Triệu Quốc Đống rất vui vẻ không chỉ vì Trương Hoành Vĩ khen mình một cách xảo diệu như vậy.
Lấy lòng, nịnh bợ cũng là một môn nghệ thuật. Trương Hoành Vĩ có thể nói là làm rất tốt, làm cho mấy người Nhâm Vi Phong, Hồng Hoán Quý cùng với Tề Hoa, Dương Thiếu Bằng, Hướng Chí Lam có cái nhìn mới, vừa phản chiếu được “cái nhìn cao xa” của Triệu Quốc Đống lúc ở Ninh Lăng cũng nói ra được bản lĩnh của Trương Hoành Vĩ.
Chủ yếu nằm ở chỗ Trương Hoành Vĩ có thể rất chính xác nắm bắt ý đồ quan điểm của Triệu Quốc Đống, nhất là thái độ với việc lợi dụng đầu tư nước ngoài.
Trước đó Triệu Quốc Đống có phê ý kiến về quy định phát triển ngành sản xuất trong nước, Trương Hoành Vĩ rất mẫn cảm nắm bắt được ý đồ của Triệu Quốc Đống, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tiến hành phân tích thấu đáo kết cấu kinh tế của Ninh Lăng, cũng so sánh được với Hoài Khánh, không thể không nói người này rất cao minh.
Trương Hoành Vĩ đã thành công, ít nhất chiêu thức của y đã làm Triệu Quốc Đống vui vẻ, hơn nữa cũng đạt được mục đích là thể hiện tầm nhìn và sức phán đoán của y, có thể nói một mũi tên trúng hai đích.
Người như vậy nếu chủ động dựa vào, nếu như không sử dụng thì đúng là đáng tiếc. Chỉ riêng biểu hiện này của Trương Hoành Vĩ đã làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn khác.
Triệu Quốc Đống không biết sao đối phương lại tin vào mình như vậy, có thể kiên định dựa vào mình như vậy? Ít nhất bây giờ Triệu Quốc Đống biết mình đơn độc ở Ủy ban kế hoạch phát triển. Mặc dù trong mấy cục hắn phụ trách quản lý thì mấy vị cục trưởng mặc dù tỏ vẻ tôn trọng hắn nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì lại khác.
Trương Hoành Vĩ đương nhiên không ngốc, y lựa chọn Triệu Quốc Đống cũng là có lý do của mình. Chỉ là Triệu Quốc Đống có chút tò mò đối phương dựa vào gì mà xác nhận như vậy?
Có lẽ khi tiếp xúc với mình, có vài quan điểm công việc của mình được đối phương đồng tình, nhưng đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Trương Hoành Vĩ không phải thanh niên nhiệt huyết, tuyệt đối còn chưa thể bay lên đến mức vứt tiền đồ mà hết lòng đi theo Triệu Quốc Đống.
Bữa ăn rất sôi nổi, không khí rất tốt, đây có thể nói là công lao của Trương Hoành Vĩ.
Tề Hoa mời Triệu Quốc Đống lúc thích hợp về tỉnh An Nguyên xem một chút, Triệu Quốc Đống khá thoải mái nhận lời.
…
- Vĩnh Bồi, tôi đã xem hạng mục thành lập trung tâm nghiên cứu kỹ thuật cao của quốc gia mà các anh trình lên, anh cảm thấy có bao nhiêu khả năng thành công?
Triệu Quốc Đống vừa xem văn bản vừa hỏi.
- Chủ nhiệm Triệu, đây là do các tỉnh báo lên, trước đó chúng tôi đã tiến hành thẩm định một chút, bỏ đi vài hạng mục, còn lại đều là khá khả quan. Hơn nữa các đồng chí trong cục cũng tiến hành tranh luận và khảo sát thực địa với từng hạng mục, về cơ bản phù hợp tiêu chuẩn.
Trương Vĩnh Bồi cẩn thận nói.
- Quốc gia hàng năm đầu tư không ít vào xây dựng trung tâm nghiên cứu kỹ thuật ở các nơi, nhưng tôi xem tài liệu hai năm qua thì tính hiệu quả không cao, phê rồi phê duyệt, nếu chỉ đơn thuần là vì xây dựng phòng thí nghiệm thì tôi thấy không có ý nghĩa gì nhiều. Xây dựng không không phát huy được tác dụng, chính quyền địa phương không chịu đầu tư tài chính vào các trung tâm này, hiệu suất sử dụng cao đến đâu, có tác dụng như thế nào đối với xúc tiến kinh tế địa phương phát triển? Mấy thứ này chúng ta không thể thẩm định, đồng thời cũng không nghe không hỏi gì cả.
Triệu Quốc Đống lắc đầu.
- Nhóm hạng mục này tạm thời để đó, cần phải tiến hành đánh giá lại các trung tâm nghiên cứu khoa học kỹ thuật của các tỉnh được xây dựng năm trước. Tôi sẽ liên lạc với bên thống kê nhờ bọn họ phái người cùng cục các anh đến tiến hành điều tra ngầm tình hình xây dựng và sử dụng các trung tâm năm trước, đưa ra kết quả thật. Xét duyệt hạng mục năm nay sẽ dựa trên cơ sở hạng mục xây dựng năm trước của các tỉnh tốt đến đâu để mà cân nhắc.
Trương Vĩnh Bồi run lên, xem ra chủ nhiệm Triệu muốn ra tay rồi. Yêu cầu bên thống kê thanh tra ủy ban tiến hành ngầm điều tra là một tín hiệu, xem ra chủ nhiệm Triệu không quá hài lòng với báo cáo về hạng mục xây dựng các trung tâm nghiên cứu khoa học kỹ thuật, chỉ riêng điều tra các hạng mục năm ngoái có khi cũng tạo ra không ít vấn đề.
Trương Vĩnh Bồi cũng đã làm nhiều năm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, các hạng mục bên dưới tuy sổ sách, chi tiêu viết khá rõ nhưng chỉ là ứng phó kiểm tra bên trên. Nếu như thực sự muốn điều tra thì kiểu gì chẳng có chuyện. Hàng năm bên ngành thống kê đều tìm ra cả đống vấn đề sử dụng tài chính các hạng mục ở địa phương
- Chủ nhiệm Triệu, bên thống kê, thanh tra sợ rằng đang khá bận, ngoài ra mấy hạng mục này không là hạng mục lớn thì chưa chắc bọn họ đã muốn đi.
Trương Vĩnh Bồi có chút do dự nhưng vẫn nói.
- Tôi sẽ liên lạc với đồng chí Dược Ba nhờ y bố trí. Về phần hạng mục lớn hay không thì cũng là nhiệm vụ của bọn họ cơ mà.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Chuyện này phải bắt tay làm ngay. Anh lập tức phái nhân viên chia làm vài tổ đi xuống trong tuần này, một tuần sau tôi muốn xem báo cáo điều tra của bọn họ, không phải báo cáo của các tỉnh.
Trương Vĩnh Bồi nghe ra ý không hài lòng trong giọng của Triệu Quốc Đống nên vội vàng nói:
- Được, tôi lập tức đi bố trí nhân viên.
Sau khi Trương Vĩnh Bồi rời đi, Triệu Quốc Đống lúc này nằm ngửa ra ghế nhắm mắt suy nghĩ.
Vương Liệt lên Bắc Kinh chủ yếu là tranh thủ hạng mục xây dựng trung tâm kiểm trắc và nghiên cứu khoa học công nghệ sinh học quốc gia về Ngọc Hà, đây cũng là hạng mục được Trương Vĩnh Bồi trình lên. Hạng mục ở Ngọc Hà đã trai qua thẩm định nên về lý thuyết không có vấn đề gì.
Tối qua khi Triệu Quốc Đống cùng ăn với Vương Liệt, Vương Liệt nói chuyện về biến hoá của Điền Nam sau khi Triệu Quốc Đống đi. Thương Vô Bệnh chính thức đảm nhiệm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Chu Đăng Cao cũng thuận lợi lấy được chức thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ. Trương Bảo Quốc đảm nhiệm quyền chủ tịch tỉnh, một vị thường vụ tỉnh Xuyên điều tới Điền Nam làm phó bí thư tỉnh ủy, thoạt nhìn như ổn định.
Quan hệ giữa tỉnh ủy và ủy ban Điền Nam bây giờ hòa hoãn hơn lúc Đào Hòa Khiêm còn ở Điền Nam nhiều. Trương Bảo Quốc ở phương diện này sáng suốt hơn Đào Hòa Khiêm. Đương nhiên có lẽ do y còn chữ “quyền” phía trước chữ “chủ tịch” nên mới vậy. Tống Quốc Lương cũng im ắng hơn trước nhiều, cũng có lời đồn y sắp tới sẽ rời khỏi Điền Nam. Dương Bưu cũng đang tích cực hoạt động, nghe nói có thể sang năm y sẽ thay Tống Quốc Lương làm phó chủ tịch thường trực tỉnh. Đương nhiên cũng có lời đồn Hoàng Mộng Chân sẽ sang làm phó chủ tịch thường trực.
Vương Liệt nói đến lúc chuẩn bị xây dựng trung tâm nghiên cứu khoa học của Ngọc Hà nên đi khảo sát trung tâm của nhiều tỉnh và phát hiện nhiều vấn đề. Rất nhiều nơi lập hạng mục trung tâm nghiên cứu khoa học để phát triển ngành sản nghiệp trụ cột nào đó, mục đích là lấy được tài chính của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia hỗ trợ, sau đó khi xây dựng xong thì hạng mục không phát huy được tác dụng thực tế.
Vương Liệt nói làm Triệu Quốc Đống rất khiếp sợ. Hạng mục của Ngọc Hà đã được thẩm định xong, nói cách khác Vương Liệt không có lý do bôi đen hạng mục của tỉnh khác, như vậy chỉ có một khả năng đó là vấn đề rất nghiêm trọng nên Vương Liệt mới than thở như vậy. Điều này cũng làm Triệu Quốc Đống có suy nghĩ sâu xa.
Tài chính chuyên dụng của quốc gia dùng để xúc tiến nghiên cứu khoa học, nâng cao khả năng phát triển của ngành nghề không ngờ bị tham ô lãng phí như vậy, đây là điều Triệu Quốc Đống Triệu Quốc Đống không thể dễ dàng tha thứ. Ở rất nhiều nơi thiếu lực lượng nghiên cứu khoa học ủng hộ để phát triển kinh tế mà khoản tài chính kia lại dùng như vậy sao?
Nếu hiện tượng Vương Liệt nói thật sự tồn tại thì cơ chế giám sát nhất định tồn tại vấn đề. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia giám sát sử dụng khoản tài chính này như thế nào? Hạng mục xây dựng xong phát huy tác dụng lớn đến đâu, hiệu quả ra sao cũng không thể chỉ nghe các tỉnh bên dưới báo cáo, anh ngồi ở văn phòng tổng hợp là được. Điểm này Triệu Quốc Đống cảm thấy cần điều tra kỹ.
Đương nhiên trên danh nghĩa là ngầm điều tra nhưng Triệu Quốc Đống biết việc này không thể giữ bí mật được, rất nhanh các tỉnh thành sẽ đạt được tin tức, thậm chí có thể bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó từ hôm nay. Nhưng đây không phải vấn đề lớn, trong thời gian ngắn như vậy nếu là tài liệu thì anh có thể sửa đổi nhưng nếu là thứ thực tế, anh sẽ không dễ dàng gạt người được. Triệu Quốc Đống cũng không mong đợi lợi dụng việc này để làm khó ai, làm khó địa phương nào nhưng ít nhất đạt được một mục đích đó là trong công việc không được dối trá, báo cáo phải đúng tình hình thực tế.
Rừng rộng chim gì cũng có. Nước ở Ủy ban kế hoạch phát triển quá sâu, cơ quan lớn nên có nhiều tệ nạn. Anh không thể mong thoáng cái thay đổi tất cả nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy trong phạm vi mình có thể làm thì cần phải thay đổi.