Sau khi Dương Thiếu Bằng rời đi, Triệu Quốc Đống không nhịn được nở nụ cười. Dương Thiếu Bằng đúng là thú vị, đầu óc nhanh nhẹ chớp mắt là có chủ ý nhưng thứ mà đối phương lấy ra cũng khá sáng suốt.
Có thể lên làm phó chủ tịch tỉnh đương nhiên đều là nhân tài xuất sắc.
Tình hình Miên Châu không quá tốt, Bối Thiết Lâm đến mấy năm cũng dành không ít tâm tư muốn chấn hưng Miên Châu trở lại. Hạng mục hành lang khoa học kỹ thuật kia chính là hy vọng trước mắt của Miên Châu. Sau khi Ninh Lăng xếp hạng thứ hai của tỉnh, Miên Châu thiếu quy hoạch ra hồn, bây giờ có hạng mục hành lang khoa học kỹ thuật như vậy thì Thị ủy, ủy ban Miên Châu sao có thể bỏ qua.
Chẳng qua bọn họ không ngờ đến Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng có vấn đề nên khiến Miên Châu bị liên lụy, muốn thoát thân không được. Làm như thế nào để hóa giải cục diện bế tắc này, làm cho Miên Châu mượn cơ hội này phát triển cũng là điều Triệu Quốc Đống vẫn mãi suy nghĩ.
Miên Châu là thành phố công nghiệp ở an tây mà lại suy sụp như vậy, Kiến Dương cũng là như thế.
Hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê trong thời gian ngắn là trói buộc nhưng hiệu quả lâu dài không thể ước lượng. Nếu như mấy viện nghiên cứu kia đều đến Miên Châu thì nó có tác dụng thúc đẩy kinh tế khu vực An tây phát triển rất lớn, không gì có thể sánh bằng.
Điểm này cần phải có tầm nhìn xa để đánh giá vấn đề, hơn nữa mấy viện nghiên cứu kia đầu tư vào Miên Châu chẳng những hấp dẫn rất nhiều nhân tài nghiên cứu khoa học, hơn nữa cũng như thỏi nam châm thu hút rất nhiều công ty tới đây.
Bối Thiết Lâm cùng Chu Cánh Sinh phối hợp nghe nói khá ăn ý. Bối Thiết Lâm là cán bộ từ ngoài tới, Chu Cánh Sinh là cán bộ trưởng thành ở Miên Châu, hai người này có thể cùng bắt tay làm việc là không dễ. Chỉ bằng điểm này Miên Châu sẽ có hy vọng. Triệu Quốc Đống cũng hiểu tỉnh cần phải có ủng hộ cùng giúp đỡ ở vấn đề này.
…
- Nếu như lúc này hai chúng ta bị phóng viên chụp được và công bố thì anh nói sẽ như thế nào?
Cổ Tiểu Âu dùng hai tay ôm chân ngồi trước cửa sổ cười hì hì nghiêng đầu nói.
Cô bé này chỉ mặc một chiếc áo Bohemian dài, bên trong không mặc áo lót, bộ ngực cao vút hơi xuyên thấu qua chiếc sơ mi rộng màu trắng kia. Bên dưới lộ rõ cặp đùi đẹp tới tận mông làm Triệu Quốc Đống không thể rời mắt nổi.
- Làm sao ư? Quốc Đống ca của em chỉ có thể từ chức đợi điều tra thôi.
Triệu Quốc Đống lười biếng khoanh tay trước ngực rồi bất đắc dĩ nói.
- Hì hì, anh, nói chuyện với anh đúng là thoải mái, chẳng lẽ anh không biết cãi lại một chút sao? Ví dụ như nói anh bị hãm hại, ảnh là do người ta ghép, hoặc là nói đây là ảnh chụp chục năm trước, lúc ấy anh còn chưa kết hôn.
Cổ Tiểu Âu cười hì hì nói.
- Ồ, em nghĩ anh bây giờ là chủ tịch tỉnh thì cũng không có người dám tùy tiện công bố ảnh của anh nhỉ?
- Hừ, em xem thường quyền lực của ngành Ủy ban kỷ luật rồi, mặc dù tác phong sống có tra cũng không được gì mấy nhưng cũng là đại biểu hình tượng của Đảng, cho nên anh phải cút đi là tất nhiên.
- Ồ, có khi đó là việc tốt đó, anh sẽ đạt thành tích lớn hơn nữa trong kinh doanh.
Cổ Tiểu Âu suy nghĩ một chút rồi nói.
- Anh mặc dù tin vào năng lực của mình, cho rằng anh làm kinh doanh cũng đạt được thành công nhưng anh cảm thấy vị trí của bây giờ có thể làm được nhiều chuyện có ý nghĩa.
Triệu Quốc Đống nghiêm mặt nói:
- Một công ty dù làm tốt cũng kém so với việc có thể khiến một địa phương phát triển, làm dân chúng nơi ấy giàu có lên. Anh nghĩ kể cả anh ở trong đó, có không ít người suy nghĩ như vậy.
- Làm quan hấp dẫn anh như vậy sao?
Cổ Tiểu Âu nở nụ cười đầy quỷ dị.
- Không phải làm quan hấp dẫn anh mà là anh cảm thấy sự thành tựu, tự hào.
Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói tiếp:
- Khi em thấy dân chúng một nơi dưới sự lãnh đạo của em hiệp lực phấn đấu theo quy hoạch mà em đưa ra, cuối cùng đô thị đó càng đẹp hơn, cuộc sống nhân dân hạnh phúc, giàu có hơn, em sẽ cảm thấy mình hoàn toàn bị si mê trong đó.
- Anh hình như rất thích theo đuổi cảm giác này?
Cổ Tiểu Âu luôn nắm bắt được suy nghĩ của Triệu Quốc Đống.
- Đúng, anh từng hưởng thụ cảm giác khoái cảm này ở Ninh Lăng, cho nên anh khát vọng mình cũng đạt được khoái cảm đó ở cả An Nguyên.
Mắt Triệu Quốc Đống thoáng chớp lên giống như truy tìm thứ gì đó.
Cổ Tiểu Âu lặng lẽ nhìn hắn. Từ sau lần được cứu sống đó, trong tim cô đã chỉ có hình bóng của hắn.
Cô từng hy vọng hắn hoàn toàn thuộc về mình nhưng rất nhanh cô biết đó là mục tiêu không thể thực hiện nổi. Cô cũng từng hy vọng mình có thể từ từ quên hắn nên cô không ngừng ra nước ngoài học hoặc du lịch, thậm chí quen bạn bè khác hy vọng dùng cách này để xóa dấu vết của hắn trong tim, nhưng cô phát hiện điều này cũng không thực tế.
Đám đàn ông xung quanh dù là người làm kinh doanh hay giải trí đều quá kém so với hắn, quá dung tục, nông cạn. Đám người kia hoặc vì danh, hoặc vì lợi, cũng có thể kẻ lớn lối nói mình theo đuổi thành công trong sự nghiệp nhưng bọn họ đã quên hàm nghĩa thật của thành công. Chỉ có hắn là nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nói ra kết quả mà hắn hy vọng đạt được.
- Quốc Đống ca, em phát hiện mình càng lúc càng yêu anh.
Một lúc lâu Cổ Tiểu Âu từ cửa sổ nhảy xuống ngồi bên cạnh hắn và nhìn chằm chằm.
Mái tóc rơi trên vai, ánh mắt lóe lên, đôi môi no đủ đỏ như lửa, gương mặt tròn nhẵn nhịn và chiếc cổ như thiên nga lộ rõ trước mặt hắn.
Chiếc sơ mi có cổ rộng làm Triệu Quốc Đống ngồi ở vị trí này thấy được cặp vú vểnh lên kia. Hắn lấy tay khẽ vuốt mặt cô, véo mũi cô rồi mới nói:
- Ngốc quá.
- Không, em nói thật đó.
Cổ Tiểu Âu đứng lên, rất tự nhiên ngồi lên đùi Triệu Quốc Đống, đôi chân đẹp co lên làm người mình cuộn vào lòng hắn. Chẳng qua cô rất vao muốn giống như chim nhỏ nép vào hắn đúng là làm khó cô.
- Anh thật sự đáng để yêm yêu như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nói câu này mà cũng thấy mặt mình đang đỏ lên.
- Nói như thế nào nhỉ? Thời gian là thứ tốt nhất để xóa nhào tất cả, cũng làm lắng đọng các thứ, càng lâu thì càng có mùi.
Cổ Tiểu Âu nháy nháy mắt.
- Cái này và bản chất tình cảm có liên quan.
Triệu Quốc Đống kinh ngạc há hốc mồm, hắn không ngờ Cổ Tiểu Âu lại có thể nói ra câu nói đầy triết lý như vậy.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Quốc Đống, Cổ Tiểu Âu đắc ý nở nụ cười, cô dâng đôi môi đỏ mọng lên..
Một cơn gió sông bay qua cửa sổ tiến vào, rèm cửa phất phơ, thi thoảng có thể thấy chiếc sơ mi và quần lót chữ T màu đen cũng hơi bay lên.
…
Triệu Quốc Đống đã lâu không ân ái lâu và khoái cảm như vậy. Ở bên cạnh Cổ Tiểu Âu, hắn luôn được thả lỏng mình, hắn không cần lo lắng gì cả. Sự phóng đãng trên giường của Cổ Tiểu Âu luôn làm hắn đến đỉnh.
Sau khi về An Đô, Triệu Quốc Đống không thể không mang đuôi làm người. Thân phận của hắn bây giờ đã khác, dù là chỗ chị em Từ Xuân Nhạn, La Băng hay Kiều San, hắn đều phải khống chế dục vọng của mình.
Âu Dương Cẩm Hoa cùng Lô Dã luôn đi theo hắn. Nhà ở hẻm Thủy Tinh đã thành sào huyệt của ba người, đây có lẽ là chuyện lần đầu xảy ra trong lịch sử An Nguyên. Triệu Quốc Đống thậm chí còn nhân lúc Hàn Độ về An Nguyên mà đến nhà y ăn một bữa.
Trong những người phụ nữ bên cạnh hắn có lẽ chỉ có Cổ Tiểu Âu là có tình cảm trong sáng nhất với mình. Từ lúc ở nhà máy dệt Cổ Tiểu Âu đã không phải muốn mãi mãi ở bên mình, chỉ cần hiện tại là đủ. Nhưng mà dù là như vậy thì hắn vẫn phải rất cẩn thận.
Vô số người đang chú ý tới mình, dù mình có hóa trang cũng có chút mạo hiểm, hơn nữa nơi này là nơi mình từng sống qua.
Có được sẽ có mất.