Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 6




Côn Châu.

An Đô vào tháng ba vẫn rét nhưng Côn Châu lại đang ngập tràn ánh nắng.

Tấm bia Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam rất bắt mắt ở phái trước, từ xa nhìn lại làm người ta có cảm giác một áp lực không hề nhỏ.

Đào Hòa Khiêm đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, một làn gió mát bay tới làm người ta tiêu tan không ít trầ lắng.

Người tính không bằng trời định, chuyện vốn nghĩ hợp logic nhưng lại có bất ngờ.

- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi.
Đào Hòa Khiêm lạnh nhạt nói.

Đi vào là thư ký của y.
- Chủ tịch Đào, chủ tịch tới.

- Bảo y vào.
Đào Hòa Khiêm đương nhiên biết mục đích tới đây của Tống Quốc Lương, xem ra chút thay đổi nhỏ này đã làm mọi người không kịp ứng phó.

Tống Quốc Lương đi vào như một cơn gió.

- Xảy ra chuyện gì vậy qư?
Tống Quốc Lương vừa vào đã mở miệng nói.

- Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Hỏi Chư Hiền hay Lăng Chính Dược?
Đào Hòa Khiêm đứng trước cửa sổ khẽ nhíu mày nhìn đối phương.

Đào Hòa Khiêm rất không thích cái thái độ luôn có vẻ ngang tàn đắc ý của đối phương. Anh như vậy chỉ khiến người ta phản cảm mà thôi.

Bị Đào Hòa Khiêm không khách khí hỏi lại làm Tống Quốc Lương hơi cứng lại. Tống Quốc Lương thu khí thế lại đôi chút nhưng y lại thấy làm vậy khiến mình mất tự nhiên, hơn nữa nhận được tin kia làm y có chút tức tối. Vì thế y lại ưỡn ngực lên nói:
- Tên Lý Đằng này sao vậy? Lúc này dùng chiêu đó để chuần đi sao?

Đào Hòa Khiêm vốn bình tĩnh lại nhưng nghe đối phương nói lại có chút buồn bực.

Đây chỉ sợ không phải là ý nguyện của y, lần này là sự điều chỉnh chung của trung ương.

- Điều chỉnh chung? Tôi nghe nói lần này chủ yếu là theo nguyên tắc đề bạt cán bộ sang các địa phương khác. Lý Đằng cũng không pahri cán bộ trưởng thành từ Điền Nam chúng ta, y tới Điền Nam mới có bốn năm sao lại điều chỉnh vậy?
Tống Quốc Lương ra vẻ không tin:
- Còn chạy tới thành phố trực thuộc trung ương nữa chứ, sợ là tên Lý Đằng đang rất sung sướng.

- Anh lo gì? Lý Đằng đi thì sao chứ? Có ảnh hưởng rất lớn với chúng ta sao? Chúng ta cần làm gì cứ làm như vậy. công việc của Điền Nam không phải một ai đó có thể làm tốt, cũng không phải không có ai đó là không làm được gì.
Đào Hòa Khiêm trầm giọng nói.

Có lẽ cảm thấy thái độ của mình không quá đúng, Tống Quốc Lương hơi thu lại, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn:
- Chủ tịch, Lý Đằng đi đã làm rối kế hoạch của chúng ta. Hơn nữa tên họ Triệu kia rõ ràng là do đối phương đưa tới, công việc sau này của chúng ta sợ là không thể thuận tay được.

- Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ y còn có thể thò tay sang công việc bên chính quyền sao? Y nếu làm như vậy thì có gì không tốt, giao cho y làm là được mà.
Đào Hòa Khiêm khinh thường nói:
- Lo đâu đâu. Anh nên đặt tâm trí vào công việc trong tay mình đi. Mấy chuyện đó phải do Bảo Quốc lo, không tới lượt anh quan tâm.

Tống Quốc Lương nghe thấy Đào Hòa Khiêm nói như vậy thì mới buông bỏ suy nghĩ trong lòng mình đi đôi chút. Y cười hì hì nói:

- Nói cũng đúng, Trương Bảo Quốc không phải vẫn cảm thấy Cao Vĩnh Khôn quá giảo hoạt ư? Bây giờ thì hay rồi, Cao Vĩnh Khôn sang Đại hội đại biểu nhân dân, bây giờ lại do tên Triệu Quốc Đống kia tới. Hắn mới có 35, đúng là còn trẻ. Trương Bảo Quốc không phải thích dùng cán bộ trẻ sao? Đây đúng là hợp ý hắn.

- Đủ rồi, lúc này mà anh còn có tâm trạng nói vậy sao?
Đào Hòa Khiêm có chút tức giận nói:
- Anh cứ lo làm tốt công việc trong tay mình đi. Họp cuối tuần này tôi muốn nghe báo cáo về mấy công việc do anh quản lý, nếu làm không tốt đừng trách tôi không hề khách khí.

- Chủ tịch, có lúc nào anh thấy tôi làm việc không ổn chưa?
Tống Quốc Lương thật ra không quá để ý điều này. Y dám can đảm mạnh miệng với chủ tịch tỉnh Đào Hòa Khiêm như vậy cũng là có điểm tự tin. Công việc không nói, mọi thứ y đều biết, quyết định không bao giờ có chuyện trong công việc.

- Hừ, đừng nói mạnh miệng, tới lúc đó tôi muốn anh đưa ra điều gì đó thực tế.
Đào Hòa Khiêm lạnh lùng nói.

- Chủ tịch, anh yên tâm, tôi làm việc thì anh cũng biết mà.
Tống Quốc Lương thản nhiên nói:
- Tôi chỉ lo Lý Đằng vừa đi sẽ khiến nhiều tư tưởng trước đó của chúng ta bay hơi, nhiều công việc sợ không dễ triển khai.

Tống Quốc Lương nói đã đâm trúng chỗ đau trong lòng Đào Hòa Khiêm. Người đến đương nhiên là có ý đồ không tốt. trung ương lần này điều chỉnh tên Triệu Quốc Đống tới đây chẳng lẽ là thấy Thái Chánh Dương làm việc ở Điền Nam không thuận lợi, mình cản trở nên muốn điều chỉnh cán bộ Điền Nam?

- Cứ làm tốt việc trong tay mình, như vậy không ai có thể nói gì được anh cả.
Đào Hòa Khiêm nói:
- Anh đặt tâm trí vào công việc do mình phụ trách đi. Nếu chuyện làm tốt thì có gì phải lo?

Tống Quốc Lương thở dài nói:
- Chủ tịch, anh cũng đừng nói, Lý Đằng đi sẽ khiến mọi việc không thể theo ý chúng ta. Tôi cuối cùng cảm thấy năm nay sẽ không quá thuận lợi, hơn nữa tên Triệu Quốc Đống kia đến là để bơm thêm lực lượng cho Thái Chánh Dương, chỉ sợ công việc năm nay không thể thuận lợi như năm ngoái. Xem ra lời tôi nói đã thành sự thật.

….

Ngày 23/3, trung ương đưa ra văn kiện miễn chức ủy viên Tỉnh ủy An Nguyên, cũng bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm ủy viên Tỉnh ủy Điền Nam, thường vụ. Cùng lúc đó Tỉnh ủy Điền Nam cũng quyết định bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Điền Nam.

Trước đó một ngày Tỉnh ủy An Nguyên miễn chức ủy viên Thị ủy Ninh Lăng, thường vụ và bí thư, bổ nhiệm làm Chung Dược Quân làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, cùng lúc đó Tiêu Phượng Minh cũng được bổ nhiệm làm quyền thị trưởng Ninh Lăng.

Một loạt thay đổi nhân sự liên tục diễn ra nhưng đối với người trong cuộc mà nói sớm có dấu hiệu.

Ba ngày trước khi trung ương có văn bản thì ở An Nguyên đã đồn đại về việc Triệu Quốc Đống sẽ rời đi nhưng do người trong cuộc vẫn im lặng nên mọi người cũng nghi ngờ do Triệu Quốc Đống mới làm thường vụ tỉnh ủy An Nguyên có nửa năm.

Có vài người có quan hệ mật thiết gọi điện hỏi Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lấy lý do chưa nhận được tin gì để mà trả lời.

- Động tác trên tỉnh nhanh thật đó, bên này vừa lấy chức Bí thư thị ủy của tôi, trên Tỉnh ủy cũng không cho tôi làm thường vụ tỉnh ủy, yên tâm đuổi tôi đi ngay.
Triệu Quốc Đống thoải mái ngồi trong văn phòng, gác chân chữ ngũ cười hì hì nói:
- Tôi vốn đáp ứng sẽ tham gia lễ khởi công giai đoạn hai của tập đoàn Song Tập, bây giờ tôi đã không danh không phận nên chỉ có thể mời hai anh đi thôi.

Tiêu Phượng Minh và Chung Dược Quân lúc này đều rất hưng phấn nhất là Tiêu Phượng Minh.

- Hắc hắc, Bí thư Triệu, ồ, bây giờ nên gọi ngài là trưởng ban Triệu. Ngài bây giờ nếu có thể đi Thổ Thành thì Hiểu Lam sẽ càng thấy vinh dự hơn.
Tiêu Phượng Minh hai hôm nay có thể nói là rất phấn khởi. Mặc dù y cố gắng khống chế sự vui sướng trong lòng nhưng người gặp việc vui sẽ thoải mái, sẽ thể hiện trong từng câu nói.

- Được rồi, tôi còn không mặt dày như vậy. Tôi đã đáp ứng với Hiểu Lam nên việc này tôi chỉ có thể nhờ anh, Dược Quân.
Triệu Quốc Đống vuốt ve chiếc ghế làm bạn với mình gần ba năm rồi nói:
- Tôi đúng là có chút không nỡ, không biết bao giờ tôi mới có thể quay lại Ninh Lăng.