tịch đó không phải có vấn đề về năng lực thì có vấn đề về phương pháp làm việc.
Triệu Quốc Đống cảm thấy ấm áp.
- Hai hôm nay hơi nhiều việc nên con bận một chút, chờ thêm thời gian nữa sẽ khôi phục bình thường.
- Quốc Đống, có phải là đợi tới lúc con làm chủ tịch tỉnh chính thức mới được nhàn không?
Hứa Tú Cần do dự một chút.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình, hắn không ngờ mẹ mình lại lo điểm này. Hắn nở nụ cười, đây nhất định là Lam Đại nói với mẹ là mình mới là quyền chủ tịch tỉnh, có lẽ vì muốn bỏ chữ “quyền” nên mới cố thể hiện, nếu không vĩnh viễn không thành chủ tịch tỉnh chính thức được.
- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy. Chẳng lẽ mẹ cảm thấy con là quyền chủ tịch tỉnh có thể không làm gì mà được sao?
- Không phải, nhưng mà chữ “quyền” chưa mất thì luôn làm người ta không yên tâm.
Hứa Tú Cần thấy Triệu Quốc Đống nói nhẹ nhàng nên bà cũng yên tâm hơn.
- Mẹ, chuyện này bố mẹ không hiểu, con nói cũng không rõ. Nhưng bố mẹ yên tâm, mũ chủ tịch tỉnh của con không ai có thể lấy đi được trừ khi con không muốn làm.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.
Vợ chồng Triệu Phu Vọng thấy Lam Đại đứng bên mỉm cười, thời gian cũng đã muộn nên đều không nhịn được thở dài một tiếng. Hai người đi ngủ.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế dựa đầu ra sau.
- Lam Đại, nhìn anh làm gì, chẳng lẽ chỉ có mấy hôm mà anh thay đổi nhiều như vậy sao?
- Quốc Đống ca, không phải mấy ngày, gần hai tháng rồi.
Triệu Quốc Đống tính qua thời gian. Sau khi Triệu Quốc Đống đến An Đô thị sát, hắn chỉ về nhà có một lần mà lúc ấy đã gần 12h đêm, chưa nói được mấy câu đã lăn ra ngủ, sáng sớm có xe tới đón.
- Vậy sao? Anh không chú ý.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười cười nhìn Lam Đại. Lam Đại mạc chiếc váy ngủ màu lam, cũng may váy không quá trong suốt nhưng vẫn lộ rõ đường cong tuyệt đẹp của Lam Đại. Hai điểm trên ngực vút cao do cô không mặc áo lót.
- Thời gian trôi nhanh thật, vừa tới văn phòng là một đồng việc, lịch mỗi ngày dày đạc. Anh cảm thấy mấy tháng qua mình không có ngày nào chính thức rảnh rỗi cả.
- Quốc Đống ca, biết sao được, cả y có 14 thành phố, thị xã, có hơn 70 triệu dân, mỗi ngày bao chuyện. Anh phải quan tâm nhiều phương diện, nhất là với vị trí hiện nay của anh thì càng nhiều việc hơn. Nói thật em cũng lo cho anh.
Lam Đại cắn môi nói.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Lam Đại, có phải nghe được gì không?
- Không phải nghe được một ít mà là mỗi ngày nghe được rất nhiều. Em sớm muốn nói chuyện với anh nhưng không có cơ hội vì anh không về, em lại không tiện làm phiền anh.
Trong đôi mắt đẹp của Lam Đại lộ rõ tình ý, Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi hoảng hốt. Mặc dù năm ngoái ở Ngọa Phật tự có chút hoa lửa nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng của mình đã thay đổi đôi chút, hắn không có tâm trạng dính tới phương diện này nữa. Mỗi ngày gặp quá nhiều việc làm hắn mất hết tinh lực.
Nhưng hắn không đành lòng để Lam Đại cứ thế chờ đợi như thế này.