[HIDE]
Ba người nói chuyện một lúc, Mã Nguyên Sinh báo cáo xong rời đi chỉ còn lại hai người Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh.
Tiêu Phượng Minh thấy trên miệng Chung Dược Quân khẽ nở nụ cười, hai người làm việc chung lâu như vậy, tâm ý cũng tương thong. Tiêu Phượng Minh đoán được tại sao Chung Dược Quân cười như vậy nên cười nói.
- Có phải là anh cảm thấy chủ tịch tỉnh của chúng ta có chút biến hoá?
- Ha ha, mọi người đều thay đổi, đó là điều rất bình thường.
Chung Dược Quân nhìn về xa xa.
- Chủ tịch tỉnh còn rất trẻ, lên quá nhanh cho nên cần một quá trình rèn luyện để bù đắp khuyết điểm về kinh nghiệm. Thời gian dài hay ngắn do chính chủ tịch quyết định, chẳng qua theo tôi thấy thì chủ tịch lướt qua giai đoạn này rất nhanh.
Tiêu Phượng Minh đồng ý với cái nhìn của Chung Dược Quân. Mặc dù Triệu Quốc Đống từ An Nguyên điều tới Điền Nam, tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã tạo lịch sử, nhưng từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia ngang trời quay về An Nguyên mới là đỉnh cao. 37 tuổi làm chủ tịch tỉnh, sáng tạo lịch sử của cả Trung Quốc. Năng lực không thể nghi ngờ nhưng ở Trung Quốc thì cán bộ lãnh đạo cần phải có quá trình tích lũy lý lịch.
Nó giống một chai rượu vậy, phải qua nhiều trình tự sản xuất. Triệu Quốc Đống có lý lịch phức tạp, nhưng một chai rượu từ lúc làm ra tới khi người dùng thưởng thức cũng cần đủ thời gian lắng động. Mà lúc này Triệu Quốc Đống như chai rượu dần thành thục, cần chính là thời gian để khống chế vững vàng cục diện trong tay. Khi đó thì Triệu Quốc Đống mới có hy vọng tiến thêm một bước hoặc vượt bước.
Theo Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh thấy Triệu Quốc Đống nếu quá mức chú ý thay đổi nhân sự trong tỉnh đó chính là thò tay quá dài, dễ dàng khiến Lăng Chính Dược phản cảm. Cho nên Triệu Quốc Đống rất xảo diệu đứng phía sau, đẩy Tương Hữu Tuyền ra.
Tương Hữu Tuyền mới tới cũng cần cơ hội tạo uy tín. Hắn là bí thư đảng ủy chính pháp nên có quyền lên tiếng nhất định khi điều chỉnh nhân sự hệ thống chính pháp. Về phần khác vừa lợi dụng đợt điều chỉnh lớn này để thể hiện sự tồn tại và sức ảnh hưởng của mình, còn có thể được Triệu Quốc Đống ủng hộ.
Về phần cảm tưởng của Lăng Chính Dược, Tương Hữu Tuyền cũng dự đoán được. Mặc dù là hắn hoàn toàn ngã về phía Lăng Chính Dược cũng không thể thay thế được Trần Anh Lộc, Tề Hoa cùng Long Ứng Hoa, càng đừng nói còn có một Viên Chí Kiên ở bên nhìn chằm chằm vào.
Nghĩ tới Viên Chí Kiên, Chung Dược Quân không khỏi thở dài một tiếng. mỗi người đều có oán niệm, mà Viên Chí Kiên ngày xưa có quan hệ khá tốt với mình nhưng bây giờ lại là đối thủ cạnh tranh của mình.
Viên Chí Kiên trước khi làm phó trưởng ban thư ký, chánh văn phòng tỉnh ủy thì đã làm Phó thị trưởng thường trực Miên Châu, lúc ấy Chung Dược Quân làm phó giám đốc Sở Xây dựng tình. Quy hoạch đô thị của Miên Châu khá tốt, Chung Dược Quân đến Miên Châu mấy ngày, thời gian đó hắn và Viên Chí Kiên có quan hệ khá tốt.
Sau đó Viên Chí Kiên lên làm phó bí thư thị ủy rồi lên tỉnh ủy làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, con đường phát triển khá tốt. Mà khi ấy Chung Dược Quân đến Ninh Lăng làm thị trưởng. Khi đó Ninh Lăng có kinh tế chậm phát triển, làm thị trưởng không được cảnh tượng như Viên Chí Kiên nhưng quan hệ riêng của cả hai vẫn duy trì khá tốt.
Viên Chí Kiên mới làm chủ tịch Liên đoàn lao động tỉnh chưa lâu, Tương Uẩn Hoa từ chức chủ tịch Mặt trận tổ quốc, Viên Chí Kiên liền kiêm chức này. Lúc ấy Chung Dược Quân đã cảm thấy người bạn của mình đã nhanh chóng tạo được quan hệ mật thiết với Lăng Chính Dược, nhưng nó không ảnh hưởng tới quan hệ của hai người. Mãi cho tới khi Triệu Quốc Đống quay về An Nguyên ngoài dự đoán của mọi người, quan hệ của hai người mới trở nên vi diệu.
Bây giờ ánh mắt Viên Chí Kiên nhìn mình đã không còn trầm ổn, rộng lượng như trước, mà mình đối mặt với đối phương cũng vô thức muốn cân nhắc ý của đối phương, tâm trạng này hình thành thì khó có thể khôi phục trạng thái trước đây. Dù là Chung Dược Quân muốn diệt trừ nó nhưng rất khó khăn.
Muốn lên một bước đúng là không đơn giản. Chung Dược Quân biết mình rối như vậy, Viên Chí Kiên cũng thế. Lần tranh đoạt này là cuộc đấu giữa Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược, mà nó cũng phụ thuộc vào cái nhìn của trung ương đối với cục diện của An Nguyên.
Ổn định thăng bằng vẫn là nguyên tắc của trung ương, nó cũng là thể hiện tập trung dân chủ. Trung ương nhận ý kiến của ai thì có lẽ phải chờ sau Đại hội Đảng 17 mới biết được.
- Chủ tịch tỉnh còn rất trẻ, dù là biểu hiện xuất sắc tới đâu chỉ sợ trung ương vẫn có chút lo lắng, chẳng qua đây không phải chuyện chúng ta cần cân nhắc. Tôi cảm thấy chủ tịch tỉnh có lẽ cũng không quá để ý điểm này, vẫn làm việc theo phương pháp của mình.
Tiêu Phượng Minh từ tốn nói.
- Chủ tịch muốn thực hiện việc mình muốn làm, nhưng có lẽ sách jc hơi thay đổi một chút.
Chung Dược Quân chớp chớp mắt giống như đang suy nghĩ lời Tiêu Phượng Minh nói.
- Anh muốn nói gì?
- Bí thư, anh và tôi làm việc chung nhiều năm, hai chúng ta hiểu rõ chủ tịch tỉnh hơn bất cứ ai. Chuyện chủ tịch đã nhận định thì sẽ quyết tâm mà làm. Lần trước tôi tới nhà gặp chủ tịch, chủ tịch nói cần phải duy trì sự bình thản, không nên nghĩ quá nhiều, đi theo mục tiêu đặt ra. Ha ha, tôi về nhà mới từ từ hiểu ra đôi chút. Tôi thấy chủ tịch đã tính trước.
Tiêu Phượng Minh vuốt cằm cười nói.
- Là của mình sẽ là của mình, nó không chạy thoát. Tôi tin như vậy.
Đại hội Đảng toàn quốc dần đến.
Triệu Quốc Đống phát hiện sau khi mình về An Nguyên thì quan niệm thời gian như mơ hồ đi, nhất là thứ bảy chủ nhật cùng với thứ hai thứ ba đã không còn chênh lệch. Về cơ bản phải chờ Âu Dương nhắc thì mình mới có khái niệm cuối tuần.
Trên thực tế công việc cuối tuần Âu Dương cũng có ý giảm bớt, nhưng có vài việc như các cuộc gặp, báo cáo chuyên đề thì Triệu Quốc Đống lại hỏi có thể tiến hành vào cuối tuần không? Không nên kéo dài sang tuần sau.
Sau đó hắn phát hiện mỗi lần mình có tâm trạng xử lý xong chuyện vào tuần này thì tuần sau có rảnh hơn hay không. Chẳng qua công việc tuần sau vẫn không ít đi, mà còn có cảm giác nhiều hơn.
Chẳng qua Đại hội Đảng lần thứ 17 sắp tổi chức, Triệu Quốc Đống cũng biết nhiều công việc phải để đó sau khi Đại hội Đảng kết thúc mới tiến hành. Vì thế trong thời gian này hắn về cơ bản không xuống dưới mà ở văn phòng nghiên cứu phương hướng phát triển, hoàn thiện quy hoạch công tác năm năm lần thứ 11 của An Nguyên.
Quy hoạch này thực ra từ khi hắn bắt đầu về An Nguyên đã có cấu tứ, mấy tháng nay hắn lục tục đi hết 14 thành phố, thị xã, mà hơn 100 quận, huyện cũng đi gần nửa. Mỗi khi điều tra khảo sát xong một địa phương thì hắn đều dành nửa ngày viết ra những gì mình thu hoạch được, kết hợp tình hình thực tế của địa phương mà viết mộ bản thảo ý kiến cá nhân của mình.
Mấy tháng qua đi có nơi hắn thậm chí đến hai ba lần, mỗi lần điều tra với góc độ khác nhau. Hơn tháng trước hắn bắt đầu tiến hành chỉnh lý lại suy nghĩ và ý kiến của mình, cuối cùng viết ra ý tưởng phát triển ba năm tới của An Nguyên.
Một tháng này Triệu Quốc Đống chỉ cần rảnh là ngồi viết, có đôi khi đột nhiên nghĩ tới gì đó cũng viết vào, sau đó hắn giao cho Âu Dương để Âu Dương tiến hành sửa lại theo ý của hắn.
Đương nhiên đây chỉ là ý của riêng hắn, không có nghĩa hoàn toàn khoa học hợp lý. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng giao tài liệu này cho mấy thành viên nghiên cứu ở viện nghiên cứu phát triển – ủy ban tỉnh, dù sao đây mới là nhân viên chuyên môn. Mình chỉ là đưa ra bộ khung, muốn có đầy đủ các chi tiết thì cần bọn họ đưa thêm vào.
Bây giờ đặt trước mặt hắn chính là một thứ đã cơ bản thành hình.
[/HIDE]