Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 105




Giữa hai vợ chồng không có ngăn cách quá lớn, giống như khoảng cách về không gian ngược lại làm quan hệ hai người mật thiết trở lại. Cảm giác này Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đều nhận thấy.

Triệu Quốc Đống phải thừa nhận Lưu Nhược Đồng đến lần này làm ngăn cách giữa hai bên thoáng cái giảm đi nhiều.

Lịch làm việc của Triệu Quốc Đống gần như kín đặc. Từ buổi sáng tới trưa, đến tối, thậm chí tối cũng không thể không tham gia một ít hoạt động. Có thể dành cho hắn chỉ là thời gian ngủ, đương nhiên cũng bao gồm vài an bài khác vào buổi tối.

Cũng may hôm nay là tối không có lịch gì.

Triệu Quốc Đống về đến Thủy Tỉnh Hạng phát hiện căn nhà của mình như thay đổi hẳn.

Lưu Nhược Đồng thích dọn dẹp, không muốn thấy trong nhà bừa bộn. Tuy nói có Âu Dương Cẩm Hoa cùng Lô Dã nhưng ba người đàn ông ở một căn biệt thự thì đúng là ít dọn dẹp.

- Anh phải mời nhân viên vệ sinh mới được đảm bảo dọn mỗi ngày. Em nghĩ văn phòng ủy ban sẽ chi trả được chứ. Một nơi ở gọn gàng sạch sẽ cũng khiến tâm trạng thoải mái, xem ra anh không ý thức được điểm này.
Lưu Nhược Đồng đang quét đám lá trúc khô trong sân.

- Ồ, đây chẳng qua chỉ là nơi ở tạm cho nên cũng không nghĩ quá nhiều.
Triệu Quốc Đống gãi đầu.

- Ở tạm, Triệu Quốc Đống, anh cảm thấy ba tới năm năm là anh sẽ rời khỏi vị trí này? Hay anh hy vọng hai năm là đi?
Lưu Nhược Đồng hỏi lại một câu.
- Nếu như tỷ lệ không lớn thì em đề nghị anh nên dọn dẹp căn nhà này, không cần bài biện phức tạp, tân trang một chút là được.

- Anh có thể làm phiền em sao? Mấy việc này anh mời bên phụ trách của văn phòng tới làm là được.
Triệu Quốc Đống cũng thấy có lý.

Mình có lẽ còn chưa quen với cương vị mới. Mình ở Điền Nam một năm, ở Bắc Kinh một năm, ở đó có nhà của mình. Nhưng ở An Nguyên do hay về chỗ bố mẹ, cũng có thể tới chỗ Tiểu Âu cùng La Băng, hơn nữa Âu Dương và Lô Dã cũng ở đây nên khó làm hắn có cảm giác đây là nhà. Nhưng Lưu Nhược Đồng nói có lý, trong thời gian ngắn mình không thể rời khỏi An Nguyên, như vậy mình cần phải chú ý một chút về nơi ở. Nếu không người khác tới thăm viếng mà thấy bừa bộn thì chỉ sợ phản tác dụng.

- Anh đúng là biết theo chiều nước.
Lưu Nhược Đồng không từ chối nhiệm vụ này, dù sao về sau đây là nơi cô sẽ ở khi tới y, ít nhất cũng đại biểu cho hình tượng của cô.



9h30, rất đúng giờ có người tới thăm. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, mặc dù mình đã ở nhiều trường hợp ẩn ý nói không thích có người tới nhà, chuyện công việc tốt nhất đến văn phòng nói chuyện, nhưng vẫn có người cho rằng đó là chuyện của người khác.

Nhưng có những người khách tới làm Triệu Quốc Đống vui vẻ, ví dụ như hôm nay.

- Phượng Minh, đây là lần đầu anh tới nhà tôi sau khi tôi về An Nguyên đó nhỉ.
Triệu Quốc Đống giơ tay mời Tiêu Phượng Minh vào, hắn liếc nhìn phía sau còn có người.
- Ồ, Nhạc tỷ, đúng là hiếm có, tôi lần đầu thấy chị cùng ra ngoài với Phượng Minh đó. Lúc ở Ninh Lăng cũng không thấy chị đi theo Phượng Minh, sao hôm nay lại có thời gian ra ngoài thế.

Vợ Tiêu Phượng Minh họ Nhạc, là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu của bệnh viện Thị xã Ninh Lăng, danh tiếng nổi khắp vùng An đông, bệnh viện tỉnh cũng muốn kéo lên nhưng có lẽ do chị ta thấy chồng vẫn làm ở Ninh Lăng nên không đi.

- Ha ha, chủ tịch, nghe nói Tiểu Lưu cũng tới? Vì thế chúng tôi tới thăm chủ tịch.
Tiêu Phượng Minh rất tự nhiên cười nói.

- Được, ý của anh là nếu Tiểu Lưu không đến thì anh và Nhạc tỷ sẽ không định tới chỗ tôi?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Tiêu Phượng Minh sau đó xoay người gọi.
- Nhược Đồng, có khách tới.

Lưu Nhược Đồng trang điểm khá nhạt rất giống như người phụ nữ chăm lo cho ra đình. Cô biết Tiêu Phượng Minh, đã cùng ăn cơm mấy lần. Vợ Tiêu Phượng Minh mặc dù cô không biết nhưng có thể đi cùng Tiêu Phượng Minh tới đây thì không thể nào là họ hàng rồi.

Lưu Nhược Đồng rất biết ý mời vợ Tiêu Phượng Minh sang phòng khác. Cô biết Triệu Quốc Đống không quá thích tiếp khách ở nhà nhưng Tiêu Phượng Minh không nằm trong nhóm đó. Triệu Quốc Đống nhất định có nhiều chuyện cần nói với Tiêu Phượng Minh.

….

- Tình hình Ninh Lăng vẫn ổn chứ? Tôi không phải nói về số liệu, tôi nói là cảm giác của các anh.
Triệu Quốc Đống thổi cốc trà.

- Ừ, chúng tôi cảm thấy vẫn được, đương nhiên có được hay không lại do người khác quyết định.
Tiêu Phượng Minh giảo hoạt chớp chớp mắt.

- Sao, còn định vòng vo với tôi ư? Hay là chính mình không tự tin?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận.

- hắc hắc, chủ tịch, so sánh với Thông Thành, Miên Châu thì Ninh Lăng năm nay hình như đang co rút lại, nhiều người không phải đang nhìn sao? Cảm thấy ngài vừa đi là Ninh Lăng xuống dốc, tốc độ tăng trưởng không ngừng giảm, không còn khí thế hổ Ninh Lăng nữa. Không phải có người nói hợp lý điều chỉnh là bình thường, nhưng cũng có tốc độ, không thể để ngủ ngon trên vinh quang sao?
Tiêu Phượng Minh khẽ cười nói.
- Vì thế tôi và bí thư Dược Quân đã dự tính trước, bây giờ cũng không thể thẳng lưng được.

Triệu Quốc Đống đương nhiên biết Tiêu Phượng Minh đang nói tới vấn đề gì. Đây là quan điểm của Lăng Chính Dược, không có nghĩa là quan điểm của cả tỉnh ủy.

- Phượng Minh, bao lâu không gặp mà tôi thấy anh chuyển sang oán trời trách đất vậy?
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Lãnh đạo có cái nhìn của mình, đương nhiên không nhất định là hoàn toàn chính xác. Chúng ta không thể vì nguyên nhân này mà nói này nói kia.

Tiêu Phượng Minh hơi nóng mặt, Triệu Quốc Đống ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện cùng hắn. Hắn đúng là có chút không cam lòng việc Lăng Chính Dược ở vài vấn đề nhắc nhở Ninh Lăng. Biểu hiện năm nay của Ninh Lăng không quá kém, mặc dù nhìn qua không được như Thông Thành cùng Miên Châu nhưng vẫn phát triển theo định hướng của Thị ủy, ủy ban, đây là điều Tiêu Phượng Minh rất tự hào.

- Chủ tịch, có một số người thích đeo kính đánh giá Ninh Lăng chúng tôi. Thành tích của Ninh Lăng thì bọn họ không nhìn, nhưng luôn thích dùng mấy thế mạnh của nơi khác so sánh với Ninh Lăng. Thước có cái ngắn cái dài, đánh giá không công bằng như vậy sao người ta có thể phục?
Tiêu Phượng Minh tức giận nói.

- Tôi biết các anh không thoải mái. Chẳng qua tôi thấy đây là việc tốt. Có thể để cho người khác vô thức cảm thấy các hạng mục công việc của Ninh Lăng đều phải đứng đầu, vinh quang này lớn đến như thế nào? Trước đây chỉ An Đô có vinh quang này, bao giờ tới lượt Ninh Lăng? Bây giờ lãnh đạo tỉnh nói chuyện đến hạng mục công việc gì đều vô thức cảm thấy Ninh Lăng có thể làm tốt nhất không, nếu không phải thì sẽ hỏi tại sao Ninh Lăng không làm được như vậy? Đây cũng là một loại tán thành.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Tiêu Phượng Minh cũng có chút tự hào.
- Chủ tịch, chúng tôi không dám mỗi công việc Ninh Lăng đều có thể làm tốt nhất, nhưng tôi có thể nói công việc quan trọng thì Ninh Lăng làm rất tốt.

- Phượng Minh, Bí thư Lăng có thể ở vài vấn đề có cái nhìn khác, đó là rất bình thường. Đứng ở góc độ của hắn, ở vị trí của hắn, hắn sẽ có suy nghĩ khác. Ví dụ như vấn đề phát triển của Ninh Lăng, hắn hy vọng tốc độ phát triển của Ninh Lăng nhanh hơn nữa, giống như hai năm trước. Hắn cho rằng Ninh Lăng có thể làm được. Mà các anh, cũng kể cả tôi lại cho rằng tốc độ hiện nay là thích hợp nhất, mới là duy trì liên tục, có thể làm cho Ninh Lăng trở về xu thế phát triển bình thường.

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ rồi nói. Hắn không đồng ý với quan điểm của Lăng Chính Dược. Thậm chí hắn cho ràng Lăng Chính Dược có thành kiến vì bộ máy Ninh Lăng có dấu ấn quá sâu của mình. Nhưng trước mặt Tiêu Phượng Minh, hắn không thể nói như vậy. Đây chính là vấn đề đạo đức chính trị, việc hủy bỏ công lao của nhau chưa bao giờ được đánh giá tốt. Anh có thể có ý kiến khác nhưng phải dùng cách quang minh chính đại.

- Ở tình huống này chúng ta làm như thế nào để tìm được cái chung, được lãnh đạo cấp trên tán thành? Tôi cho rằng Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng có thể giải quyết được vấn đề này.