Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 63




Trần Hàn Phong có chút tức giận, trong lòng y khá coi thường Lưu Thiện Đức. Triệu Quốc Đống đã ra tay nhưng Lưu Thiện Đức còn nói mấy câu vô ích này. Bây giờ cần là làm như thế nào đối phó việc này, nó quan hệ đến quyền lực của hóa chất Á Châu trên thị trường phân bón sau này. Trần Hàn Phong thậm chí cho rằng một khi năm sau Lưu Thiện Đức về hưu, mình lên làm tổng giám đốc cũng sẽ gặp phải nguy cơ này.

- Tập đoàn, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Quốc gia đã đưa ra chính sách phát triển phía tây, quy hoạch của tập đoàn cũng phù hợp chính sách quốc gia. Đầu tư xây dựng trụ sở phân kali phía tây là rất lớn, thời gian xây dựng lâu, công ty nhà nước chúng ta gánh vác trách nhiệm xã hội lớn, như vậy quốc gia cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đảm bảo đầu tư của tập đoàn thu lại lợi ích.
Trần Hàn Phong rất kiên quyết nói:
- Tôi đề nghị ngài nên lập tức báo cáo chuyện này với lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban kế hoạch phát triển, lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia và lãnh đạo Quốc vụ viện. Chuyện này nếu có quyết định thì muốn vãn hồi cũng không kịp.

Lưu Thiện Đức có chút do dự. So sánh với quan điểm của Triệu Quốc Đống, tư tưởng của Trần Hàn Phong quá hẹp hòi, càng nhiều cân nhắc đến lợi ích của tập đoàn mà quên đi quan hệ cung cầu của xã hội. Sản xuất phân bón không đủ cung cấp, tìm kiếm nguồn nguyên liệu ở nước ngoài cũng là điều quốc gia vẫn ủng hộ, chẳng qua bây giờ nhân vật chính đổi thành công ty tư nhân, điều này làm cho rất nhiều người do dự.

- Tôi suy nghĩ đã.
Lưu Thiện Đức gật đầu nói.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ vào giường, Triệu Quốc Đống rất muốn nằm tiếp ở đó.

7h sáng Lưu Nhược Đồng đã đi làm, cô hôm nay muốn cùng mấy đồng chí khác của ban thư ký tổ chức Thượng Hải bay sang Moscow tham gia một hội nghị.

Sau đêm hôm đó cuộc sống vợ chồng hai người dù là chất lượng hay số lượng đều giảm đi nhiều, hai người cũng ý thức được điểm này, sau đó cũng cố gắng nên chất lượng quay lại. Có đôi khi ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không muốn quan hệ.

Hai người bề ngoài vẫn duy trì sự bình thản nhưng vết rách một khi xuất hiện mà muốn hợp lại đâu có dễ, có lẽ cả đời cũng không giải quyết được.

Âu Dương Cẩm Hoa đến 7h50 mới tới, còn có một thời gian nữa.

Sau khi tới Ủy ban kế hoạch phát triển, Triệu Quốc Đống có một cảm giác đó chính là các loại hoạt động và hội nghị rất nhiều, đủ các cuộc gặp mặt….

Đây có lẽ cũng một phần do công việc của mình khá nhiều.

Đến Ủy ban kế hoạch phát triển hơn tháng, Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình khá độc lập tác chiến. Nếu như không phải Ứng Đông Lưu tới Bắc Kinh và ủng hộ hắn không ít, Triệu Quốc Đống thật sự cảm thấy mình có chút không duy trì nổi
Lười biếng nằm trên giường, Triệu Quốc Đống suy nghĩ miên man. Ứng Đông Lưu là lãnh đạo rất khôn khéo, Trung ương nhìn trúng y, điều y tới Tân Môn cũng là may mắn của Tân Môn.

Tân Môn từ trước đến giờ vẫn là nơi tụ tập của các công ty nhà nước, kinh tế tư nhân không quá tích cực. Ứng Đông Lưu nếu muốn mở không gian mới cho Tân Môn thì cũng phải đi trên con đường rất khó khăn. Nhưng Ứng Đông Lưu cũng là người kiên nghị, một khi quyết định thì sẽ không quay đầu lại. Trước khi đi Ứng Đông Lưu tỏ thái độ rất rõ, dù khó khăn hơn nữa cũng cần cố gắng đi tới. Điều này cũng tạo ảnh hưởng rất lớn cho Triệu Quốc Đống.

Ứng Đông Lưu cũng kiên trì không thỏa hiệp, chẳng lẽ mình gặp khó khăn là lui sao? Mình chẳng qua chỉ là làm ít công việc khá hư vô, tạo xu thế mà thôi. Mà Ứng Đông Lưu cần phải làm từng việc từng việc thực tế ở địa phương, chỉ sợ còn có áp lực công việc lớn hơn mình rất nhiều. Ứng Đông Lưu đã là cán bộ cấp bộ trưởng, thậm chí sang năm sẽ vào Bộ Chính trị mà vẫn như vậy, chẳng lẽ mình mới 36 tuổi mà lại sợ đầu sợ đuôi sao?

Nghĩ vậy, Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình. Tâm tính ương gạnh cũng từ từ trỗi dậy.

Mấy năm qua làm quan càng lớn, gan cũng càng nhỏ, chuyện gì cũng phải nghĩ mãi mới làm. Lúc ở Ninh Lăng làm bí thư, nắm quyền lực trong tay nên còn kiên định. Tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ tốt xấu còn có Thái Chánh Dương là người trẻ tuổi làm chỗ dựa, không có bao hạn chế. Nhưng bây giờ lại khác, hắn đến Ủy ban kế hoạch phát triển mới cảm nhận nước sâu như thế nào

Đến tầm này thì có lẽ không tìm được ai giúp đỡ và ủng hộ mình. Đúng là vì nguyên nhân này làm Triệu Quốc Đống trong thời gian này cảm thấy mình bàng hoàng, bất lực. Mặc dù ở ủy ban vẫn có vẻ như bình tĩnh, nhàn nhã, oai phong nhưng chỉ hắn mới biết mình rối rắm như thế nào.

Có thể đến vị trí này còn chưa thỏa mãn sao? Chẳng lẽ mình ngồi đợi lấy lý lịch sau đó đợi đến lượt lên chức thành cấp bộ trưởng?

Không, đây không phải điều mình muốn, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi.



Đưa mắt nhìn Bành Dũng Tiến biến mất sau cửa, Triệu Quốc Đống lúc này mới cẩn thận mở tài liệu trên bàn ra đọc.

Hắn yêu cầu Cục phối hợp ngành nghề điều tra chi tiết về tình hình kinh doanh, quy mô sản xuất của công ty tư nhân trong ngành phân bón, nhất là nhằm vào tình hình kinh doanh và tài chính của của các công ty ở khu vực duyên hải.

Quan điểm ủng hộ công ty tư nhân trong ngành phân bón đi ra nước ngoài của hắn đã dẫn tới nhiều tranh luận, nhất là tạo chấn động lớn cho lãnh đạo ba công ty nhà nước khổng lồ trong ngành. Mà công ty tư nhân lại nửa tin nửa ngờ, cho rằng đây chẳng qua chỉ tỏ thái độ bằng miệng, khó có thể chính thức thay đổi cơ chế và hệ thống nhập khẩu nguồn nguyên liệu ngành phân bón

Việc đầu tư ra nước ngoài của Trung Quốc trên danh nghĩa là mở rộng. Nhưng sự ủng hộ trong từng hạng mục cụ thể lại có thái độ khác nhau. công ty nhà nước có tài chính hùng hậu, nếu được chính sách quốc gia ủng hộ thì có thể dễ dàng đạt được hệ thống tài chính Trung Quốc ủng hộ.

Mà công ty tư nhân lại khác, quốc gia mặc dù có chính sách như nhau nhưng muốn hệ thống tài chính ủng hộ thì rất khó khăn. Ví dụ như số tiền vay, thời hạn vay cũng khác. Hệ thống tài chính kiểm tra đối với công ty tư nhân rất nghiêm khắc, yêu cầu cao, hiệu suất làm việc thấp, tỷ lệ thông qua thẩm tra rất thấp.

Lôi Hướng Đông cũng nhiều lần thảo luận với Triệu Quốc Đống về vấn đề này. Đối với vấn đề đi ra của công ty tư nhân, Ngân hàng phát triển quốc tế đi đầu trong cả nước, nhưng hiện nay chủ yếu là ủng hộ hạng mục bình thường, ví dụ như ngành sản xuất chế tạo, hoặc là mấy ngành phục vụ, xây dựng thì cũng chỉ cho vay dưới 100 triệu. Từng đó tiền đối với ngành tài nguyên mà nói thì như một chén nước nhỏ. Mặc dù là vậy cũng có không ít dư luận đả kích Ngân hàng phát triển quốc tế đã thành ngân hàng dành riêng cho công ty tư nhân, gần như bỏ đi thị trường là công ty nhà nước.

Vì thế Lôi Hướng Đông nhiều lần viết bài phản kích, tỏ vẻ Ngân hàng phát triển quốc tế ủng hộ công ty tư nhân phù hợp điều kiện ra nước ngoài phát triển lớn mạnh, nhưng đối với công ty tư nhân tiến vào ngành lại là vấn đề hoàn toàn khác. Lôi Hướng Đông cũng phải có thái độ cẩn thận. Dù sao các công ty tư nhân này cần đến hàng tỷ, thậm chí mấy tỷ, Ngân hàng phát triển quốc tế nếu mở lỗ hổng này nếu như không được chính sách ủng hộ rõ ràng thì Lôi Hướng Đông không dám làm thế.

Nếu muốn phá lồng sắt này thì đầu tiên phải thay đổi về mặt chính sách, mà đây cũng là điểm Triệu Quốc Đống muốn làm.

Công ty tư nhân tại đạt được tài chính ủng hộ kém hơn công ty tư nhân. Nếu công ty nhà nước có hạng mục lớn, các ngân hàng đều vui vẻ cho vay ngay lập tức, nhưng công ty tư nhân lại khác, muốn được ngân hàng cho vay là rất khó khăn. Sự khác biệt quá lớn này cũng chứng minh ai là quân chủ lực trong nền kinh tế quốc dân, ai mới là người anh dẫn đầu.

Mặc dù kinh tế tư nhân trong nước năm ngoái đã chiếm trên 50% tổng GDP toàn quốc, cống hiến về thuế, sử dụng người lao động cũng hơn xa kinh tế nhà nước, nhưng trong cuộc sống thực tế thì vẫn có đủ loại hạn chế đối với giới kinh tế tư nhân.

Chính vì thế Triệu Quốc Đống vẫn hy vọng có đột phá trong một ngành sản xuất cụ thể nào đó, để tạo tấm gương, mà muốn như vậy cần chuẩn bị nhiều tài liệu.

Chỉ dựa vào lực lượng của mình thì không thể thay đổi tất cả, mặc dù bây giờ đã xuất hiện vài xu thế phá băng nhưng Triệu Quốc Đống hy vọng mình có thể trợ giúp một phần sức lực để đẩy nhanh tiến trình hơn.