Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 63




Trong điện thoại liên tục truyền đến tiếng hờn dỗi của Mễ Á làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ. Dùng cách này coi như làm hắn thư giãn chút cũng tốt.

Cuối cùng Triệu Quốc Đống đã đồng ý phụ trách tổ chức họp lớp, đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng nói trước là hắn không phụ trách liên lạc, chỉ phụ trách cung cấp nơi ăn ở, bạn học nào muốn tới thì hắn chào mừng. Hắn vốn muốn an bài ở An Đô nhưng Mễ Á nói thời tiết, phong cảnh ở Côn Châu thích hợp hơn, những người kia đến cũng có thể thăm quan Điền Nam, cho nên Triệu Quốc Đống không tìm được từ gì để thoái thác.

Cũng may còn khá lâu mới đến tháng 10, Triệu Quốc Đống đánh giá trước quốc khánh công việc trong tay mình đại khái cũng xong. Bây giờ hắn chủ yếu còn việc điều chỉnh bộ máy khu vực điền tây bắc, tây nam, điền trung.

Làm trưởng ban tổ chức cán bộ, Triệu Quốc Đống phát hiện mình hình như dần dần rời xa việc làm công việc cụ thể, theo người ngoài thấy thì vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ thật sự không có gì làm.

Các cơ quan thuộc tỉnh cùng 16 thành phố, thị xã có rất nhiều cán bộ cấp phó sở, không thể nói một lời là quyết nhưng theo lý thuyết anh phải đạt được tư cách làm thường vụ thị ủy thì mới tiến vào được tầm mắt của lãnh đạo chủ yếu.

Rất nhiều người muốn xuất hiện trước mặt hắn nên tìm mọi cách mời hắn, làm Triệu Quốc Đống rất phiền. Nhưng lại có một số nhân vật có đầu có mặt làm trung gian, từ bộ ủy trung ương, từ bạn bè. Hắn vốn tưởng mình tới Điền Nam coi như thoát khỏi vòng tròn trưởng thành ở tỉnh An Nguyên, nhưng hắn không ngờ mạng lưới quan hệ của người Trung Quốc đúng là bao trùm cả nước.

Bọn họ luôn có thể nghĩ cách tìm quan hệ mà anh không thể từ chối, luôn làm anh cảm thấy không tham gia không được. Cũng may mọi người cũng đều là người có thân phận nên cùng lắm là ăn cơm, uống rượu, nói việc không liên quan đến công việc.

Ví dụ như cuộc điện thoại này là do Trần Bỉnh Tài gọi tới.

Trần Bỉnh Tài tự mình chạy tới Côn Châu tất nhiên không phải vì đến Côn Châu thăm Triệu Quốc Đống là một học sinh không có gì là xuất sắc. Mặc dù lúc Triệu Quốc Đống làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm, Trần Bỉnh Tài đã bắt đầu chú ý đến Triệu Quốc Đống, nhưng dù sao hắn chỉ là Bí thư huyện ủy một huyện nghèo cấp quốc gia nên Trần Bỉnh Tài không thấy có gì quan trọng với mình.

Chính thức làm Trần Bỉnh Tài có hứng thú với Triệu Quốc Đống là sau khi hắn làm thị trưởng Hoài Khánh. Trần Bỉnh Tài ý thức được vị học sinh này không đơn giản như mình vốn nghĩ. 30 tuổi có thể làm cán bộ cấp giám đốc sở, hơn nữa là thị trưởng, không phải đãi ngộ cấp giám đốc sở mà thực sự là thị trưởng một thị xã. Trong đó mặc kệ đối phương là nhân tài xuất sắc, hay có lý lịch thâm hậu nhưng ít nhất có thể khẳng định tương lai của hắn rất rộng mở.

Cho nên mấy năm sau đó Trần Bỉnh Tài luôn tìm được lúc thích hợp để duy trì liên lạc với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh công tác cũng không thay đổi cái nhìn của Trần Bỉnh Tài, thậm chí y còn cảm thấy Triệu Quốc Đống có thể lên Bộ năng lượng sẽ càng là bay lên tận trời.

Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy càng chứng minh cái nhìn của Trần Bỉnh Tài. Trong ba năm làm kinh tế Ninh Lăng đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa thành tích này cũng đưa Triệu Quốc Đống vào làm thường vụ tỉnh ủy, Trần Bỉnh Tài cảm thấy mình nhìn người quá chuẩn. Y cảm thấy trước mình coi trọng Tiêu Trí Viễn là hơi có thành kiến, Triệu Quốc Đống trông dung mạo không sâu sắc đã đánh vỡ thuật nhìn người của y.

- Tiểu Đoạn, cậu bảo bác Ngô đến sân bay đón người. Ừ, thôi, anh cũng đi cùng, đó là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi, nói tôi họp lát mới tới.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.

Đoạn Tự Lập quan sát vẻ mặt sếp thấy khá lạ. Theo lý thuyết sếp phải thân thiết với giáo viên chủ nhiệm mới đúng. Sếp hồi cấp ba kiểu gì chẳng được giáo viên chủ nhiệm quan tâm, chẳng qua từ vẻ mặt của sếp thì không quá nhiệt tình với giáo viên tới? Chẳng lẽ là do địa vị cao nên …

Không thể, sếp không phải người như vậy, như vậy chỉ có một khả năng là sếp và vị giáo viên chủ nhiệm kia có quan hệ rất bình thường. Giáo viên chủ nhiệm quan hệ bình thường với sếp mà dám trực tiếp gọi cho sếp. Nhưng y nghĩ lại dù sao cũng là giáo viên, sếp cũng tôn trọng. Sếp không phải không đến mà là do bận nên lát mới tới. Mễ Á đột nhiên nhớ đến sếp tốt nghiệp trường trung cấp cảnh sát, bằng đại học là sau khi đi làm mới có. Chẳng lẽ hồi cấp ba vị giáo viên kia không thích sếp?

Thực tế Triệu Quốc Đống cũng có thể mơ hồ nguyên nhân mà Trần Bỉnh Tài tới Côn Châu. Cục trưởng cục giáo dục thị xã Sở Châu - Lương Toàn Phúc hình như là người An Xương Miên Châu, hơn nữa nghe nói còn có một người em làm việc ở ủy ban huyện An Xương. Triệu Quốc Đống biết là do lúc đi khảo sát Sở Châu, phó bí thư thị ủy Sở Châu – Trần Trung KÍnh nhắc đến.

Hai hôm trước Lam Quang gọi tới nói mấy câu liền nhắc tới Lương Toàn Phúc. Em Lương Toàn Phúc - Lương Toàn Lộc là phó chủ tịch thường trực huyện An Xương, lúc Lam Quang làm chủ tịch An Xương thì Lương Toàn Lộc vẫn là phó chánh văn phòng ủy ban, qua lại khá gần Lam Quang. Cho nên Lam Quang có lẽ cũng vì do Lương Toàn Lộc nói nên Lam Quang mới gọi tới cho Triệu Quốc Đống nhắc đến Lương Toàn Phúc.

Lương Toàn Phúc lần này cũng được xếp vào danh sách ứng viên phó thị trưởng thị xã Sở Châu nhưng có thể được hay không thì cũng không chắc. Một phỉ xem ý kiến của Thị ủy Sở Châu, hai muốn xem việc thay đổi lãnh đạo chủ yếu của Sở Châu, mà điểm thứ hai mới là quan trọng nhất.

Sở Châu thuộc Điền trung, kinh tế thuộc hạng trung của tỉnh, từ trước đến giờ cán bộ địa phương và cán bộ từ bên ngoài luôn tranh đoạt đấu đá nhau. Bố Phương Dạ Bạch từng làm phó thị trưởng Sở Châu, đương nhiên đó cũng là chuyện rất nhiều năm trước. Bí thư thị ủy Sở Châu hiện nay – Quách Hoành Hoa đã sắp đến tuổi, chỉ là chuyện một hai tháng tới.

Ai đến làm Bí thư thị ủy Sở Châu cũng là tiêu điểm chú ý của nền chính trị Điền Nam. Nhất là khi Bí thư thị ủy Chiêu Đạt Trương Quốc Phú bị thay thế, rất nhiều người thậm chí coi việc cán bộ địa phương Điền Nam có thể lấy chức Bí thư thị ủy Sở Châu để xác định xem việc thế lực bản địa có suy yếu hay không? Mà thị trưởng Sở Châu – Hứa Vọng Giang lại là thân tín của Đào Hòa Khiêm, là thư ký của Ông Qúy Sơn – nguyên Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, người vốn là ân sư của Đào Hòa Khiêm. Nhưng phó bí thư thị ủy Trần Trung Kính lại là một cán bộ được Thái Chánh Dương khá chú trọng.

Đào Hòa Khiêm phát triển cũng rất chiếu cố Hứa Vọng Giang. Trong sáu năm đề bạt Hứa Vọng Giang từ một phó chủ tịch huyện lên làm phó thị trưởng, ba năm trước cũng chính là trước khi Thái Chánh Dương đến Điền Nam mà đẩy Hứa Vọng Giang lên làm thị trưởng Sở Châu.

Nghe nói lúc ấy có tranh luận không ít, không ít người cho rằng lý lịch của Hứa Vọng Giang quá thiếu, gần như hai năm lên một cấp. Từ phó chủ tịch huyện đến thị trưởng chỉ mất không đây mười năm, nhưng do Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc toàn lực ủng hộ nên Hứa Vọng Giang vẫn thuận lợi làm thị trưởng Sở Châu.

Chẳng qua thực tế mà nói danh tiếng của Hứa Vọng Giang ở Sở Châu cũng khá tốt. So sánh với vị bí thư bảo thủ già nua, sự khôn khéo, năng lực của Hứa Vọng Giang vẫn được tỉnh ủy tán thành. Chủ yếu nằm ở chỗ vị trí Bí thư thị ủy Sở Châu lại là tiêu chí cho một chuyện quan trọng, mà bất cứ chuyện gì khi được chính trị hóa thường sẽ khó dự đoán.

Chính vì việc bộ máy Sở Châu chưa được xác định, ân oán của hai người Thái Đào cũng như muốn phân tranh rõ ràng ở vị trí Bí thư thị ủy Sở Châu. Nghe nói Trương Bảo Quốc đã nhất trí với Đào Hòa Khiêm ở vấn đề này, thậm chí còn thông qua một ít quan hệ khác để được đám người Vệ Cơ Thành, Tôn Tiến, Tương Thiên Quý ủng hộ. Như vậy Thái Chánh Dương sẽ thỏa hiệp không?

Lương Toàn Phúc xen vào lại làm Triệu Quốc Đống thấy khó xử. Cho nên khi Lam Quang gọi tới Triệu Quốc Đống cũng không ngại mà nói thẳng bây giờ chưa xác định lãnh đạo chủ yếu của Sở Châu, còn nhiều ẩn số. Ngay cả hắn là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng khó có thể dự đoán xem nhân sự Sở Châu sẽ thay đổi tới đâu. Hắn nói tới đây Lam Quang cũng có thể giải thích, cũng chỉ nhờ hắn lúc cần thiết quan tâm Lương Toàn Phúc một chút.

Không ngờ Trần Bỉnh Tài lại bay đến Côn Châu, nhưng trong điện thoại người ta không nói chuyện này, Triệu Quốc Đống không tiện rội nước lạnh cho đối phương, còn phải đầy nhiệt tình đến gặp. Triệu Quốc Đống thật ra hy vọng Trần Bỉnh Tài chỉ lợi dụng kỳ nghỉ đến Côn Châu du lịch.

Đáng tiếc thực tế lại khác rất nhiều so với anh hy vọng.