Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 78




Hứa Kiều bước vào tòa nhà mà không nhịn được. Số lần cô tới nơi này không nhiều. Đến cục Bảo vệ môi trường tỉnh làm cục trưởng đã nửa năm. Công tác bảo vệ môi trường ở tỉnh khác hầu hết đều do phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp quản lý luôn. Nhưng ở An Nguyên lại do phó chủ tịch thường trực tỉnh phụ trách quản lý, điều này có lẽ cũng do bộ máy tỉnh chưa được kiện toàn.

Hứa Kiều vừa vào cửa liền gặp trưởng ban thư ký Mai Cửu Vinh. Mai Cửu Vinh thấy Hứa Kiều, y gật đầu nói:
- Cục trưởng Hứa đến gặp chủ tịch Kính Quang à? Chủ tịch Kính Quang đang ở văn phòng chủ tịch, chị nhanh một chút, chủ tịch kính Quang và trợ lý Trương đều ở đó.

ủy ban tỉnh đã hình thành một thói quen, nếu như nói chủ tịch Dương bình thường đều chỉ về Dương Thiếu Bằng, mà Dương Kính Quang bình thường gọi là Chủ tịch Kính Quang, còn Triệu Quốc Đống thì bỏ họ trực tiếp gọi là chủ tịch. Như vậy cũng sẽ phân chia sự khác nhau.

- Trưởng ban thư ký, các lãnh đạo đều ở đó?
Hứa Kiều có chút giật mình.
- Đều ở văn phòng chủ tịch tỉnh?

- Ừ, có lẽ là bàn về hạng mục ở Thông Thành, chủ tịch tỉnh có thái độ rất thận trọng cho nên còn cần nghe ý kiến của chị.

Hứa Kiều và Triệu Quốc Đống từng công tác ở Hoài Khánh, mặc dù Hứa Kiều lên làm cục trưởng Cục bảo vệ môi trường trước khi Triệu Quốc Đống về An Nguyên, nhưng lúc ấy có lời đồn Hứa Kiều có thể làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh. Nhưng Hứa Kiều là người không vào Đảng, làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh đương nhiên phải kiêm chức bí thư đảng ủy. Hơn nữa việc ngành quan trọng như Ủy ban kế hoạch phát triển rất hiếm khi do cán bộ ngoài Đảng làm chủ nhiệm.

Hứa Kiều nhíu mày, hạng mục này ở Thông Thành làm cô có chút đau đầu. Ý kiến các bên tranh chấp không ngừng, thậm chí ngay cả tỉnh ủy cũng rất chú ý. Hứa Kiều cũng biết hội nghị thường ủy cũng tranh chấp về hạng mục Thông Thành. Nói chung có rất nhiều phiên bản về hội nghị thường ủy vừa rồi, nhưng kết quả cuối cùng là hạng mục Thông Thành vẫn được đẩy mạnh.

Nếu hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã xác định, Hứa Kiều lại thấy yên lòng. Trách nhiệm của cô đã kết thúc, ngành bảo vệ môi trường đã gửi ý kiến lên ủy ban tỉnh. ủy ban tỉnh chọn như thế nào thì không phải do cô có thể quyết định.

Tiếng giày cao gót vang lên trên sàn gỗ khá du dương, Hứa Kiều một bên suy nghĩ nên đáp lại các câu hỏi mà Triệu Quốc Đống có thể đưa ra như thế nào, một bên suy nghĩ về hạng mục lần này.

Văn phòng Triệu Quốc Đống ở tầng ba, cùng tầng với Dương Kính Quang, Hoàng Trì Trung, Mai Cửu Vinh; còn tầng hai là văn phòng của Long Ứng Hoa, Khang Nhân Lương, Dương Thiếu Bằng cùng với Trương Hoành Vĩ.

Sau khi Triệu Quốc Đống làm quyền chủ tịch tỉnh, Hứa Kiều cũng đã tới đây hai lần, đều liên quan tới hạng mục Thông Thành.

….

Tiếng giày của Hứa Kiều vang lên ở hành lang thì Triệu Quốc Đống đang thảo luận với Dương Kính Quang về việc vừa có thể thông qua vừa đảm bảo khống chế được các mạo hiểm về môi trường trong phạm vi có thể.

Dương Kính Quang cũng cảm thấy vấn đề này khó giải quyết.

Triệu Quốc Đống cẩn thận cân nhắc hạng mục này không phải là do thành kiến hoặc tư tâm. Điểm này Dương Kính Quang biết rõ.

Tài nguyên khí thiên nhiên của Thông Thành rất phong phú, nhưng cần phải trải qua nhiều công đoạn mới có thể đưa đến cho người tiêu dùng, mà trước đó khí thiên nhiên sẽ có độc tính khá nhiều.

Khai thác khí thiên nhiên ở Thông Thành đã từng xuất hiện sự cố nhưng quy mô nhỏ, chỉ khiến hai công nhân bị chết, một số quần chúng bị thương, cũng nằm trong phạm vi khống chế.

Đúng là căn cứ vào nguyên nhân này, Triệu Quốc Đống mới có yêu cầu cao như vậy trong kỹ thuật. Thông Thành nằm ở đầu dòng Trường Giang, một khi xuất hiện sự cố bảo vệ môi trường thì sẽ gây thảm họa lớn về kinh tế và môi trường.

Bây giờ chẳng những tập đoàn Basf, Thạch Hóa muốn nhanh chóng khởi động hạng mục này; mà hạng mục của tác dụng đầu tư Trung Hóa và tác dụng hóa chất An Nguyên cũng muốn lập tức khởi động. Hai hạng mục đầu tư này có quy mô rất lớn, có tác dụng thúc đẩy kinh tế Thông Thành rõ ràng, nhưng cũng có nghĩa gánh chịu áp lực an toàn và bảo vệ môi trường khổng lồ.

Mà tập đoàn Basf, Thạch Hóa cũng đã báo cáo rõ phương án bảo vệ môi trường chi tiết cụ thể nhưng đó chỉ là trên giấy. Một vài thứ có thể được thực hiện hay không lại là việc khác.

Chính vì như vậy nên Dương Kính Quang cùng Triệu Quốc Đống cũng hy vọng vấn đề này có thể được ngành bảo vệ môi trường và an toàn lao động trả lời rõ ràng.

- Hứa Kiều tới rồi, đợi cô ấy nói ra suy nghĩ của mình.
Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
- Lão Cổ, bên an toàn lao động thì giao cho anh giám sát. Anh làm nhiều năm ở ngành này, không thể vì đây là hạng mục trọng điểm của tỉnh, càng không thể vì mấy tập đoàn lớn kia mà bỏ lỏng. Anh càng cần chăm chú giám sát, nếu không bọn họ sẽ không coi anh vào đâu, có vde xảy ra người chịu trách nhiệm chính là cơ quan giám sát chúng ta.

- Chủ tịch, bây giờ nói những lời này không phải là không may sao? Hạng mục còn chưa chính thức khởi công, ngài nói như vậy không sợ người ta nghe sẽ mất hứng sao?
Cổ Viễn Sơn làm trong ngành lao động nhiều năm, cũng không xa lạ gì với Triệu Quốc Đống. Cổ Viễn Sơn còn hơn năm nữa là tới tuổi, chờ sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân làm một hai năm rồi về, vì thế trước mặt Triệu Quốc Đống hắn cũng không quá kiêng kỵ.

- Tôi chỉ sợ bọn họ không nghe vào thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ một tiếng. Hắn thấy Hứa Kiều đang được Âu Dương Cẩm Hoa dẫn tới.
- Hứa Kiều đến à, ngồi đi.

- Chủ tịch Triệu, chủ tịch Dương, trợ lý Trương, cục trưởng Cổ.
Hứa Kiều rất bình tĩnh chào.

Trong các cán bộ cấp giám đốc sở, Hứa Kiều là người có khí chất độc đáo, không ít cán bộ An Nguyên khi đánh giá các nữ cán bộ tiêu biểu đều chọn Hứa Kiều và Vưu Liên Hương.

Đương nhiên đó chỉ là lén thảo luận. Nhưng không thể phủ nhận Hứa Kiều mặc dù đã hơn 40 nhưng từ ăn mặc, trang điểm cử chỉ đều hấp dẫn ánh mắt người khác.

- Cục trưởng Hứa, chị ăn mặc càng lúc càng hợp thời, thấy chị là tôi cảm thấy chúng ta ở hai thời đại khác nhau. Để người trong cục tôi thấy phong thái của chị mới biết thế nào là biết ăn mặc, gì gọi là thiên sinh lệ chất. Hắc hắc, phụ nữ trong cục tôi toàn là mặc loạn, trang điểm loạn, vậy mà còn suốt ngày quanh quẩn trước mặt tôi.

Cổ Viễn Sơn nói làm Triệu Quốc Đống, Dương Kính Quang cùng với Trương Hoành Vĩ đều nở nụ cười. Cục giám sát an toàn lao động tỉnh có không ít phụ nữ 40, 50 tuổi, Cổ Viễn Sơn nói vừa là khen Cổ Viễn Sơn, đồng thời cũng boa hết phụ nữ trong cục y.

- Cục trưởng Cổ, anh nói như vậy sẽ làm tổn thương suy nghĩ của người khác. Lần sau tôi gặp cục trưởng Mạc nhất định phải kiện cáo mới được, anh đây không chỉ là khiêu khích phụ nữ ở cục anh, cũng là coi nhẹ nữ cán bộ trong các cơ quan thuộc ủy ban tỉnh. Chủ tịch Triệu, chủ tịch Dương, trợ lý Trương, các vị không thể nào cứ thế mở miệng cười vui vậy chứ? Như vậy chính là coi thường hình tượng phụ nữ tự lập, cứng rắn đó.
Hứa Kiều trừng mắt nhìn, sẵng giọng nói.

Cổ Viễn Sơn nổi tiếng là bị vợ quản rất chặt, vì thế ở bên ngoài thường hay nói, đi đến đâu đều nói lớn. Điều này cũng có liên quan đến việc y làm phó cục trưởng cục giám sát an toàn lao động 12 năm, tinh thông nghiệp vụ, có uy tín trong ngành mà mãi không lên làm cục trưởng được. Khi Qua Tĩnh còn làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã không hề khách khí bác bỏ ý kiến đề cử Cổ Viễn Sơn làm cục trưởng, nghe nói là vì cái miệng thối của Cổ Viễn Sơn.

Đến khi Ứng Đông Lưu gần rời khỏi tỉnh An Nguyên mới đề bant Cổ Viễn Sơn lên. Vì thế Cổ Viễn Sơn rất cảm kích Ứng Đông Lưu, vì thế y đương nhiên muốn tạo quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống là người được Ứng Đông Lưu đề bạt.

- Bà gìa Mạc Huệ này rất nóng tính, miệng còn thối hơn tôi. Cục trưởng Hứa nói như vậy với chị ta chính là gây mất đoàn kết của cục tôi. Chủ tịch Triệu, chủ tịch Dương, trợ lý Trương, các vị phải làm chứng cho tôi, ngày sau lãnh đạo cục tôi có mâu thuẫn đều do Hứa Kiều gây ra.
Cổ Viễn Sơn cười hì hì nói.
- Chẳng qua tôi sẽ bảo Mạc Huệ học tập cách ăn mặc của cục trưởng Hứa, cô ta nhất định sẽ tâm phục khẩu phục.