Triệu Quốc Đống mơ hồ biết một vài suy nghĩ của Khâu Nguyên Phong, người đi đến vị trí nhất định đương nhiên muốn có sân khấu cao hơn nữa để biểu diễn năng lực của mình, đó là điều rất bình thường.
Khâu Nguyên Phong xuất thân từ cơ sở đi lên, từng bước làm trưởng phòng an ninh trật tự, phó trưởng phòng, sau đó lên làm chính ủy, trưởng phòng, cuối cùng lên làm phó cục trưởng Cục công an thành phố An Đô. Có thể nói con đường làm quan trong hơn chục năm qua của Khâu Nguyên Phong khá thuận lợi, mà điều này có quan hệ lớn đến sự ưu ái của Lưu Triệu Quốc. Nhưng sau khi Khâu Nguyên Phong lên làm phó cục trưởng thì tình huống này bắt đầu có chút biến hoá.
Chính xác mà nói biến hoá của Lưu Triệu Quốc làm Khâu Nguyên Phong khó xử. Khâu Nguyên Phong không biết nên đối mặt sao với Lưu Triệu Quốc.
Nói thẳng ư? Có thể tưởng tượng với tính cách của Lưu Triệu Quốc thì nhất định sẽ nghĩ Khâu Nguyên Phong đã cứng cánh, muốn vượt lên đầu mình, không chừng Lưu Triệu Quốc sẽ đá Khâu Nguyên Phong ra khỏi Cục công an thành phố, đuổi sang mấy đơn vị khác như cục Tư pháp. Khâu Nguyên Phong lại không thể là kẻ vong ơn để mà tìm nhược điểm của Lưu Triệu Quốc, sau đó làm bàn đạp cho mình lên.
Khâu Nguyên Phong vì thế chọn cách nói bóng nói gió. Khâu Nguyên Phong tự cho là cách nhắc nhở tốt nhất nhưng kết quả cũng có thể thấy. Ngoài việc làm Lưu Triệu Quốc càng cảnh giác ra, cũng làm cho Lưu Triệu Quốc cảnh giác với Khâu Nguyên Phong. Mà Khâu Nguyên Phong càng lúc càng bị đẩy ra rìa ở bộ máy Cục công an, Khâu Nguyên Phong bây giờ chỉ có thể chịu đựng.
Lưu Triệu Quốc rời đi cũng mang đến một chút cơ hội cho Khâu Nguyên Phong. Nếu Lưu Triệu Quốc tiếp tục làm thường vụ thị ủy kiêm cục trưởng Cục công an thành phố thì Khâu Nguyên Phong biết mình không có chút hy vọng nào. Nhưng bây giờ Lưu Triệu Quốc rời đi thì đó sẽ là cơ hội của y.
Vũ Tu Thành – giám đốc sở công an tỉnh mặc dù kiêm chức trợ lý chủ tịch tỉnh nhưng lại không có sức ảnh hưởng mấy đối với Cục công an thành phố An Đô. Nhất là khi Lưu Triệu Quốc làm thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng Cục công an thành phố An Đô, quan hệ giữa Sở công an và Cục công an thành phố An Đô vẫn không tốt lắm, điều này cũng là do quan hệ vi diệu giữa Thành phố An Đô và tỉnh ảnh hưởng.
Khâu Nguyên Phong muốn lên vị trí phó cục trưởng thường trực thì quyền đề cử là của Thị ủy An Đô nhưng quyền quyết định lại ở trên tỉnh. Y có quan hệ khá tốt với Nghiêm Lập Dân, bên Tôn Liên Bình cùng Quan Kinh Sơn cũng có thể qua được, hơn nữa còn có Đinh Sâm giúp nên Khâu Nguyên Phong cũng muốn có vị trí kia.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Nghiêm Lập Dân đã nói rõ với y là vấn đề khó khăn nhất là bên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Nghe nói Sở công an muốn cho tổng đội trưởng tổng đội an ninh trật tự Sở công an làm phó cục trưởng thường trực.
- Ồ, Lưu ca cũng nên đi, dù là từ góc độ nào thì y cũng biết mình phải đổi vị trí. Xem ra Thành phố An Đô không có vị trí cho y.
Triệu Quốc Đống đăm chiêu nói.
- Ừ, chỉ sợ y cũng không muốn cứ tiếp tục làm ở An Đô. Trước y từng muốn lên Sở công an nhưng giám đốc Vũ Tu Thành lại chặt đứt ý đồ của y, hơn nữa bây giờ giám đốc Vũ Tu Thành còn kiêm chức trợ lý chủ tịch tỉnh, cho nên y càng không có hy vọng. Làm phó giám đốc thường trực Sở công an tỉnh đối với y cũng không bao ý nghĩa, làm phó bí thư đảng ủy chính pháp cũng không có bao ý nghĩa cho nên tâm trạng của y trong thời gian này không được tốt.
Khâu Nguyên Phong cũng nhíu mày.
- Tuổi Lưu ca chưa đến, theo lý tỉnh cần phải bố trí một vị trí thích hợp, tôi lo y sẽ không chấp nhận.
Triệu Quốc Đống hơi buồn bực nói.
- Tôi đoán có lẽ việc này quan hệ đến vài tin tức kia.
- Câu lạc bộ Bình quả đã đóng cửa một thời gian, bây giờ lại mở cửa nhưng hình như khác trước, kinh doanh không khởi sắc. Tôi cảm thấy bây giờ cục trưởng Lưu không có quan hệ mấy với câu lạc bộ này. Giám đốc câu lạc bộ chắc đã đổi người.
Khâu Nguyên Phong suy nghĩ một chút nói.
- Chẳng qua người ngoài chưa chắc phát hiện ra nhất là câu lạc bộ này vốn rất nổi tiếng.
- Chính vì nguyên nhân này nên dù bây giờ không có liên hệ nào nhưng ngoài vẫn đổ lên đầu Lưu ca. Giấy trắng nếu đã nhuốm đen mà muốn tẩy trắng là chuyện không thể.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
Khâu Nguyên Phong cũng không có gì để nói. Danh tiếng Lưu Triệu Quốc bây giờ không quá tốt, điều này là có quan hệ đến câu lạc bộ Bình Quả, thậm chí còn vượt quá công ty bất động sản Cửu Đỉnh. Dù sao Cửu Đỉnh đã thành công ra khỏi An Đô, bắt đầu chuyển mình làm một công ty bất động sản chính quy.
- Khâu ca, chuyện của anh tôi sẽ lưu tâm. Bên trưởng ban Hàn tôi cũng sẽ nói giúp anh nhưng chuyện như thế này tôi không chắc mấy, có lẽ không ít người cạnh tranh. Đội ngũ công an rất nhiều rồng, không ai biết sau lưng ai là cây to nào.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ừ, Quốc Đống, vậy nhờ cậu.
Khâu Nguyên Phong gật đầu. Y cũng biết Triệu Quốc Đống chưa bao giờ vỗ ngực loạn nhưng nếu đáp ứng sẽ hết sức, về phần được hay không thì ai có thể nắm chắc.
- Đúng, lần trước cậu muốn tìm hiểu một người thì tôi đã cho nhân viên đi tìm. Đám người này đúng là quỷ quái, biến mất không thấy đâu. Chủ xe chúng tôi tìm được không phải là Trần Đại Lực mà là một người phụ nữ gốc An Đô. Theo tìm hiểu thì người phụ nữ này không có quan hệ với đám người kia, có lẽ là bị mượn chứng minh đi đăng ký.
- Khâu ca giúp tôi chú ý là được, tôi luôn cảm thấy đám người này có chuyện. Không chừng đám người này có thể gây loạn.
Triệu Quốc Đống không tin Trần Đại Lực có thể tích lũy được nhiều tiền đến vậy chỉ sau mấy năm ngắn ngủi.
- Cậu lo như vậy làm gì? Dù có loạn gì cũng không đến đầu cậu.
Khâu Nguyên Phong cười cười nhìn Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, tuổi cậu không còn nhỏ, cũng nên có con đi. Tiểu Lưu cũng chỉ nhỏ hơn cậu hai tuổi, không thể tiếp tục kéo dài như vậy. Đàn ông khác phụ nữ, càng về sau sinh con càng khó, cũng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Triệu Quốc Đống không khỏi nóng mặt. Quan hệ giữa hắn và Từ Xuân Nhạn thì Khâu Nguyên Phong mơ hồ biết. Đêm nay hắn tới chỗ Từ Xuân Nhạn, đối phương đây là lặng lẽ ám chỉ mình không nên để người túm được nhược điểm trên người phụ nữ.
- Cảm ơn Khâu ca nhắc nhở, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ thích hợp suy nghĩ vấn đề này.
Sau khi cùng Lưu Nhược Đồng đến Hải Nam, quan hệ hai người đã khác với giới hạn mà bọn họ đặt ra lúc mới cưới.
Từ hôn nhân hình thức phát triển thành hôn nhân thực sự, tình cảm cũng có lột xác, Triệu Quốc Đống không biết cuộc hôn nhân này có thể sẽ mang đến biến hoá trong cuộc sống tình cảm của mình hay không?
************
Chư Hiền có chút buồn bực, sau hai hội nghị diễn ra sẽ có điều chỉnh nhân sự, đây vốn là việc rất bình thường nhưng một ứng viên trong đó hoàn toàn chính là nhân vật dễ dẫn tới nhiều tranh luận. Chư Hiền cảm thấy đối phương càng thích hợp ở vị trí kia hai năm mà rèn luyện, thường xuyên điều chỉnh không lợi cho sự trưởng thành của hắn. Nhưng ảnh hưởng đến từ nhiều mặt làm cho Chư Hiền cảm thấy ứng viên này nhất định phải được thông qua.
Nếu nói Ứng Đông Lưu muốn Triệu Quốc Đống đến Thành phố An Đô là vì nhìn trúng năng lực công tác kinh tế của hắn, cũng có một phần nguyên nhân là do Triệu Quốc Đống và Ứng Đông Lưu từng làm việc nhiều năm.
Đợt tết Ứng Đông Lưu cũng đến gặp Chư Hiền và nói rất rõ ý đồ. Tin Tôn Liên Bình phải đi càng lúc càng rõ, Ứng Đông Lưu hy vọng có thể có một nhân vật tài năng nâng ngọn cờ An Đô. Mục tiêu của Ứng Đông Lưu chính là Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống mới điều tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ được một năm, nếu về tỉnh An Nguyên thì không hợp lý, đương nhiên đây không phải là tuyệt đối. Chỉ cần có lợi cho công việc chỉ cần không vi phạm nguyên tắc là được.
Vấn đề nằm ở chỗ từ thường vụ tỉnh ủy nhảy lên Phó bí thư Tỉnh ủy là bước tiến rất lớn. Chư Hiền lo cho cảm nhận của các đồng chí khác ở tỉnh ủy tỉnh An Nguyên. Đồng nghiệp thậm chí cấp dưới ngày trước mà chỉ sau một năm đã thành lãnh đạo, điều này không quá thích hợp thậm chí ảnh hưởng đến đoàn kết bộ máy của tỉnh ủy An Nguyên.
Điểm này Chư Hiền cũng hỏi Ứng Đông Lưu. Ứng Đông Lưu có hơi lo lắng với việc này nhưng lại nói mình khát vọng chấn hưng nền kinh tế An Đô. Chư Hiền đã nhắc đối phương phải cân nhắc rõ ràng. Ngoài ra Chư Hiền cũng nói ra ý kiến của mình là không đồng ý điều chỉnh Triệu Quốc Đống về An Nguyên.
Ứng Đông Lưu cũng đoán được điều này nên không quá thất vọng.