- Ồ, tập đoàn Thiên Phu tổ chức tiệc ở đây? Cái này tôi không rõ, bảo sao hôm nay đông khách tới như thế. Nhược Lâm, công ty của em cũng có liên quan đến ngành bất động sản sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Chẳng lẽ làm điện ảnh không có quan hệ với bất động sản ư?
Trình Nhược Lâm nghiêng đầu mỉm cười:
- Điện ảnh Niết Bàn đang quay một bộ phim, Địa ốc Thiên Phu có một khu biệt thự muốn quảng cáo trong phim, coi như là hợp tác.
- Ồ, đây là phương pháp hợp tác tốt, công ty Niết Bàn kéo được nhà tài trợ, Thiên Phu nhân cơ hội quảng cáo hạng mục, hai bên cùng có lợi. Nhược Lâm tiểu thư sang bên công ty làm xem ra cũng rất tốt.
Lôi Hướng Đông thật lòng khen.
- Giám đốc Lôi quá khen, thực ra quảng cáo trong phim cũng không phải việc mới. Nhưng không thể nào làm quá vì dễ làm khán giả phản cảm. Đây đã là lần thứ hai Thiên Phu hợp tác với công ty chúng tôi, bộ phim lần trước tạo hiệu quả khá tốt cho nên Thiên Phu tìm tới hợp tác lần thứ hai.
Trình Nhược Lâm nói với giọng có phần tự hào. Mặc dù trước đây là do Đức Sơn làm trung gian nhưng yêu cầu bên Thiên Phu rất ngặt nghèo, có lẽ cũng là không tin vào trình độ của công ty cô, đến khi bộ phim thành công thì bọn họ mới có cái nhìn tin tưởng vào Niết Bàn.
Lần này vốn đầu tư quay bộ phim mới của Niết Bàn khá cao, vì giảm nguy cơ nên Niết Bàn cố gắng lôi kéo tài trợ, Thiên Phu cũng là một đối tác hợp tác đáng tin cậy. Vừa lúc bộ phim quay ở Niết Bàn nên Thiên Phu cũng hợp tác với Niết Bàn.
Đang nói chuyện, Triệu Quốc Đống lơ đãng lại thấy người quen, điều này làm hắn cảm thấy bữa tiệc của Địa ốc Thiên Phu hôm nay mời đều là người có danh tiếng ở Bắc Kinh.
Giới giải trí, truyền thông, công ty, giới tài chính… các lộ thần tiên đều đến, xem ra hạng mục lần này là rất quan trọng đối với tập đoàn Thiên Phu, cũng chính là muốn mượn bữa tiệc này để giới thiệu với quần thể khách hàng tiềm ẩn.
Triệu Quốc Đống hơi híp mắt lại nhìn người kia. Nói thật hắn không ngờ lại gặp đối phương ở đây. Mặc dù đến Bắc Kinh khá lâu nhưng công việc bận rộn nên không có nhiều tâm tư nghĩ việc khác. Nhưng người này như một cây kim châm trong lòng mình, giấu rất sâu nhưng chưa bao giờ biến mất.
Đối phương ăn mặc rất hợp thể, mặc dù cách hơn chục mét nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể cảm nhận được vẻ chói mắt từ chiếc giày của đối phương, không thể không nói tên này rất biết cách hấp dẫn phụ nữ, theo thời gian trôi qua thì khí thế này càng cao hơn.
Đối phương không thấy Triệu Quốc Đống, có lẽ do Triệu Quốc Đống ngồi ở trong góc. Triệu Quốc Đống chỉ thoáng nhìn qua nhưng Trình Nhược Lâm vẫn nhạy cảm phát hiện vẻ chú ý của hắn bị phân tán.
- Chủ nhiệm Quốc Đống, anh thấy người quen?
Trình Nhược Lâm hiển nhiên cũng không nhận ra người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ với hai nghệ sĩ. Hai nữ nghệ sĩ này đều là nhân vật trong bộ phim hợp tác với Thiên Phu, cũng khá có tiếng trong giới diễn viên phim truyền hình nhưng mới lần đầu tiên tham gia vào vòng tròn điện ảnh. Do đó Trình Nhược Lâm mới dẫn cả hai tới tham dự bữa tiệc này nên khiến hai cô nàng cũng rất hưng phấn.
- Ừ, coi như quen, bạn học đại học của bạn học cấp ba của tôi.
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình nói không được tự nhiên.
Lôi Hướng Đông cũng chú ý tới người đàn ông kia nên kinh ngạc nói:
- Quốc Đống, cậu cũng biết? Người này cũng là nhân vật có tiếng ở Bắc Kinh đó. Phó tổng giám đốc tập đoàn quốc tế thép Bắc Kinh, rất nhiều công ty thép tư nhân đều dựa vào tay hắn mà có được quặng mỏ, coi như là người dậm chân một cái là làm thị trường thép Trung Quốc rung chuyển.
Triệu Quốc Đống cũng không có ngờ Lôi Hướng Đông lại biết Tiêu Xuân Dương và còn biết sâu sắc như vậy. Hắn có hơi buồn cười nói:
- Sao anh hiểu rõ đối phương như vậy?
- Quốc Đống, đừng quên ngành thép có không ít công ty tư nhân, bọn họ cũng có ý đi ra nước ngoài và tìm nguồn tài chính từ Ngân hàng phát triển quốc tế. Hai năm qua lãnh đạo mấy công ty thép tư nhân này bắt đầu tiếp xúc với ngân hàng nên ít nhiều biết được tin. Tập đoàn thép Bắc Kinh mấy năm nay kiếm được không ít từ các công tác thoát nghèo.
Lôi Hướng Đông cười khá quỷ dị.
- Tôi nghe nói có người muốn chặn đường kiếm tiền của bọn họ.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết Lôi Hướng Đông đang chỉ cái gì, chỉ là trong hoàn cảnh này nên hắn không tiện nói rõ, chỉ có thể giả ngu.
- Công ty thép tư nhân rất khó thông qua con đường hiện tại mà thỏa mãn nhu cầu nguồn nguyên liệu, hiện tượng này ở Trung Quốc thì người nước ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Lôi Hướng Đông cười nói.
- Nếu muốn thay đổi sự thật này thì còn cần rất nhiều điều kiện và thời gian mới thực hiện được.
Triệu Quốc Đống nghe ra ý của Lôi Hướng Đông, đây là nhắc mình có một số việc cần cẩn thận. Hắn mặc dù cũng biết Lôi Hướng Đông nói vậy là tốt cho mình nhưng trong lòng lại là có phần không quá thoải mái, đương nhiên hắn cũng không vì thế mà tức giận, chỉ thấy nuối tiếc.
Chỉ trong nháy mắt Tiêu Xuân Dương quay đầu sang thấy Triệu Quốc Đống cùng Lôi Hướng Đông. Y ngẩn ra sau đó nở nụ cười nói vài câu với hai người phụ nữ kia, hai người phụ nữ cũng nhìn theo ánh mắt của Tiêu Xuân Dương, cũng nói vài câu. Có lẽ Tiêu Xuân Dương yêu cầu hai cô đi tới, hai cô gái có chút do dự rồi vẫn đi theo.
- Chủ nhiệm Triệu, giám đốc Lôi, thật sự là may mắn, không ngờ hai vị cũng tham gia bữa tiệc của tập đoàn Thiên Phu. Vị này là giám đốc Trình phải không? Tôi nghe tiếng chị đã lâu. Vừa nãy hai cô Tư Kỳ, Vũ Đồng nói tới chị, hôm nay coi như được gặp chị.
Tiêu Xuân Dương nói chuyện khá ôn hòa nhưng mang theo sức hấp dẫn, sự tự tin đủ để làm sát thương các cô gái bình thường.
- Tổng giám đốc Tiêu khách khí quá. Tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường kiếm cơm trong ngành điện ảnh và truyền hình, đâu đáng được như tổng giám đốc Tiêu khen như vậy.
Trình Nhược Lâm cười cười đưa tay khẽ chạm tay Tiêu Xuân Dương.
- Ha ha, giám đốc Trình nói sai rồi, tôi chỉ là một cán bộ nhà nước mà thôi, chị mới đáng gọi là nhân vật nổi tiếng. Chủ nhiệm Triệu, giám đốc Lôi, hai vị thấy tôi nói đúng không?
Tiêu Xuân Dương nhìn Triệu Quốc Đống cùng Lôi Hướng Đông.
- Tổng giám đốc Tiêu, mấy năm không gặp rồi, không ngờ lại được gặp anh ở đây. Anh cũng tới tham gia bữa tiệc của Địa ốc Thiên Phu? Xem ra quan hệ của Thiên Phu rất rộng đó nhỉ.
Triệu Quốc Đống nói rất hào sảng:
- Tôi và Hướng Đông chỉ biết hôm nay câu lạc bộ có hoạt động, không ngờ lại gặp nhiều người quen như vậy.
- Ồ, Chủ nhiệm Triệu cùng giám đốc Lôi không phải tới tham gia hoạt động của Thiên Phu?
Tiêu Xuân Dương đảo đảo mắt.
- Vậy Tổng giám đốc Kiều thật đúng là phạm sai lầm lớn rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói, Lôi Hướng Đông cũng im lặng mỉm cười, Trình Nhược Lâm chuyển đề tài:
- Tư Kỳ, Vũ Đồng, tôi giới thiệu hai người bạn của mình với hai cô một chút. Vị này là phó chủ nhiệm Triệu Quốc Đống – Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, vị này là Lôi Hướng Đông tiên sinh – giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế. Chủ nhiệm Triệu, giám đốc Lôi, Tư Kỳ, Vũ Đồng là diễn viên nòng cốt của công ty điện ảnh Niết Bàn chúng tôi, mong hai vị sau này có cơ hội thì giúp đỡ nhiều hơn.
Hai cô gái này ở trong làng giải trí đều tỏ rõ sự xa cách và kiêu ngạo nhưng đối mặt với Triệu Quốc Đống cùng Lôi Hướng Đông thì đều thu lại vẻ giả dối, trên mặt nở nụ cười rất tươi.
- Chủ nhiệm Triệu, rất vui được gặp ngài.
- Hân hạnh.
Triệu Quốc Đống nho nhã bắt tay hai cô gái.
Triệu Quốc Đống mơ hồ biết Niết Bàn bây giờ đang cạnh tranh khá kịch liệt với mấy công ty điện ảnh và truyền hình truyền thông lớn của Trung Quốc như Hoa Nghệ, Điềm Chanh, Bác Nhạc. Điềm Chanh, Bác Nhạc đi ở phía trước, Niết Bàn và Hoa Nghệ đuổi theo sau. Nhất là khi Niết Bàn vừa chuyển từ lĩnh vực làm phim truyền hình sang làm phim điện ảnh, trên nhiều khía cạnh là mới tiếp xúc mới, nhân lực cả về số lượng và chất lượng đều kém Hoa Nghệ, Điềm Chanh, Bác Nhạc. Tuy diễn viên của Niết Bàn cũng có tiềm năng, tiềm lực nhưng danh tiếng chưa đủ cho nên Trình Nhược Lâm vẫn suy nghĩ làm như thế nào để tăng sức ảnh hưởng của Niết Bàn.
Ngoài làm việc ra, Trình Nhược Lâm cũng cố gắng mang các diễn viên tham gia các bữa tiệc lớn, điều này làm Triệu Quốc Đống cũng có chút đau lòng. Nhưng làm ngành này thì không thể do mình, nếu muốn đạt thành tích, thành quả cao thì không thể dựa vào ai một cái là đẩy lên được.
Nói chuyện vài câu, Trình Nhược Lâm cùng Tiêu Xuân Dương rời đi, bữa tiệc sắp bắt đầu, mấy người sẽ tham gia nghi thức sau đó là thời gian tự do hoạt động.
Triệu Quốc Đống thành công thông qua Trình Nhược Lâm cùng Tiêu Xuân Dương truyền tin tức lại, lát bên Thiên Phu tới mời mình cũng hợp logic. Triệu Quốc Đống nhìn theo Tiêu Xuân Dương và cười lạnh một tiếng. Chưa bao lâu mà đối phương đã thành phó tổng giám đốc, xem ra kiếm được không ít ở nguồn nguyên liệu quặng mỏ.