Lăng Chính Dược một hơi phê bình mấy địa phương, trọng điểm là Ninh Lăng, Thông Thành, Tân Châu cùng Vĩnh Lương. Đối với Ninh Lăng là nhắc nhở, đối với Thông Thành là khuyến khích, đối với Tân Châu là cảnh cáo, đối với Vĩnh Lương là gõ.
Lăng Chính Dược tránh không đề cập tới An Đô làm Triệu Quốc Đống có chút coi thường.
Sự phát triển của An Đô trong 14 thành phố thị xã là đứng gần cuối. Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong mặc dù không ngừng tìm con đường phát triển cho An Đô nhưng biểu hiện của An Đô không như ý.
Làm bí thư tỉnh ủy, anh nếu trọng điểm phê bình Ninh Lăng, Tân Châu cùng Vĩnh Lương, nói có lý như vậy thì nên đối xử như nhau. Cũng phê bình An Đô để mấy người Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong tâm phục khẩu phục đi.
Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu rõ Lăng Chính Dược không phải không dám làm, mà là hắn không muốn vào lúc này kích phát mâu thuẫn với An Đô, để tránh ảnh hưởng cái gọi là đạo thăng bằng của hắn, tránh ảnh hưởng ưu thế khống chế toàn cục của Lăng Chính Dược.
Hắn rất khinh thường sách lược và thủ đoạn này của Lăng Chính Dược. Bởi vì điều này có nghĩa anh hy sinh lập trường của mình để thỏa hiệp chính trị.
Mà điểm này càng làm Triệu Quốc Đống thêm vài phần tin tưởng. Điều này chứng minh Lăng Chính Dược không đủ tự tin vào mình. Chỉ bằng điểm này, Triệu Quốc Đống cảm giác hôm nay mình có thể biểu diễn một phen, thậm chí có thu hoạch.
Trong hội nghị thường ủy nếu về khả năng khống chế và điều khiển chính trị thì hắn không bằng Lăng Chính Dược, đây là do thể chế quyết định. Chỉ cần không dính tới phương châm lớn và vấn đề nguyên tắc, bí thư tỉnh ủy có quyền lực tuyệt đối. Nhưng nếu Lăng Chính Dược muốn thông qua hội nghị thường ủy để chứng minh mình có “thiên phú” với lĩnh vực kinh tế, có thể vênh mặt hất hàm chỉ điểm giang sơn, như vậy mình không ngại rội gáo nước lạnh vào “hùng tâm” của đối phương, thuận tiện cũng làm cho Lăng Chính Dược biết công tác kinh tế tuyệt đối không đơn giản như y nghĩ.
…
Lăng Chính Dược đúng là cảm thấy rất tốt, nhất là ở trước mặt Triệu Quốc Đống, mình có thể bình tĩnh phê bình sự thiếu hụt của các nơi. Khoái cảm và đắc ý đó đúng là không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Vẻ mặt Triệu Quốc Đống như đã chứng minh điểm này, hắn giống như đang cẩn thận suy nghĩ tình hình phát triển của mấy thị xã mình nói, đương nhiên không phải đây là trí tuệ của cá nhân mình, nhưng văn phòng nghiên cứu chính sách đã dựa theo ý đồ của mình mà chọn đúng điểm vào.
Lăng Chính Dược nói tới đó là dừng, có lẽ là muốn cho mọi người đường sống. Y cũng nói qua việc xây dựng hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê cần tuân theo quy luật khách quan, nghiêm khắc làm theo thỏa thuận. Sau đó hắn hỏi Triệu Quốc Đống còn gì để nói không? Ai ngờ Triệu Quốc Đống lại không nhân nhượng, mặt mày nghiêm túc tỏ vẻ muốn nói vài cảm xúc của mình từ những gì bí thư Lăng nói.
Lăng Chính Dược ý thức được vấn đề có chút không đúng nhưng lại cảm thấy Triệu Quốc Đống tựa hồ không giống muốn hoàn toàn muốn trở mặt với mình, có vẻ muốn nghênh hợp với sách lược của mình. Hắn có chút hối hận vì thấy mình lại đích danh hỏi Triệu Quốc Đống.
Nhưng tất cả đã muộn.
- Bí thư Lăng nói rất đúngmình tôi rất tán thành quan điểm này. Phát triển kinh tế là trụ cột cải thiện dân sinh. Kinh tế không phát triển, như vậy cải thiện dân sinh thiếu đảm bảo về vật chất. Nhưng tôi còn muốn bổ sung một câu, cải thiện dân sinh là mục đích căn bản của phát triển kinh tế, cái nào là gốc, cái nào là ngọn chúng ta nhất định phải phân chia rõ ràng.
Triệu Quốc Đống nói rất đơn giản.
- Mục đích cuối cùng của phát triển kinh tế chính là làm dân chúng được hạnh phúc. Mà hàm nghĩa hạnh phúc rất rộng, một hoàn cảnh an cư lạc nghiệp là tối thiểu, cho nên chúng ta vừa mưu cầu phát triển nhưng cũng phải dùng tâm lý công bằng đánh giá tất cả.
Lăng Chính Dược có chút tức giận, Triệu Quốc Đống này không ngờ cách này để đáp lại mình.
- Đưa vào hạng mục lớn có tác dụng thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển ngay, nhưng Đảng ủy, chính quyền cấp tỉnh phải nhìn nhận vấn đề ở cấp độ xa hơn. Hạng mục và nhà đầu tư vì sao chọn tới nơi anh mà không phải nơi khác, ngoài tài nguyên thiên nhiên, giao thông và tài nguyên nhân lực ra còn có gì càng có thể khiến bọn họ đến địa phương đó đầu tư?
- Tôi muốn nói đến chính là cơ chế và hệ thống. Một thể chế công bằng công chính, cạnh tranh, một hệ thống pháp luật và thị trường hoàn thiện, nếu làm tốt hai điểm này tôi cho rằng hơn xa việc Đảng ủy chính quyền nói ngon nói ngọt thu hút đầu tư. Nhất là ở điều kiện kinh tế địa phương đã có trụ cột nhất định thì sức ảnh hưởng của nhân tố này càng rõ ràng hơn.
Triệu Quốc Đống nói làm cả phòng hội nghị chấn động. Nếu nói quan điểm ý kiến của Lăng Chính Dược trước đó càng có ý cụ thể, vậy lời nói của Triệu Quốc Đống càng sâu sắc, vĩ mô, nhất là chuyên môn đưa ra ở các địa phương có trụ cột kinh tế mạnh thì hoàn thiện thể chế, hệ thống công chính có sức ảnh hưởng lớn đến sự cạnh tranh của các nơi đó.
- Thông Thành lợi dụng tài nguyên khí thiên nhiên tiến hành kéo vào mấy hạng mục khổng lồ đều là kết quả mà hai cấp tỉnh, thị xã làm ra. Tỉnh đương nhiên phải toàn lực ủng hộ các hạng mục lớn này nhanh chóng được khởi công xây dựng mang lại lợi ích cho dân chúng Thông Thành, làm cho hạng mục này chẳng những thúc đẩy phát triển kinh tế Thông Thành, đồng thời cũng phải yêu cầu đối tác tuân thủ quy định pháp luật và trách nhiệm xã hội. Cá nhân tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Lăng, phải rất nhiệt tình và tích cực mau chóng làm hạng mục đi vào thực tế.
Lời nói đầy biến ảo của Triệu Quốc Đống làm Lăng Chính Dược lúc rất tức giận, lúc lại rất khó hiểu. Nhưng Lăng Chính Dược biết rõ Triệu Quốc Đống tỏ thái độ rõ ràng như vậy chính là đáp lại mình. Như vậy mặc dù đối phương không đề cập đến hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê, nhưng Lăng Chính Dược vẫn sẽ phải đồng ý với việc tỉnh sẽ ủng hộ ở mức nhất định đối với hạng mục này.
Về phần trợ lý chủ tịch của Trương Hoành Vĩ thật ra không có gợn sóng gì. Dù là Lăng Chính Dược hay Triệu Quốc Đống đều không quá chú tâm tới vấn đề này, các thường vụ cũng tỏ vẻ ủng hộ, tất cả đều thông qua việc Trương Hoành Vĩ làm trợ lý chủ tịch tỉnh kiêm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh.
….
Hội nghị thường ủy cuối cùng đã kết thúc nhưng mọi người lại có cảm giác rất khác nhau.
Đây được coi là hội nghị thường ủy có giá trị và ý nghĩa đầu tiên. Bởi vì chỉ có ở hội nghị lần này hai vị lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền mới coi như thể hiện quan điểm công việc của mình ra. Trước đó chẳng qua chỉ là diễn tập, lần này mới là công diễn.
Mặc dù hai bên đều đưa quan điểm cá nhân của mình trong lĩnh vực kinh tế, nhưng quan điểm này cũng hoặc ít hoặc nhiều thể hiện sự coi trọng của họ đối với sự nghiệp xã hội.
Trần Anh Lộc rất khó đánh giá được cục diện đối đầu giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống. Theo hắn thấy đây càng giống như cuộc giao dịch giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống hơn. Lăng Chính Dược nhường ở hạng mục của Miên Châu và việc bổ nhiệm Trương Hoành Vĩ để đổi lấy việc Triệu Quốc Đống ủng hộ thông qua hai hạng mục của Thông Thành, việc này có vẻ đã làm tổn hại uy quyền của bí thư tỉnh ủy.
Đương nhiên Trần Anh Lộc cũng giải thích được sự băn khoăn và khó xử của Lăng Chính Dược. Nhưng dù như thế nào Lăng Chính Dược cũng không cần dùng phương thức này để thỏa hiệp. Điều này sẽ làm các thường vụ có ấn tượng không tốt, dó chính là Lăng Chính Dược cũng có thể tiến hành thỏa hiệp, cân bằng ở các vấn đề lớn khác.
Trần Anh Lộc vốn có thể dùng phương thức đường đường chính chính để thắng trận chiến này.
Thăng bằng có thể lý giải nhưng thỏa hiệp cần phải xem là chuyện gì.
Bổ nhiệm Trương Hoành Vĩ căn bản không cần nằm trong phạm trù này, mà ở bất cứ tình huống gì thì Lăng Chính Dược cũng cần phải thông qua, đây là chế độ cơ bản.
Thông qua ở hội nghị này sẽ làm cho các thường vụ có suy nghĩ khác, giống như đây là bộ phận của giao dịch. Như vậy nhiều người sẽ cho rằng không gì không thể lấy ra giao dịch.
Trần Anh Lộc cảm thấy Lăng Chính Dược quá thất sách và của thả. Hai người Tề Hoa cùng Long Ứng Hoa cũng không giải thích và đề xuất gì với Lăng Chính Dược. Ý kiến của mình chỉ được Lăng Chính Dược tiếp nhận một bộ phận nhưng Lăng Chính Dược lại muốn thể hiện nghệ thuật lãnh đạo và năng lực khống chế của hắn, nhưng Trần Anh Lộc lại thấy phản tác dụng.
Tác dụng trái chiều dần dần hiện ra sau hội nghị, Trần Anh Lộc khẽ thở dài một tiếng, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng.