Xe Audi của Vương Liệt nhanh chóng rời đi mà không chào gì Triệu Quốc Đống. Đây mặc dù là thất lễ nhưng cũng nói rõ trong lòng y hơi loạn. Ngô Nguyên Tể không biết Triệu Quốc Đống nói chuyện gì với Vương Liệt, nhưng Triệu Quốc Đống kiên trì như vậy đương nhiên là có lý của hắn. Có lẽ bí thư Chánh Dương đã yêu cầu Triệu Quốc Đống nói chuyện với Vương Liệt.
Ngô Nguyên Tể đi ra đón:
- Xong rồi?
- Ừ, xong rồi.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Nói chuyện với Vương Liệt rất khó khăn, Vương Liệt là người cố chấp mặc dù là có lý do nhưng trong lúc nhất thời y đúng là khó có thể tiếp nhận cuộc nói chuyện như thế này. Đương nhiên từ biểu hiện anh rất khó nhìn ra biến hoá trong lòng y, cũng không đoán được Vương Liệt sẽ lấy tư thế gì khi làm việc sau này nhưng ít nhất Triệu Quốc Đống tin sẽ không kém hơn bây giờ.
Ngô Nguyên Tể đã nói với hắn bây giờ Vương Liệt phối hợp không quá ăn ý nhưng trong phạm vi có thể cũng ủng hộ công việc của y. Chẳng qua tỉnh ủy không quá hài lòng với tình huống này. Côn Châu là đầu tàu kinh tế của Điền Nam, phải có tác dụng nâng lên ngọn cờ phát triển. Côn Châu không chỉ cần đi đầu trong công tác kinh tế, hơn nữa sự nghiệp xã hội cũng cần làm tấm gương, vì vậy cần bộ máy Thị ủy, ủy ban Điền Nam đồng lòng cùng sáng tạo huy hoàng.
- Sao rồi?
Ngô Nguyên Tể biết tình huống sẽ không quá tốt nhưng không kém đi. Người như Vương Liệt sẽ không dễ dàng vì một cuộc nói chuyện mà thay đổi tác phong của mình.
- Xem đã, tôi tự tin và rất chờ mong.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Lão Ngô, cũng hy vọng anh thể hiện sự rộng lượng trong công việc, làm ra thành tích được mọi người tôn trọng, được sự hợp tác ăn ý càng quan trọng hơn. Đây là yêu cầu đặc biệt của Bí thư Thái nhờ tôi chuyển lời với anh.
Ngô Nguyên Tể hơi dừng lại gật đầu.
…
Nhận được điện của Mễ Á, Triệu Quốc Đống cũng có chút kinh ngạc, nhất là khi biết cô và Mễ Linh bay đến Côn Châu càng làm Triệu Quốc Đống ngạc nhiên.
Mễ Linh đến Côn Châu làm gì thì Triệu Quốc Đống biết. Sau khi khảo sát xong hai thị xã Tam Giang, Đức Khánh, Triệu Quốc Đống đã gọi điện cho Trường Xuyên, bảo hắn bố trí quỹ từ thiện Thương Lãng thuộc tập đoàn Thương Lãng đến Điền Nam xem, nếu quỹ có thể thực hiện công tác từ thiện ở Điền Nam thì nên làm, Điền Nam chính là sân khấu tốt nhất của quỹ.
Đây là lời nói của Triệu Quốc Đống, Trường Xuyên ở đầu kia không nhịn được. Trường Xuyên nói Triệu Quốc Đống nếu cần tiền làm từ thiện cứ nói rõ chứ đâu cần nói vòng vo như vậy.
Quỹ từ thiện Thương Lãng thành lập đã được một năm chủ yếu do mấy cổ đông lớn của tập đoàn Thương Lãng bỏ tiền lập thành, về cơ bản không có liên lạc gì với tập đoàn Thương Lãng. Trong đó ba anh em Triệu Trường Xuyên, Triệu Đức Sơn, Triệu Vân Hải bỏ vốn chính, ngoài ra mấy cổ đông quan trọng khác của tập đoàn Thương Lãng như Khuất Bình, Mễ Linh cùng phó tổng giám đốc khác của tập đoàn Thương Lãng là Diêu Vấn cũng bỏ tiền góp vào.
Cổ phần của tập đoàn đã một lần nữa điều chỉnh lại. Ngoài việc Hứa Tú Cần vẫn là cổ đông lớn nhất ra, Trường Xuyên, Đức Sơn, Khuất Bình, Mễ Linh, Diêu Vấn phân biệt là cổ đông lớn thứ hai, ba, bốn, năm, sáu. cổ phần của Khuất Bình, Mễ Linh ở tập đoàn không ngừng tăng lên, cổ phần hai người đã vượt quá 5%. Diêu Vấn do thời gian vào tập đoàn muộn một chút nhưng do thành tích đặc biệt nên thông qua hình thức khích lệ cổ phần nên cũng đã có hơn 3% cổ phần.
Bây giờ số cổ phần Triệu gia nắm giữ ở tập đoàn Thương Lãng đã giảm xuống dưới 75%, hơn nữa hàng năm cũng thong thả giảm đi. Mà tỉ lệ cổ phần do lãnh đạo cao cấp và nhân viên tập đoàn lại không ngừng tăng lên. Qua đó cũng khiến tập đoàn Thương Lãng sinh ra nhiều triệu phú, trăm triệu phú.
Theo Trường Xuyên đặt ra thì trong vòng 10 năm tới số cổ phần mà Triệu gia nắm giữ sẽ giảm xuống dưới 50%. Đây có lẽ không phải biện pháp tốt nhất nhưng ít nhất có thể thông qua việc không ngừng khích lệ chế độ cổ phần và niêm yết lên thị trường chứng khoán để xúc tiến tăng cường sức sống của tập đoàn.
Tập đoàn Thương Lãng muốn sáng tạo tài sản động thời cũng muốn cho tất cả thành viên tập đoàn hưởng thụ tài sản này, đây là châm ngôn của Trường Xuyên. Nghe nói nó tạo thành chấn động lớn ở trong tập đoàn, nhất là nhân viên quản lý càng sôi trào.
Cách làm của Vân Hải càng làm Triệu Quốc Đống thấy hài lòng. Vân Hải bảo mình nếu không có kế hoạch gì lớn thì trước năm 40 tuổi sẽ trích một phần tiền lãi từ đầu tư vào quỹ từ thiện Thương Lãng, năm 40 đến 50 tuổi hàng năm sẽ rót vào 1/3 tiền lãi, mà từ 50 đến 60 tuổi sẽ bỏ ½ nguồn thu hàng năm ra làm từ thiện. Năm 60 thì y sẽ hưởng thụ cuộc sống, đến khi già sẽ lưu một số tiền đủ để con cái gây dựng sự nghiệp, còn lại dùng hết làm từ thiện.
Mà Vân Hải thông qua việc trang Thiên Hạ, Tiêu Diêu niêm yết lên thị trường chứng khoán mà đạt được tài sản rất lớn. Ít nhất tổng tài sản của y hiện nay đã trên 1,5 tỷ, nhưng còn nắm giữ cả cổ phần của trang Đằng tấn. mặc dù bây giờ Vân Hải thành lập quỹ đầu tư mạo hiểm và phạm vi không chỉ nằm trong mảng mạng nhưng ba hạng mục đầu tư này vẫn sáng tạo thành tích huy hoàng, làm cho Vân Hải là một trong những người kiếm nhiều tiền nhất từ mạng của Trung Quốc.
Cũng vì thu được nhiều tiền nên khi Trường Xuyên nói Triệu Quốc Đống muốn lập quỹ từ thiện Thương Lãng, Vân Hải đã không hề do dự thành người bỏ vốn chính, thậm chí còn nhiều hơn Đức Sơn.
- Em cùng đi với Mễ Linh tới Côn Châu?
Triệu Quốc Đống không nhịn được tò mò nói:
- Sao, em cũng gia nhập Thương Lãng?
- Sao, Triệu gia các anh thật đúng là muốn biến chị em em thành nô dịch ư? Mễ Linh có việc của mình, em có công tác của mình, vừa lúc muốn tới Côn Châu nên công ty bảo em đến Côn Châu tìm hiểu. HƠn nữa anh đến Côn Châu, em còn có thể không đến thăm một chút sao? Sao, không chào đón ư?
Giọng Mễ Á dù qua điện thoại vẫn rất dễ nghe, Triệu Quốc Đống không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
- Ồ, chào mừng. Điền Nam nhiệt liệt chào mừng nhà đầu tư tiến đến khảo sát hoàn cảnh đầu tư.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Còn chưa kịp chúc mừng em. Nghe Khấu Linh nói em lên chức làm lãnh đạo cao cấp của công ty quốc tế Hán Đăng tại Trung Quốc? Vậy mà không gọi điện báo một tiếng để ngồi ăn mừng hả?
- Hừ, vừa nghe là biết không có thành ý gì?
- Làm thế nào mới thể hiện thành ý của anh?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Lâu như vậy vẫn sống trong cuộc sống căng thẳng, ngoài lúc Trình Nhược Lâm đến Côn Châu làm hắn thư giãn thần kinh ra còn lúc khác về cơ bản đều vây quanh các việc phiền toái.
Thái Chánh Dương giao nhiệm vụ, công việc hàng ngày của ban, an bài điều chỉnh nhân sự các nơi, tiến hành trao đổi với các thường vụ, hơn nữa lần này Thủ tướng đến Điền Nam, còn có việc hắn phụ trách Văn Thành, không có việc gì không làm người ta tốn công sức, tốn tâm trí. Hắn thật lo có lúc nào mình suy sụp.
Mễ Á bây giờ còn cách hắn đến ngàn dặm, nói chuyện qua điện thoại có thể làm hắn buông lỏng đôi chút.
- Ừ, như vậy đi, bây giờ cũng là tháng tám, sắp quốc khánh rồi, mọi người định họp lớp, anh mấy năm nay không tham gia, lần này chọn địa điểm ở Côn Châu được chứ?
Mễ Á nửa thật nửa giả nói.
- Tiêu Trí Viễn một mực vỗ ngực nói y lo việc này. người ta bây giờ vừa lên chức làm phó chủ nhiệm Văn phòng công tác thanh niên của trung ương đoàn đó.
- Ồ, Tiêu Trí Viễn làm tốt đó, nhanh như vậy đã làm phó chủ nhiệm rồi, Trung ương đoàn là nơi tốt để rèn luyện, là cái nôi bồi dưỡng cán bộ trẻ, sau đây có lẽ y sẽ xuống địa phương rèn luyện.
Câu nói của Mễ Á không hề làm Triệu Quốc Đống kích thích ngược lại Triệu Quốc Đống thậm chí có thể lấy tư thế từ trên nhìn xuống quan sát sự phát triển của Tiêu Trí Viễn. Tiêu Trí Viễn coi như đã thành cán bộ cấp chính huyện, xuống địa phương thì với độ tuổi 35, 36 có thể làm cấp chính huyện cũng là hiển hách.
- Ừ, em thấy y rất đắc ý, cách một con phố cũng cảm nhận được sự đắc ý của y.
Mễ Á cười nói:
- Cho nên em đây là cho anh cơ hội nếu không Tiêu Trí Viễn sẽ đoạt lấy đó.
- Mễ Á, em cho là dùng trò này kích được anh sao?
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười.
- Được, anh rất muốn Tiêu Trí Viễn dẫn đầu tổ chức họp lớp.
- Triệu Quốc Đống, anh dám làm em mất mặt sao?
Mễ Á thở hổn hển nói.
- Ha ha, không phải nói Tiêu Trí Viễn muốn biểu diễn sao? Sao lại dồn sang anh? Anh đâu thể mang tiếng đoạt sở thích của người khác?