Lúc Vưu Liên Hương xuống, Liễu Tử Kiến và Từ Kinh Vĩ đã không chờ được nữa. Nửa tiếng, thị trưởng nói chuyện với vị chủ nhiệm Triệu kia quá lâu. Liễu Tử Kiến và Từ Kinh Vĩ không biết Vưu Liên Hương có chuyện gì mà cần nói nhiều như vậy.
Xe từ từ khởi động, Từ Kinh Vĩ thành thạo điều khiển vô lăng:
- Thị trưởng, về Đường Giang?
- Ừ, vè đi.
Vưu Liên Hương bình tĩnh nói:
- Ở An Đô này cũng không có gì đáng để lưu luyến.
Hai người Liễu Tử Kiến cũng biết chồng Vưu Liên Hương là kẻ không ra gì, sau khi ly hôn không ngừng đến làm phiền. Hai người từng thấy Vưu Liên Hương tức đến phát khóc. Cũng may một năm nay tốt hơn chút, có lẽ thằng chống kia chắc đã lấy em nào khác.
Từ Kinh Vĩ không nói gì từ từ đạp ga rời khỏi khách sạn chạy ra quốc lộ.
- Kinh Vĩ, có muốn lên bộ làm việc không?
Vưu Liên Hương nhắm mắt lại, câu đầu tiên của cô làm tay Từ Kinh Vĩ run lên.
- Thị trưởng muốn đuổi tôi đi ư?
Nhịp thở Từ Kinh Vĩ mạnh lên, y liếm môi vô thức nói đùa một câu để làm mình bình tĩnh lại.
- Tôi nhờ Quốc Đống giúp một chút. Anh bây giờ cũng từng đó tuổi, nếu trì hoãn hai năm ở vị trí trưởng ban thư ký là không đáng. Nhưng tình huống ở thị xã là vậy, lão Kim không thích anh, dù hai năm sau lão Kim xuống thì vẫn là biến số. Hơn nữa thời gian hai năm quá dài, trong đó xảy ra biến hoá gì thì không ai biết. Vì thế tôi nghĩ mãi rồi cảm thấy mặt dày đi nhờ Triệu Quốc Đống.
Vưu Liên Hương dừng một chút rồi nói tiếp:
- Xem một chút có thể lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia làm phó cục trưởng không. Đây coi như là cơ hội hiếm có.
- Hả?
Từ Kinh Vĩ rất vui mừng, y còn tưởng mình lên bộ chỉ có thể làm trưởng phòng, như vậy không có ý nghĩa nhiều lắm, làm một hai năm vẫn là cấp huyện, về còn phải tìm cơ hội. Nhưng không ngờ Vưu Liên Hương lại nói mình lên làm phó cục trưởng, điều này có nghĩa mình lên cấp phó giám đốc. Nếu như lại là Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì đó chính là khác hẳn.
- Thị trưởng, lão Từ thật sự sẽ lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia?
Liễu Tử Kiến rất hâm mộ. Nếu có thể lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia như Vưu Liên Hương nói thì đây là nơi toàn nhân tài, một nhân viên bình thường ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đi xuống địa phương cũng oai phong hơn cán bộ cấp phó giám đốc nhiều. Còn phó cục trưởng đi xuống thị xã nào đó chỉ sợ vào thẳng thường vụ thị ủy.
- Bây giờ còn chưa xác định, tôi đã nói với Triệu Quốc Đống, bây giờ chờ cậu ta vận động như thế nào nữa.
Vưu Liên Hương có chút mệt mỏi.
- Chẳng qua chuyện cậu ta đáp ứng về cơ bản không thất bại.
Liễu Tử Kiến đột nhiên nhớ ra gì đó nên mắt sáng lên:
- Thị trưởng, tôi nghe nói Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Trung ương – trưởng ban Qua bây giờ rất coi trọng chủ nhiệm Triệu.
Vưu Liên Hương nhìn Liễu Tử Kiến, không ngờ mũi tên này cũng thính thật. Chẳng qua đây không phải tin gì bí mật, Qua Tĩnh ưu ái Triệu Quốc Đống là điều không ít người biết.
- Ờ, biểu hiện của Quốc Đống đúng là đáng để Trung ương coi trọng. Đường Giang chúng ta nếu có thể duy trì tốc độ tăng trưởng hàng năm khoảng 50% thì tôi nghĩ anh đến thị xã nào làm thị trưởng, bí thư cũng được.
Vưu Liên Hương cười nói. Đối với Triệu Quốc Đống mà nói, Vưu Liên Hương đưa ra đề nghị này đúng là có chút phiền phức. Từ Kinh Vĩ nếu muốn lên bộ làm việc đầu tiên phải qua cửa Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên, điều này đơn giản, chỉ cần trao đổi với Hàn Độ, chắc không vấn đề gì.
Nhưng muốn lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhận chức như vậy còn phải được Cục điều phối cán bộ ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên, như vậy mới có thể rời đi. Mặc dù việc này không quá khó khăn vì chỉ là cán bộ cấp phó giám đốc sở mà thôi, bố trí làm một phó cục trưởng ở cấp bộ cũng là bình thường. Nhưng trong đó có không ít trình tự, thủ tục phức tạp.
Chuyện Vưu Liên Hương nhờ, Triệu Quốc Đống không thể không đáp ứng. Hắn biết Vưu Liên Hương thật sự muốn giúp đỡ Từ Kinh Vĩ, cũng vì nguyên nhân này nên Triệu Quốc Đống mới đồng ý. Hắn cũng biết Vưu Liên Hương không dễ dàng nhờ mình.
Khách sạn An Nguyên là khách sạn cấp bốn sao cao cấp của Thành phố An Đô, nơi đây đầu tiên là cấp ba sao sau đó sửa chữa nâng lên cấp bốn. Nơi đây có vị trí địa lý đẹp nhưng diện tích hơi nhỏ một chút, kiến trúc cũng đã cổ nên ít du khách tới ở, chủ yếu tiếp đón các đoàn ngoại giao.
Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy nơi này khá tốt. Cán bộ ở Trung ương tới An Nguyên khảo sát nếu ở khách sạn năm sao thì quá xa xỉ, khách sạn ba sao lại không hay, vì thế mấy loại khách sạn cấp bốn sao như thế này là thích hợp nhất.
Lần này đi cùng Triệu Quốc Đống còn có cục trưởng Cục công nghệ cao - Trương Vĩnh Bồi, cục trưởng cục đầu tư nước ngoài và lợi dụng đầu tư nước ngoài Trương Vĩnh Bồi, còn có cục trưởng cục thương mại Trương Hoành Vĩ.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng không tốt mấy về Trương Vĩnh Bồi, vì thế hắn lợi dụng việc phê duyệt các trung tâm nghiên cứu khoa học của các tỉnh mà nhắc nhở Trương Vĩnh Bồi, người này bây giờ thành thật hơn nhiều.
Cổ Thọ Xương là cục trưởng Cục đầu tư nước ngoài, hạng mục ở thị xã của Phùng Minh Khải cũng là do Cổ Thọ Xương phụ trách thẩm định, có tiếng nói của Triệu Quốc Đống nên trình tự rất nhanh được giải quyết. Điều này làm Phùng Minh Khải gọi điện cho Triệu Quốc Đống cũng không ngừng khen Cổ Thọ Xương.
Cổ Thọ Xương ăn nói không tốt như Trương Hoành Vĩ, là người trầm mặc ít nói nhưng lại có năng lực rất cao, có trình độ cao về đầu tư nước ngoài và lợi dụng đầu tư nước ngoài. Trương Hoành Vĩ ngày đó khoe khoang về thu hút đầu tư của Ninh Lăng và Hoài Khánh cũng là do cục của Cổ Thọ Xương tiến hành điều tra.
Triệu Quốc Đống lần này đi khảo sát ngoài An Nguyên còn đến ba tỉnh Xuyên, Điền, Kiềm, chủ yếu tiến hành tìm hiểu các sản nghiệp mới ở khu vực trung tây, kết hợp với quan điểm phát triển sản nghiệp mới trong quy hoạch năm năm lần thứ 11, hy vọng thông qua lợi dụng đầu tư nước ngoài để thúc đẩy các sản nghiệp mới.
Đến An Nguyên, Triệu Quốc Đống chủ yếu khảo sát khu công nghệ cao An Đô cùng với tình hình phát triển ngành năng lượng mới, bảo vệ môi trường của Ninh Lăng, bên Miên Châu lại trọng điểm khảo sát về ứng dụng khoa học kỹ thuật trong sản xuất.
Xe từ từ ra khỏi khách sạn An Nguyên, Tề Hoa liếc nhìn Triệu Quốc Đống mặt không chút thay đổi giống như đối phương về An Nguyên cũng không có cảm xúc gì mấy, hoặc là nói che dấu rất tốt.
Tề Hoa không tin Triệu Quốc Đống không có cảm giác áo gấm về nhà. Y thậm chí có thể khẳng định tối qua có không ít người đến gặ Triệu Quốc Đống. Điều này có thể hiểu, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, phụ trách Cục vận hành kinh tế, Cục phối hợp ngành nghề, cục công nghệ cao, cục đầu tư nước ngoài và lợi dụng đầu tư nước ngoài, cục kinh tế thương mại, đây đều là các cục quan hệ mật thiết đến sự phát triển kinh tế của địa phương. Địa phương muốn có hạng mục lớn, muốn chính sách giúp đỡ thì sau này khó tránh khỏi nhờ đến Triệu Quốc Đống. Ngay cả Tề Hoa là phó chủ tịch tỉnh cũng đều có nhiều qua lại với Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cơ mà.
Chỉ là Triệu Quốc Đống vừa mới đến làm phó chủ nhiệm mà ủy ban đã phân công cho hắn mấy cục lớn như vậy, có thể nói đều là cục có rất nhiều quan hệ đến kinh tế địa phương, thằng này có ăn được không? Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có yên tâm không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ riêng việc hắn dám làm ầm lên quyền nhập khẩu phân bón hóa học, cuối cùng Trung ương vẫn quyết định theo ý hắn cơ mà.
Có người mừng có người lo, công ty tư nhân vui mừng, hầu hết công ty nhà nước lại lo lắng. Rất nhiều người mắng chửi Triệu Quốc Đống nhưng cuối cùng vẫn phải theo quy định mới mà tiến hành.
Ngay cả Tề Hoa cũng muốn thừa nhận quyền nhập khẩu phân bón hóa học được cải cách khiến cho các công ty Trung Quốc có thay đổi rõ rệt, không bị hạn chế nữa, giảm bớt giá thành phẩm nguồn nguyên liệu. Mặc dù là các công ty có quy mô nhỏ cũng bắt đầu hợp tác với nhau để đi ra nước ngoài.
Tề Hoa cho rằng Triệu Quốc Đống vừa nhận chức đã tiến hành việc cải cách này là mạo hiểm, có lẽ mạo hiểm này sẽ được bên trên ủng hộ. Cuối cùng Triệu Quốc Đống đã mạo hiểm thành công, làm hắn mở được cục diện ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.