- Tôi tới đi tiền trạm, ngày mai phó thị trưởng cùng với Bí thư huyện ủy, chủ tịch bên tôi tới đây.
Phùng Minh Khải đánh giá văn phòng Triệu Quốc Đống rồi chép miệng nói:
- Tôi thấy mình quá may mắn, ông nói xem tôi sao có việc gì đều gặp quý nhân vậy?
- Dừng lại, gì mà bí thư, chủ tịch, ông không phải làm ở quận sao? Sao lại xuống huyện?
Triệu Quốc Đống rót cho Phùng Minh Khải một cốc trà Trúc diệp thanh.
- Nhìn đó, nói là quan tâm tới bạn học cũ, xem ra ông bây giờ chỉ quan tâm tới Mễ Á và Khấu Linh.
Phùng Minh Khải hầm hừ nói.
- Minh Khải, ông nói chuyện không được, chỉ một đợt tết không gặp, chẳng lẽ ông không biết tình huống đợt tết vừa rồi của tôi sao?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn đối phương, xem ra tên này khá vui vẻ, không chừng đúng là được đồng chí.
Nghe nói Chu Đăng Cao đang được khảo sát để lên làm thường vụ tỉnh ủy Điền Nam, xem ra Thái Chánh Dương sau khi điều Thương Vô Bệnh tới Ban Tổ chức cán bộ liền muốn Chu Đăng Cao đến làm trưởng ban thư ký. Chu Đăng Cao có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương, Triệu Quốc Đống cũng muốn thấy. Trước khi rời khỏi Điền Nam, hắn đã dành thời gian nói chuyện với Chu Đăng Cao cả buổi, đương nhiên vấn đề trong đó người ngoài không thể biết.
- Ôi, cũng đúng, ông bây giờ sang đây nên cần thời gian thích ứng.
Phùng Minh Khải đẩy đề tài về việc chính.
- Cuối năm tôi được điều tới làm phó chủ tịch thường trực huyện Trạch Dương, việc thu hút đầu tư rơi vào tay tôi, gbi trong tay có một hạng mục lớn của nước ngoài về việc sản xuất sữa sạch, ngoài ra còn có mấy ngành phụ trợ nữa. Trên tỉnh rất hứng thú với hạng mục công nghệ cao này, phó chủ tịch thường trực tỉnh còn chuyên môn phê duyệt yêu cầu nhanh chóng hoàn thành hạng mục. Bây giờ thành phố thành lập tổ công tác do Phó thị trưởng thường trực đứng đầu, chuyên môn phụ trách hạng mục này. Tôi là thành viên của tổ.
Triệu Quốc Đống có chút do dự, xem ra quy mô đầu tư này không nhỏ. Cục đầu tư nước ngoài còn chưa báo cáo với hắn, đây là do hạng mục mới bắt đầu vận động. Phùng Minh Khải chạy đến sớm như vậy không chừng là do không giữ được miệng, nói là bạn học cũ của mình với lãnh đạo.
Điều này cũng có thể giải thích. Ai không muốn thể hiện năng lực và quan hệ của mình với lãnh đạo. Chu Đăng Cao đi, Phùng Minh Khải bây giờ nếu muốn đi lên thì phải dựa vào bản lĩnh của mình. Từ phó chủ tịch quận Bắc Minh sang làm phó chủ tịch thường trực Quán Dương, tuy cũng thuộc thành phố Kiềm Dương nhưng cách Kiềm Dương hơn 80km, tầm quan trọng kếm hơn so với quận Bắc Minh ở nội thành. Tuy nói trên danh nghĩa lên chức thành thường trực, nhưng chức này có quyền lực đến đâu cũng khó nói, cũng phải xem xu thế phát triển sau này.
Theo lý thuyết mình có thể giúp Phùng Minh Khải một chút, nhưng chuyện thật không đúng dịp. ủy ban đã xác định ngày mai mình dẫn đoàn tới hai tỉnh Lỗ, Dự điều tra ngành sản xuất phân bón, đây cũng là công việc Triệu Quốc Đống rất chú ý. Ngành phân bón Trung Quốc vẫn luôn trong trạng thái thiếu hụt, cứ đến vụ xuân hàng năm là ủy ban đều tiến hành đốc thúc, giám sát kiểm tra ngành phân bón. Mà bây giờ Triệu Quốc Đống dự định vừa giám sát vừa tiến hành điều tra tình hình sản xuất phân bón của các công ty, coi như nắm giữ tình huống một cách trực quan nhất.
Đây là chuyện đã sớm quyết định, mà hạng mục như Phùng Minh Khải nói chỉ do một phó cục trưởng ra mặt tiếp đón đã là cho đủ thể diện. Hàng năm có vô số hạng mục cần thông qua ủy ban, bí thư, thị trưởng ở đây căn bản là quá tầm thường. Dù là thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh cũng không được tôn trọng mấy. Điểm này Triệu Quốc Đống hiểu rất rõ. Người ở Ủy ban kế hoạch phát triển có thể nói là mũi vểnh lên trời.
Thấy Triệu Quốc Đống có chút khó xử, Phùng Minh Khải hơi lo lắng.
- Quốc Đống, có phải có gì khó xử không?
- Ôi, cũng không phải, tôi vốn định tiếp đón ông và lãnh đạo của ông nhưng rất không khéo là sáng mai tôi phải dẫn đoàn tới tỉnh Lỗ kiểm tra giám sát ngành phân bón, ngoài ra còn cần tiến hành điều tra một chút nên sợ phải một tuần mới về được.
Triệu Quốc Đống đúng là khó xử.
- Hạng mục này của thành phố ông tôi còn chưa nghe nói, có lẽ tỉnh mới trình lên Cục đầu tư nước ngoài, thông qua trình tự bình thường nhất, chuyện này không thể ăn sổi được. Ông phải kiên nhẫn.
- Ông muốn ra ngoài điều tra? Không thể đổi thời gian sao?
Phùng Minh Khải có chút thất vọng. Vốn định biểu diễn một chút thì Triệu Quốc Đống lại phải đi. Mai phó thị trưởng Lý, bí thư Vương, có thể Chu sẽ tới. Mình còn mạnh miệng nói, bây giờ thế này thì còn mặt mũi gì.
- Sợ là không được rồi. Tôi dẫn đội đi cơ mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tôi không phải nói rồi sao? Hạng mục này của thành phố ông còn quá sớm, ông không cần gấp, còn nhiều thời gian.
- Quốc Đống, ông bây giờ đứng nói chuyện không ngại đau lưng, lúc trước ông ở vị trí của tôi nếu như bên trên nói với ông như vậy, ông sẽ có cảm giác gì?
Phùng Minh Khải tức giận nói. Nhưng y biết Triệu Quốc Đống nói không sai, đến vị trí của hắn sự tự do sẽ không nhiều bằng bên dưới. Trách chỉ trách mình chọn thời gian không đúng, nhưng thời gian cũng đâu do mình lựa chọn mà được?
- Ừ, cảm giác cũng giống ông. Chẳng qua tôi có nhận thức chính xác, phải nhẫn nại.
Triệu Quốc Đống cười cười, hắn biết lúc này Phùng Minh Khải không được vui vẻ, gặp chuyện này đương nhiên là có chút không vui, chẳng qua mình có thể an ủi đối phương.
- Ông không cần nhịn như vậy, mai mặc dù tôi không ở đây nhưng tôi có thể mời cục trưởng Cổ thay tôi mời thị trưởng Lý bên ông ăn bữa cơm. Như vậy đủ rồi chứ?
- Ồ.
Mắt Phùng Minh Khải sáng lên. Cục trưởng ở Ủy ban kế hoạch phát triển rất oai phong, điểm này y lúc làm phó chủ tịch quận Bắc Minh đã kiến thức qua. Đừng nhìn bí thư, thị trưởng bên mình có sáu bảy người nhưng đến đây không có vị trí gì, không ai đến hỏi han. Nếu một cục trưởng mời phó thị trưởng Lý dùng cơm thì chính là sự vinh quang vô hạn.
- Được rồi chứ? Thỏa mãn chưa? Chút tâm tư của ông tôi còn có thể không hiểu sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Phùng Minh Khải có chút xấu hổ gãi đầu, y biết ý đồ của mình không dấu được đối phương.
- Chẳng qua nếu không có móng thì chỉ là xây nhà từ nóc.
Triệu Quốc Đống nghiêm mặt nói, hắn đây là muốn tốt cho Phùng Minh Khải nên nhắc nhở.
- Cái này tôi biết. Ông yên tâm, tôi có chừng mực. Bây giờ quan trường đều hét ăn hét uống, tôi biết giới hạn. Anh không làm việc thì dân chúng thấy, lãnh đạo thấy, cấp dưới thấy rõ. Bên trên đề bạt, lãnh đạo cho cơ hội thì tối thiểu phải làm được gì đó.
Phùng Minh Khải rất chân thành nói, Triệu Quốc Đống cũng gật đầu thừa nhận.
Xem ra một hai năm nay Phùng Minh Khải ở bên Kiềm Dương cũng không quá thoải mái, bị đẩy từ quận tới huyện chỉ sợ có không ít sóng gió. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không xác định, cũng không tiện hỏi nhiều. Đường do chính mình đi, không thể mỗi lần đều có quý nhân giúp. Mình giúp Phùng Minh Khải thay đổi vận mệnh đi vào quan trường, về sau phải do chính đối phương cố gắng.
- Ông cứ đi theo con đường của mình đã chọn đi.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều.
- Ừ, cảm ơn ông đã nhắc, tối có lịch gì không, mấy bạn học cũ ngồi một chút. Tôi gọi cho Khấu Linh, ông đến Bắc Kinh lâu như vậy có liên lạc với cô ấy không? Tiêu Trí Viễn đáng tiếc đã về tỉnh An Nguyên, nghe nói tới tỉnh đoàn công tác.
Phùng Minh Khải nâng chung trà nhấp một ngụm:
- Đáng tiếc Mễ Á không ở Bắc Kinh, vẫn ở Côn Châu. Cũng tốt, ông từ Côn Châu đi ra tôi thấy cũng là tốt, không chừng ông và Mễ Á tình cũ trỗi dậy rồi ngã dưới váy phụ nữ. Ông lên Bắc Kinh cũng có vấn đề, bên chỗ Khấu Linh ông đừng có ý đồ đấy.
Phùng Minh Khải nói làm mặt Triệu Quốc Đống nóng lên. Mũi tên này thính như chó, đoán rất chuẩn về mình ở phương diện phụ nữ. Cũng may là Phùng Minh Khải, nếu là người khác thì Triệu Quốc Đống có thể phải rất cẩn thận.
Thấy Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ định giải thích, Phùng Minh Khải xua tay nói:
- Được rồi, đừng giải thích với tôi, tôi tin vào hai mắt của mình. Nếu như ông không ngồi ở vị trí này, ông thích ngủ với ai, ngủ được với ai đó là chuyện của ông. Ông có bản lĩnh lừa cả Khấu Linh cùng Mễ Á cùng lên giường cũng là bản lĩnh của ông. Nhưng ở vị trí của ông, nói là đầu dao mũi kiếm cũng không quá đáng. Ông phải cẩn thận đó, có không ít người muốn kéo ông xuống.
Phùng Minh Khải nói làm Triệu Quốc Đống đỏ mặt tới tận mang tai nhưng không có gì để chống đỡ.