Triệu Quốc Đống cũng không hy vọng mình có xung đột hoặc đối lập với Đồng Lập Quốc.
Theo hắn thấy quan điểm của Đồng Lập Quốc không tính là sai, thậm chí trong mấy năm trước còn là quan điểm đúng đắn. công ty nhà nước chỉ cần thành lập chế độ quản lý công ty hiện đại là sẽ đón mùa xuân mới nhất là ở các ngành sản xuất quan trọng thì công ty nhà nước phải phát huy tác dụng chủ đạo, đảm bảo an toàn kinh tế quốc gia.
Chẳng qua quan điểm đó bây giờ càng lúc càng có tính cực hạn, công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh kém, chỉ có thể lợi dụng quyền lực hành chính và tài chính để tạo ưu thế của mình, điểm này rất rõ ràng. Mà công ty nhà nước vốn là công ty do dân chúng cả nước sở hữu dần thành công ty do nhân viên công ty nhà nước sở hữu, thực chất sự biến tướng này khiến thu nhập nhân viên công ty nhà nước cao hơn rất nhiều, đây là không công bằng.
Ở vấn đề này cũng khiến dư luận mãnh liệt đả kích, người đang ngồi đây không phải không cảm nhận tới mà do bọn họ không muốn chạm tới. Triệu Quốc Đống chỉ có thể nói thẳng nhưng mấy người kia cũng chỉ thảo luận vài câu cho có.
Theo Triệu Quốc Đống thấy nhìn không ra điểm này chỉ có thể do anh ngu dốt. người có thể lên đến vị trí này thì không ai thuộc loại đó, có tìm ra được biện pháp thích hợp để giải quyết hay không đó là do năng lực cao hay thấp, mà có muốn tìm biện pháp giải quyết hay không lại là do nhân tính. Đồng Lập Quốc thuộc loại người thứ hai và ba.
Muốn giải quyết mấy vấn đề này không phải một ngày là xong, cũng chạm vào không ít quần thể lợi ích, sẽ bị bắn ngược có lẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của hắn. Có lẽ vì nguyên nhân này nên nhiều người lựa chọn né tránh hoặc đứng ngoài quan sát. Chẳng qua không ai nghĩ Triệu Quốc Đống sẽ đi chọc vào ổ kiến lửa đó.
Nếu như đã chọc vào, như vậy Triệu Quốc Đống hy vọng ở Ủy ban kế hoạch phát triển lại có người cản trở mình, áp lực bên ngoài đã đủ lớn, hắn hy vọng ở bên trong cho hắn không khí chờ đợi, quan sát, như vậy hắn mới có thể mở đường máu.
- Chủ nhiệm Lập Quốc, quan điểm của anh cũng làm tôi phải suy nghĩ. Anh đưa ra vấn đề có không ít thứ tôi không nghĩ tới, thật hy vọng có thể dành thời gian nói chuyện với anh, như vậy quan điểm của tôi càng thêm toàn diện hơn.
Triệu Quốc Đống nói.
Đồng Lập Quốc ngẩn ra, tên này miệng rộng thật, lời của mình lại bù cho khuyết điểm của hắn, thú vị. Chẳng qua cuộc chiến vừa rồi mới là bắt đầu, cách mạng chưa thành công, điều chỉnh còn phải cố gắng, phải xem chiều hắn có qua cửa không, nếu có thì hắn mới chính thức tiến vào vị trí.
- Được Quốc Đống, tôi rất chờ mong, chúng ta cũng cần tâm sự, có không ít người muốn thấy cậu.
Đồng Lập Quốc nói có ý đồ nhưng bề ngoài lại không nghe ra gì cả.
Triệu Quốc Đống như không chú ý đến tia ẩn giấu trong lời Đồng Lập Quốc, chỉ cười cười xác nhận.
Đồng Lập Quốc từ chối lời mời dùng cơm của hắn, chỉ nói mình đã hẹn với người.
Hơn 20 phút sau Đồng Lập Quốc đến một câu lạc bộ tư nhân.
- Chủ nhiệm, sao giờ mới tới.
Một cô gái yểu điệu cao gầy mặc sườn xám đi lên đón cầm cặp cho Đồng Lập Quốc.
- Tổng giám đốc Trần chờ ngài đã lâu.
- Cơ quan có việc nên chậm chút. Hiểu Phân, cô gọi điện cho thư ký tôi, bảo cậu ta chiều không cần đón.
Đồng Lập Quốc rất tự nhiên cười nói với cô gái kia, một bên thuận miệng nói:
- Sao, còn chưa nghĩ kỹ ư, bỏ lỡ cơ hội này là phí lắm đó. Lão Tần rất thích phong cách của cô.
- Chủ nhiệm, ngài đừng nói thế, em còn không biết tâm tư của tổng giám đốc Tần sao? Y cao hứng nhất thời, sau bị ngài gài bẫy nên không xuống thang được. Em mà qua, hắn không biết thả ở đâu. Hắn là công ty nhà nước, không giống công ty tư nhân, em cũng không muốn tạo ảnh hưởng cho hắn.
Người phụ nữ nhìn qua chỉ 26, 27 tuổi, mắt rất sáng, nở nụ cười thản nhiên. Đối mặt với Đồng Lập Quốc tuy kính trọng nhưng không phải là nịnh nọt.
- Ôi, thời này hạn chế của công ty nhà nước khá nhiều, chẳng qua tôi nghĩ lão Tần cũng có khả năng bố trí mà. Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm tốt thì tôi gặp sẽ coi thường hắn.
Đồng Lập Quốc đi theo phía sau người phụ nữ vào trong.
Hành lang uốn lượn, một hồ nước xuất hiện trước mặt, liễu xanh rủ trên hồ làm người ta muốn đứng đây thưởng thức.
Người phụ nữ đi đằng trước, mông hơi lắc lư, chiếc sườn xám hiện rõ những nét quyến rũ của cô ta, Đồng Lập Quốc không khỏi nhìn nhiều đôi chút.
- Chủ nhiệm, mời ngài, mấy người kia ở Tần Hoàng Hiên, em không tới, lát em sẽ đến mời ngài một chén.
Đồng Lập Quốc mới tới hành lang, Trần Hàn Phong đã dẫn theo vài người đi lên đón:
- Đồng ca, sao giờ mới tới.
- Có chút việc nên muộn một chút, hội nghị vừa kết thúc.
Xx nói.
- Cậu khách khí như vậy làm gì, sao cứ phải ngồi dùng bữa mới được.
- Thằng em cũng là lâu lắm không được gặp ngài? Chỉ gọi điện liên lạc nên khá nhớ ngài, trong thời gian này ngài rất bận sao?
Trần Hàn Phong nói.
- Cũng được, công việc có điều chỉnh một chút, mảng khí hậu được bỏ ra nếu không đúng là mệt chết Đồng ca của cậu.
Đồng Lập Quốc nhìn Trần Hàn Phong có vẻ không được được tốt nên thở dài nói:
- Hàn Phong, cậu phải chú ý sức khỏe, tôi thấy vẻ mặt cậu không được tốt.
- Cảm ơn Đồng ca quan tâm, trong thời gian này tôi bận quá, liên tục bay vài chuyến sang Tây Hải, cũng ở bên kia một thời gian.
Trần Hàn Phong gật đầu.
- Hạng mục bên đó của tập đoàn cậu xác định rồi chứ? Các cậu nên tập trung nhanh chóng khởi công xây dựng, hóa chất Á Châu năm nay xin vay nhiều như vậy đã được ủy ban phê duyệt. Sao, bên Bộ Tài chính chưa báo với các cậu?
Đồng Lập Quốc ngồi xuống, khó hiểu hỏi.
- Ôi, bây giờ chính là đang thấy phức tạp vì vấn đề này.
Trần Hàn Phong buồn bực nói, y ra hiệu người bên cạnh có thể mang đồ ăn lên.
- Ngài cũng biết tập đoàn chúng tôi có ý muốn góp cổ phần với tập đoàn hóa chất hoàng gia Canada, qua đó tăng cường hợp tác hai bên. Nhưng tài chính vẫn làm khó tập đoàn. Ý của lão Lưu là muốn xin rút lại bản kế hoạch đã trình rồi sửa đổi, nâng khoản tiền lên, cũng bao gồm cả tiền mua cổ phần và đầu tư ở tập đoàn bên Canada vào đó. Vì thế tôi đã đi gặp lão Mã bên Bộ Tài chính, y nói có chút khó khăn vì cơ bản đã xác định, chỉ chờ trình tự mà thôi. Nếu muốn thoi đổi lại phải làm lại lần nữa, thời gian và trình tự rất phiền phức.
- Vậy ý của lão Lưu là…
Đồng Lập Quốc hơi sa sầm mặt lại.
Trần Hàn Phong cảm thấy gì đó nên lo lắng nói:
- Ngài cũng biết tập đoàn bên tôi là như thế nào, nhưng hai cơ hội này cũng tới, thời cơ không thể bỏ lỡ cho nên …
Trần Hàn Phong đương nhiên biết khoản vay lần này của tập đoàn cũng do Đồng Lập Quốc thúc đẩy nên mới được phê duyệt. Chủ yếu dùng để xây dựng hạng mục khai thác nguồn nguyên liệu ở Tây Hải, nhưng bây giờ tập đoàn lại muốn mua cổ phần của công ty phân kali – tập đoàn bên Canada, Lỗ Văn Tương lại ở bên không ngừng kích động, Lưu Thiện Đức đã hơi động tâm nên muốn nâng khoản vay, thu thập tài chính để dùng cho hạng mục nước ngoài, vì thế Lưu Thiện Đức bảo Trần Hàn Phong vốn có quan hệ tốt với Đồng Lập Quốc đi giải quyết vấn đề này.
Bình thường mà nói thì Ủy ban kế hoạch phát triển không nhiều khả năng phê khoản vay hai lần cho một công ty, vì thế Lưu Thiện Đức hy vọng rút lại kế hoạch lần trước, sửa lại rồi trình lên. Nhưng việc này cũng có chút khó khăn, nhất là khi cùng khởi động hai hạng mục thì dễ mắc kẹt bên Ủy ban kế hoạch phát triển.
- Tham nhiều không tốt, có vài thứ nhìn như là cơ hội nhưng cũng có mạo hiểm. Đầu tư ra nước ngoài không đơn giản như vậy, chẳng lẽ bài học của hóa chất Á Châu còn chưa đủ sâu sắc? Vay tiền để dùng cho đầu tư ra nước ngoài, tôi không tán thành. Tôi cảm thấy hóa chất Á Châu nên dồn vào hạng mục Tây hải, dù sao cũng là hạng mục được thăm dò, nghiên cứu lâu rồi, cũng có sự giúp đỡ cho kinh tế Tây Hải phát triển. Có thể nói đây là cơ hội ngàn năm có một, sao lại muốn thay đổi.
Đồng Lập Quốc khá nghiêm khắc nói.
Trần Hàn Phong mừng như điên lặng lẽ nhìn người đàn ông khác ngồi cạnh mình. Y ra vẻ khó xử.
- Ngài cũng biết bây giờ tranh đoạt nguồn nguyên liệu ở trong nước rất căng, phong ba trong thời gian trước ngài cũng thấy. Lão Lưu đây là lo nếu chúng tôi đi sau thì muốn đuổi kịp sẽ rất khó khăn, ngài cũng phải hiểu cho sự khó xử của tập đoàn chúng tôi.