Trương Hoành Vĩ đảm nhiệm chức ủy viên Đảng ủy ủy ban tỉnh An Nguyên không tạo bao sóng gió, hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh cũng nhanh chóng bổ nhiệm Trương Hoành Vĩ làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh bỏ trống đã lâu nhưng trong này có một chi tiết rất vi diệu đó là Trương Hoành Vĩ không lập tức làm trợ lý chủ tịch tỉnh, rất nhiều người cho rằng Trương Hoành Vĩ xuống nhất định làm chức này nhưng tình hình không phải như thế.
Hội nghị thường vụ tỉnh ủy vì vấn đề Trương Hoành Vĩ làm trợ lý chủ tịch đã có tranh luận kịch liệt, trưởng ban Tổ chức cán bộ Tề Hoa lấy lý do Đại hội Đảng tỉnh sắp tổ chức nên đề nghị tạm thời không có điều chỉnh nhân sự, đợi Đại hội Đảng kết thúc rồi nghiên cứu, ý kiến này được hầu hết thường vụ tán thành. Mặc dù Triệu Quốc Đống và Dương Kính Quang đều đưa ra việc cân nhắc nhu cầu công việc nhưng hội nghị thường vụ vẫn quyết định đợi kết thúc Đại hội Đảng rồi nghiên cứu.
Triệu Quốc Đống ý thức được trong nhiều vấn đề quyền lên tiếng của mình khá yếu. Mặc dù Dương Kính Quang dốc hết sức ủng hộ mình nhng Ba Kiên Cường cùng Quan Kinh Sơn không tham gia hội nghị, mấy người Phùng Cương, Đinh Sâm cùng với Hác Mộng Hiệp truyền thống trung lập không tỏ rõ thái độ nhưng Triệu Quốc Đống biết đám người này sớm ý thức được vấn đề khó có thể thông qua nên im lặng.
Thực tế đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, Trương Hoành Vĩ làm trợ lý chủ tịch chỉ là sớm hay muộn. Nhưng Triệu Quốc Đống nhạy cảm thấy được có người muốn gây sự ở vấn đề này, bác bỏ đề nghị của mình để bọn họ tạo ấn tượng với bên ngoài.
….
Trương Hoành Vĩ trước đây đến An Nguyên không nhiều, đương nhiên đến An Nguyên nhất định phải tới An Đô, cơ hội tới các thị xã bên dưới càng ít.
An Đô là thành phố cấp phó tỉnh ở khu vực đất liền, những năm cuối 80, đầu 90 có danh tiếng rất lớn, tổng thể kinh tế chỉ thấp hơn Quảng Châu, nhưng từ giữa những năm 90 các nơi trong cả nước phát triển rất nhanh, An Đô lại phát triển chậm, tốc độ tăng trưởng vốn cao hơn bình quân của tỉnh giảm xuống thấp hơn, hơn nữa mãi không thể thay đổi hiện trạng này.
So sánh với các nơi khác trong An Nguyên phát triển nhanh, An Đô vì thế được gọi là “giai đoạn mười năm xuống dốc”. Tốc độ tăng trưởng kinh tế thường chỉ từ 2 đến 4%, rất nhiều công ty nhà nước rơi vào khó khăn, thu tài chính giảm mạnh. Lãnh đạo chủ yếu Thành phố An Đô đều đang tìm con đường phát triển mới cho An Đô.
Từ Diêu Văn Trí đã bắt đầu lấy ngành điện tử, sản phẩm phần mềm làm điểm đột phá, Quan Kinh Sơn làm thị trưởng cũng đưa ra phát triển các sản nghiệp ưu thế và sản nghiệp mới, đến khi Đàm Lập Phong làm thị trưởng lại cân nhắc muốn thay đổi, muốn xác định phát triển ngành dịch vụ là mục tiêu trung tâm của An Đô.
Tòa nhà này nằm ở phía đông nam nội thành nằm cạnh dòng Ninh Giang, tòa nhà cao 52 tầng ở trung tâm thành phố không tính gì nhưng ở đây lại khác hẳn.
Vị trí ở đây khá tốt.
Là nơi hội họp của dòng Mai Giang, Ninh Giang, bên cạnh có tòa tháp xá lợi từ thời Minh mới được phục chế lại sau ngọn lửa chiến tranh.
- Chủ tịch, tôi cảm thấy mỗi một tấc đất ở An Đô đều thấm đầy lịch sử, tôi đúng là có chút thích nơi này.
Trương Hoành Vĩ đứng trước cửa sổ nhìn về phía mặt trời dần dần tối đen, phía chân trời hiện lên một vệt sáng chói mắt, những đoàn xe nối đuôi nhau bên dưới từ từ tiến về địa điểm mình cần tới.
Cầu Ngự Mã từ bắc qua sông đến thẳng dưới chân núi Ngự Mã.
Núi Ngự Mã nghe nói là sau khi Kiến Văn đế thời Minh bị lật đổ chạy trốn tới phía nam rồi bị vây ở Giang Bắc, sau đó một con ngựa trắng từ dưới dòng nước lao tới, Kiến Văn đế do muốn bỏ trốn vì thế nhảy lên lưng ngựa, con ngựa bên dưới không ngờ yên tĩnh, sau đó Kiến Văn đế điều khiển ngựa chạy qua sông. Vì thế núi này được gọi là núi Ngự Mã.
Đây là nơi náo nhiệt phồn hoa phía đông An Đô, các đại sứ quán lớn đều ở trên con đường này như Mỹ, Anh, Nhật Bản…
- Anh đây là thật lòng nói thế hay là lấy lòng tôi?
Triệu Quốc Đống ngửa đầu vào ghế, hắn vừa nhìn ra ngoài vừa suy nghĩ. Trời về chiều càng lúc càng tạo ra những áng mây đỏ rực đẹp mắt.
- Ha ha, chủ tịch, nhân phẩm của tôi bị nghi ngờ đến thế sao?
Trương Hoành Vĩ xoay người trở lại vị trí của mình.
- An Đô mặc dù không có khí thế khổng lồ như Bắc Kinh nhưng lại có dáng vẻ khác. Là thành phố có lịch sử bậc nhất khu vực đất liền, tôi cảm thấy An Đô hoàn toàn có thể trở thành thành phố trung tâm của khu vực đất liền.
- Lời này của anh mà để Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong nghe được thì sẽ rất hài lòng, bọn họ vẫn theo đuổi mục tiêu này nhưng hiện nay chưa tìm được con đường phát triển thích hợp.
Triệu Quốc Đống lắc lắc chén rượu trong tay, mùi hương rượu quanh quẩn bay vào mũi.
- Sẽ tìm được thôi, An Đô có hậu thuẫn mạnh về kinh tế, nó cần tìm con đường thích hợp của mình, sau đó thông qua con đường này mà xác định xem mình có tác dụng gì trong hệ thống kinh tế chung của tỉnh, điều này rất quan trọng. Tôi cảm thấy thị trưởng Đàm rất chú ý cái nhìn của ngài, vẫn lắng nghe ý kiến bên này.
Sức quan sát của Trương Hoành Vĩ có thể nói là rất nhạy bén.
Buổi chiều Triệu Quốc Đống dẫn Trương Hoành Vĩ tham gia lễ khởi công công trình phục hồi di chỉ văn hóa thời đường ở An Đô, đây là di chỉ lớn thứ hai cả nước về đời Đường mà Trung Quốc phát hiện trong mười năm qua.
Các nhà khảo cổ học phát hiện ở bên dưới một công trình kiến trúc có một lớn đời Đường, hơn nữa có nhiều vật chôn cùng. Bên Thành phố An Đô thì Đàm Lập Phong cũng có mặt tham gia nghi thức. Sau khi nghi thức kết thúc, Triệu Quốc Đống và Đàm Lập Phong nói chuyện nửa tiếng. Trương Hoành Vĩ cảm thấy Đàm Lập Phong rất coi trọng ý kiến của Triệu Quốc Đống, thậm chí vượt quá thái độ của một thị trưởng với chủ tịch tỉnh. Phải biết rằng Thành phố An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, địa vị ở An Nguyên không bình thường. Mà thái độ của Đàm Lập Phong không đơn giản như là xuất phát từ tôn kính.
- Có lẽ thế, Đàm Lập Phong là nhân vật khôn khéo, tôi và y cũng có chút khúc mắc.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Ồ.
Trương Hoành Vĩ có chút tò mò.
Triệu Quốc Đống nói qua mâu thuẫn giữa mình và Đàm Lập Phong lúc ở Hoài Khánh, Trương Hoành Vĩ nghe xong cũng kinh ngạc.
Hắn mặc dù biết lần đó Triệu Quốc Đống ở chức thị trưởng Hoài Khánh rồi bị đẩy đi nhưng không ngờ lại có chuyện phong phú như vậy. Nhất là trận chiến này không ngờ liên quan tới nhiều nhân vật cao cấp như vậy. Từ ủy viên Bộ Chính trị Ninh Pháp, chuẩn Ủy viên Bộ Chính trị Ứng Đông Lưu, cùng Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ trung ương Qua Tĩnh, trong tỉnh còn có Trần Anh Lộc, cũng liên quan tới bộ máy hiện nay của Hoài Khánh.
- Nói như vậy ngài và Thị trưởng Đàm còn có trưởng ban thư ký Trần có khúc mắc nhưng đã sớm giải tỏa?
Trương Hoành Vĩ tò mò hỏi.
- Cái này phải xem cảm nhận của từng người. Anh nếu bỏ qua thì sẽ bỏ, nếu không thì cả đời cũng không vứt được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Vấn đề này đối với mỗi người thậm chí mỗi một giai đoạn đều có câu trả lời khác nhau.
Trương Hoành Vĩ lặng lẽ gật đầu.
- Hôm nay hội nghị thường vụ không thông qua việc bổ nhiệm anh làm trợ lý chủ tịch, anh không có suy nghĩ gì chứ?
Triệu Quốc Đống giơ chén rượu lên mời.
- Hắc hắc, chủ tịch, suy nghĩ nhất định là có, gánh nặng thì không. Đúng như ngài nói, cái của tôi thì sẽ là của tôi, không ai trộm được.
Trương Hoành Vĩ nhấp ngụm rượu rồi nói:
- Chỉ là cảm thấy có chút mất mặt với đám bạn bè. Đều nói tôi xuống địa phương không làm phó chủ tịch tỉnh, sao ngay cả chức trợ lý chủ tịch cũng không mò được, đi làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh ư? Đúng là làm tôi hơi mất thể diện.
Câu cuối cùng của Trương Hoành Vĩ làm Triệu Quốc Đống không nhịn được cười. Người này thoạt nhìn không có suy nghĩ mấy nhưng có lẽ đã chuẩn bị tâm lý. Thời gian một tháng đủ để thông trên Ban Tổ chức cán bộ trung ương, mà Tằng Quyền Quân cũng ra mặt giúp. Qua đó có thể thấy năng lực, quan hệ của Trương Hoành Vĩ không hề nhỏ.