Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 24




- Trưởng ban Triệu, trưởng ban Triệu …
Tiếng nói dồn dập truyền tới, Triệu Quốc Đống đang ở ruộng xem cây lúa mọc lập tức bị hấp dẫn.

Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt Đoạn Tự Lập không giống bình thường, trong vẻ nghiêm túc mang theo một tia khẩn trương, xem ra có chuyện gì lớn xảy ra.

Cái cần tới cuối cùng đã tới, Triệu Quốc Đống chỉ ngẩn ra xong lập tức lấy lại bình tĩnh.

- Quốc Phú, tỉnh ủy đã có chỉ thị về quy hoạch xây dựng nông thôn mới Xã hội chủ nghĩa, trong đó có một phần làm làm như thế nào từ xây dựng tổ chức đảm bảo xây dựng nông thôn mới theo hướng Xã hội chủ nghĩa. Tôi cảm thấy thị xã Chiêu Đạt các anh có ưu thế trời ban ở điểm này. Năm trước Chiêu Đạt đã đưa ra quy hoạch và thí điểm vài nơi, tôi thấy Chiêu Đạt cần nhanh chóng chứng thực. Xây dựng nông thôn mới là một bộ phận quan trọng trong công tác nông thôn, trong một thời gian dài. Xây dựng nông thôn mới có hàm nghĩa phong phú, phát triển sản xuất nông nghiệp hiện đại, xúc tiến tăng thu nhập cho nông dân, phong phú cuộc sống văn hóa tinh thần của nông dân, mấy công việc này đáng để chúng ta lưu tâm tự hỏi. Làm như thế nào làm tốt công việc này, làm cho xây dựng nông thôn mới thật sự áp dụng vào thực tế, tôi hy vọng Chiêu Đạt có thể làm điển hình ở công tác này.

Triệu Quốc Đống không để ý tới Đoạn Tự Lập mà vẫn nói tiếp với Bí thư thị ủy Chiêu Đạt – Trương Quốc Phú.
- Chiêu Đạt có lẽ không thể so sánh về sản xuất công nghiệp với các nơi như Khúc Châu Ngọc Hà nhưng tôi nghĩ làm một thị xã có ngành sản xuất nông nghiệp lớn mạnh thì theo lý thuyết phải đạt được thành tích xuất sắc trong công tác tam nông. Quốc Phú, nói vậy anh cũng có thể cảm nhận được năm nay Trung ương chú trọng vấn đề tam nông khác hẳn so với các năm trước. Tôi có thể nói rõ với anh tỉnh ủy lần này sẽ điều chỉnh phương thức khảo sát, căn cứ tình hình khác nhau của các thị xã mà chuyên môn đưa ra phương án khảo sát, tỉnh rất nhanh sẽ tổ chức hội nghị đến lúc ấy anh sẽ phát hiện tình hình năm nay khác.

- Trưởng ban Triệu, chế độ khách sạn và phương pháp đúng là nên thay đổi. Tôi lúc làm việc ở Văn Thành cũng đã đề cập tới vấn đề này. Tình hình các nơi khác nhau, có nơi thích hợp phát triển sản xuất công nghiệp, nơi thích hợp phát triển nông nghiệp, lâm nghiệp, thương nghiệp… Thu hút đầu tư cũng tốt, tăng tốc sản xuất công nghiệp cũng tốt, quy định quy mô đầu tư tài sản cũng tốt, anh sao có thể ép giống nhau?
Trương Quốc Phú nói.
- Giống như Chiêu Đạt chúng tôi là thị xã nông nghiệp điển hình, trụ cột công nghiệp và cơ sở vật chất rất bạc nhược. Chúng tôi không phải không muốn thu hút đầu tư mà là cần phải có chính sách và sân khấu, nếu không người khỏe càng khỏe, người yếu càng yếu, chênh lệch càng lúc càng lớn, làm như thế nào thực hiện cùng giàu có? Tôi nhớ ngài cũng đã nói khi một bộ phận người giàu lên thì chính sách cũng cần phải dần có thay đổi, đây không chỉ là với người mà phải gồm cả địa phương, đây mới là chân lý và bản chất của nhà nước Xã hội chủ nghĩa, cũng là căn bản của phát triển hài hòa.

Trương Quốc Phú là bí thư lâu năm, dù là trình độ lý luận hay kinh nghiệm công tác thực tế đều là số một số hai trong các bí thư của 16 thành phố, thị xã toàn tỉnh. Triệu Quốc Đống rất thưởng thức vị Bí thư thị ủy này, đây là nguyên nhân tại sao hắn đẩy đối phương từ Văn Thành sang Chiêu Đạt. Hắn cảm thấy đối phương có thể làm ra thành tích ở Chiêu Đạt – thị xã có sản xuất nông nghiệp hàng đầu của tỉnh.

Đây là lần thứ ba Triệu Quốc Đống đến Chiêu Đạt, cũng là một nơi hắn thường xuyên tới nhất. Lần đầu là điều tra làm Triệu Quốc Đống không quá hài lòng với bộ máy trước đó của Chiêu Đạt. Lần thứ hai là năm trước, biểu hiện của Trương Quốc Phú khá tốt, cũng làm Triệu Quốc Đống quyết tâm tiến hành thí điểm ở Chiêu Đạt. Bây giờ xem ra công tác của Chiêu Đạt đúng là đi ở phía trước.

Đoạn Tự Lập biết biểu hiện vừa nãy của mình làm sếp không hài lòng cho nên không dám tiến lên mà chỉ đứng ở một bên.

Đường Ngạn Phong gọi điện mặc dù không nói gì nhưng Đoạn Tự Lập vẫn nghe được ít gì đó từ giọng khác lạ của đối phương. Đường Ngạn Phong lập tức sẽ tới trường Đảng tỉnh học, đây là Bí thư Thái muốn đối phương tiến lên thêm một bâc thang mới. Học ở trường ba tháng, ba tháng sau Đường Ngạn Phong có thể về Văn phòng tỉnh ủy hay không là rất khó nói, có lẽ sẽ xuống cơ sở rèn luyện. Nghĩ đến đây Đoạn Tự Lập không khỏi hâm mộ đối phương.

Đoạn Tự Lập không phải lập tức muốn đi rèn luyện dù sao lý lịch của y khác nhiều so với Đường Ngạn Phong. Thời gian Đường Ngạn Phong ở Văn phòng tỉnh ủy nhiều hơn mình, đề bạt sớm hơn mình, hơn nữa lại đi theo bí thư tỉnh ủy nên có ưu thế trời ban. Chẳng qua Đoạn Tự Lập cũng rất hy vọng mình có thể đi theo sếp vài năm rồi tới trường Đảng học, cuối cùng xuống địa phương làm. Nhưng mà bây giờ … Nghĩ vậy Đoạn Tự Lập không khỏi lo lắng.

Trong điện thoại Đường Ngạn Phong rất thần bí nói với mình là sếp có thể động, điều này làm Đoạn Tự Lập rất sợ hãi.

Triệu Quốc Đống đến Điền Nam mới một năm, sao có thể động? Trong thời gian trước cũng có ít lời đồn đại nhưng Đoạn Tự Lập căn bản không tin, chưa từng nghe nói vị thường vụ nào mới đến làm một năm đã có điều chỉnh? Mặc dù là từ góc độ giữ ổn định bộ máy thì ít nhất phải hai ba năm mới điều chỉnh chứ? Hơn nữa Triệu Quốc Đống có thể rời khỏi Điền Nam, đâu có chuyện không hợp lẽ thường như vậy?

Đường Ngạn Phong cũng nói văn bản của Trung ương đã chính thức gửi xuống, Bí thư Thái muốn nói chuyện với Sếp Triệu cho nên mới thông báo gấp với sếp như vậy.

Sếp phải đi, vậy mình nên làm gì? Đoạn Tự Lập không ngờ mình nhanh như vậy đã gặp việc này. Nếu Triệu Quốc Đống có thể ở Điền Nam thêm năm nữa, Đoạn Tự Lập tin mình sẽ được an bài vị trí tốt trước khi Triệu Quốc Đống đi, nhưng bây giờ? Vận mệnh chính trị của mình hình như khó có thể đoán định.

….

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Xe Audi chạy về Côn Châu vẫn duy trì tốc độ 100km, chỉ có lúc rẽ mới giảm tốc độ.

Đoạn Tự Lập cẩn thận nhìn vẻ mặt của sếp sau kính chiếu hậu.

Vẻ mặt của sếp không khác mấy. Mặc dù là mình bảo với hắn là Bí thư Thái thông báo hắn lập tức về, sếp vẫn không có vẻ gì giật mình giống như đây là việc rất bình thường. Chẳng lẽ sếp sớm biết ngày này? Rất có thể, nhân vật ở cấp độ như bọn họ sao có thể không đoán được gì về tiền đồ chính trị của mình?

Đoạn Tự Lập rất muốn hỏi một câu nhưng y biết không thỏa đáng. Y gần như nghiến răng nghiến lợi làm mình giữ im lặng.

Xe tiến vào cửa trụ sở tỉnh ủy, Đoạn Tự Lập cảm thấy tim mình gần như thoát ra khỏi ngực, y chạy nhanh tới mở cửa xe cho sếp.

Triệu Quốc Đống xuống xe mà hơi mê man. Hắn đứng bên cạnh dừng lại quay đầu nhìn cổng, từ từ thu vào mắt như muốn nó hoàn toàn được ghi nhớ vào trong lòng mình.

Một lúc sau Triệu Quốc Đống mới từ từ tiến vào sảnh.

Đoạn Tự Lập vẫn cầm cặp theo sát sau Triệu Quốc Đống. Trong nháy mắt khi vào cửa, Đoạn Tự Lập nghe sếp nói:
- Tự Lập, Ngạn Phong lập tức sẽ tới trường Đảng học, nếu cậu muốn đi tôi có thể tranh thủ một suất cho cậu hoặc là cậu cũng có thể đi theo tôi.

Đoạn Tự Lập như bị sét đánh, cả người cứng lại, miệng lắp bắp nhưng không nói được câu nào.

Triệu Quốc Đống không quay đầu lại chỉ đi về phía trước.
- Cậu không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ cho kỹ.

….

Ngày 2/3/2006, Trung ương miễn chức thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam của Triệu Quốc Đống, cuối cùng của quyết định có một câu có phân công khác.

….

- Có phân công khác? Có phân công khác là tốt, nếu không có lời này có thể sẽ có nhiều người vỗ tay thích thú.
Ngô Nguyên Tể cười ha hả đi tới trước mặt Triệu Quốc Đống, tự mình rót cốc trà cho Triệu Quốc Đống.

- Biết tôi không thích uống Phổ nhị mà cứ mời tôi chè này, có phải cảm thấy tôi đã thôi làm việc ở Điền Nam nên thế không?
Triệu Quốc Đống giả vờ tức giận nói:
- Vỗ tay khen hay thì không đến mức, có lẽ rất nhiều người vứt được tảng đá trong lòng xuống, tối có thể ngủ ngon hơn.

- Cậu muốn chọn xương trong trứng gà như vậy thì tôi cũng chịu. Tôi chỉ có Phổ nhị, chẳng qua đây là loại người bình thường muốn uống cũng không được.
Ngô Nguyên Tể tự hào nói.
- Không mấy ai dám nói chè Phổ nhị của mình ngon hơn của tôi đâu.

- Được rồi, đừng có mà tự khen. Chỉ chè mà thôi, uống quá tôi thấy có hại cho mình, đừng coi người uống trà thành kẻ ngốc.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Quá sẽ không tốt, đạo lý này sao rất nhiều người không nhìn thấy?

- Đây là nghệ thuật kinh doanh, là thương hiệu, là nghệ thuật kinh doanh mà thôi.
Ngô Nguyên Tể từ chối cho ý kiến.
- Quốc Đống, lần này động tĩnh không nhỏ đâu. Lão Bạch cũng động, Bí thư thị ủy Trường Sa, nắm giữ một phương.