Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 57




Triệu Quốc Đống thấy Hoắc Vân Đạt do dự nên nói:
- Vân Đạt, sao đến chỗ tôi còn rụt rè thế? Chẳng lẽ nói có gì không thể nói với tôi? Là chuyện công việc hay vấn đề cá nhân của anh? Có phải muốn tôi cũng điều anh lên ban không?

- Không, không phải ý này, ít nhất bây giờ còn không cần.

Nói thật Hoắc Vân Đạt vẫn không nỡ bỏ hẳn Ninh Lăng nhất là khi Đông Giang đã mở ra cục diện, y phối hợp ăn ý với Bí thư Quận ủy Giản Hồng. Có thể nói đang là thời cơ tốt nhất để lập nghiệp thì lại bị điều tới Điền Nam, phải bắt đầu lại từ đầu. Trong một năm ngắn ngủi nếu muốn đạt thành tích thì đâu có dễ.

Hoắc Vân Đạt thực ra cũng biết ý tốt của Triệu Quốc Đống đối với mình. Sang Điền Nam, mình thoáng cái lên một cấp, nếu không ở lại Đông Giang dù là Giản Hồng đi, mình kế nhiệm chức bí thư quận ủy thì ít nhất cũng muốn làm bí thư quận ủy hai ba năm. Mà sang bên Điền Nam mình thoáng cái vượt qua cấp bí thư, trực tiếp lên cấp phó giám đốc sở. Hơn nữa bây giờ Triệu Quốc Đống cũng đẩy mình lên vị trí thường vụ thị ủy, có thể nói làm mình tiết kiệm ít nhất năm năm phấn đấu. Năm năm đối với một cán bộ ở độ tuổi như Hoắc Vân Đạt mà nói là rất quý giá.

Nhưng Hoắc Vân Đạt sang Điền Nam còn cần thời gian và kinh nghiệm để làm quen tất cả, nó khác ở Ninh Lăng, y có nhiều tài nguyên, quan hệ để vận dụng. Mà ở đây Hoắc Vân Đạt phải bắt đầu lại từ đầu, tích lũy từng chút một. Bây giờ Triệu Quốc Đống đặt y lên chức thường vụ thị ủy, phó thị trưởng, có thể nói là vị trí cao nên cần thời gian để điều chỉnh tâm lý cho phù hợp với vị trí này, còn muốn trong thời gian ngắn đạt thành tích để chứng minh mình, chỉ như vậy y mới có thể đứng vững ở Điền Nam.

- Vậy anh có vẻ mặt này là gì? Là do công việc không thuận lợi sao? Lý Khánh đối xử không tốt với anh ư?
Triệu Quốc Đống không tin.

- Trưởng ban Triệu, không phải như vậy. Bí thư Lý đối với tôi rất khách khí, cũng ủng hộ công việc tôi phụ trách nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mình làm ở Hồng Sơn không được tốt.
Hoắc Vân Đạt trước mặt Triệu Quốc Đống thường không che giấu gì.
- Một nguyên nhân có thể do bí thư Ngô đi, tôi cần phải thích ứng với phong cách của bí thư Lý, còn một nguyên nhân khác nữa là việc thị trưởng mãi không được xác định, bộ máy không đầy đủ nên triển khai công việc không được thuận lợi.

- Ồ, đây là giai đoạn quá độ nên rất bình thường.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Hắn lo là Hoắc Vân Đạt không quen với bên Điền Nam.

- Trưởng ban Triệu, còn có chút chuyện.
Hoắc Vân Đạt cảm thấy dù như thế nào cũng phải biểu đạt ý của bản thân. Một lát sau đến khi Triệu Quốc Đống bị vẻ mặt y hấp dẫn, y mới nói:
- Tôi có cảm giác hoặc là nói vẫn có vài nhân tố làm mình không quá thích ứng. Chính là tôi cuối cùng cảm thấy từ cán bộ lãnh đạo đến nhân viên đều không quá tích cực mưu cầu phát triển, hoặc là nói không có áp lực gì. Nói dễ nghe thì là bình tĩnh, thong dong, nói khó nghe là tự hài lòng với bản thân, chỉ thích so sánh mình với nơi kém hơn chứ không so sánh với nơi tốt hơn. Tâm lý này phải nói là rất nặng, tôi thấy quan niệm tư tưởng nếu không thay đổi thì đây vẫn mãi là nhân tố ngăn cản phát triển.

Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, xem ra Hoắc Vân Đạt không phải người chỉ biết vùi đầu kéo xe không nhìn đường. Hoắc Vân Đạt đã rất nhạy cảm nắm bắt được tâm lý cán bộ, không thể nói tâm lý này không tốt nhưng ở Điền Nam đang có cơ hội phát triển thì đã tạo thành ảnh hưởng mặt trái.

Trên thực tế hắn cũng sớm ý thức được điểm này. Đây không phải là tật xấu riêng của Điền Nam, ở khu vực trung tây có nhiều nơi có quan niệm tư tưởng như vậy.

Mà loại xu thế nhìn như bình thường này nếu tích lũy lại sẽ thể hiện vào trong công việc, các nhà đầu tư từ bên ngoài đến sẽ khó có thể thích ứng và cảm thấy chuyện ở đây luôn diễn ra chậm.

Trình tự thủ tục rõ ràng có thể làm xong trong nửa tiếng lại kéo đến hai tiếng mới xong, đóng một con dấu phải đi qua ba đơn vị mới coi như “ổn thỏa”. Việc này đối với các nhà đầu tư quen với hiệu suất làm việc cao ở khu vực duyên hải mà nói thì bọn họ không chịu được.

- Xem ra hơn nửa năm công tác làm anh rất có cảm xúc. Lời anh nói tôi cũng đồng tình, nếu như nói quan niệm tư tưởng của An Nguyên chúng ta trước đây còn có chênh lệch với khu vực duyên hải, chúng ta cần phải bài trừ quan niệm cũ, tăng lên tầm nhìn. Như vậy bên Điền Nam thì có thể nói quan niệm bảo thủ của lãnh đạo, cán bộ càng sâu hơn An Nguyên, lắng đọng càng sâu. Tôi đã nói việc này với Bí thư Chánh Dương, bí thư cũng cho rằng đây là nhân tố quan trọng hạn chế sự phát triển của Điền Nam.

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói thêm:
- Làm như thế nào bài trừ quan niệm tư tưởng ngăn cản sự phát triển của Điền Nam, ngoài việc không ngừng giải phóng tư tưởng, đột phá cái mới thì còn cần giơ cao ngọn cờ đổi mới, muốn chính thức phá vỡ tâm lý tự thỏa mãn, thực hiện chuyển biến chính thức về quan niệm tư tưởng. Việc này cần một quá trình nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể áp dụng dần từng bước vào những sự việc cụ thể, con người cụ thể.

Hoắc Vân Đạt nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống. Mặc dù Triệu Quốc Đống không rõ ràng phê bình y nhưng y vẫn có chút xấu hổ. Mình chỉ đơn thuần nhìn không quen nhưng thật không nghĩ đến làm như thế nào thay đổi xu thế này, nhất là thực hiện chuyển biến trong công việc cụ thể.

- Anh bây giờ đã là thường vụ thị ủy, phó thị trưởng phụ trách công nghiệp, giao thông và thu hút đầu tư thì càng phải tự cảm nhận, phải kiên trì quan niệm mới mà chúng ta đưa ra lúc còn ở Ninh Lăng. Anh phải nhớ anh không đại biểu cho riêng mình, còn đại biểu cho hình tượng cán bộ từ Ninh Lăng tới.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói:
- Anh đến Hồng Sơn công tác không chỉ muốn giúp Hồng Sơn phát triển kinh tế, càng muốn cho bọn họ thay đổi quan niệm, để cho bọn họ ý thức được nguyên nhân chênh lệch với khu vực phát triển là ở đâu. Ngoài mấy nhân tố vị trí địa lý, cơ sở vật chất ra thì càng quan trọng hơn chính là quan niệm.
Triệu Quốc Đống nói làm Hoắc Vân Đạt không ngừng gật đầu. Câu này có thể nói là không nhẹ làm mặt y nóng lên. Mặc dù cảm thấy hơi vượt quá quyền hạn của mình nhưng Triệu Quốc Đống nói như vậy đương nhiên là có lý. Nếu mình cũng giống như các cán bộ khác thì sẽ mất đi ý nghĩa mà Triệu Quốc Đống bố trí mình tới Hồng Sơn.

Hai người đang nói chuyện, Triệu Quốc Đống thấy Đoạn Tự Lập ngoài cửa nên biết chỉ sợ lại có người đến tìm mình, hơn nữa nhất định là người có thân phận không bình thường.

- Tiểu Đoạn, có chuyện gì vậy?

- Trưởng ban Triệu, thị trưởng Diệp tới nói ngài có rảnh không để thị trưởng báo cáo công việc.

- Ồ, vậy à?
Triệu Quốc Đống nói:
- Bảo anh ta vào đi, cũng không có người lạ.

Đoạn Tự Lập gật đầu nói:
- Vâng, tôi lập tức mời thị trưởng Diệp vào.

Diệp Khánh Xuyên vào phòng liếc mắt nhận ra có một người khác nữa, nhưng y lập tức biết ngay đó là thường vụ thị ủy, phó thị trưởng thị xã Hồng Sơn – Hoắc Vân Đạt, đây là cán bộ điều từ An Nguyên tới. Lúc trước chỉ là phó thị trưởng, bây giờ đã lên làm thường vụ thị ủy, coi như là mọc rễ ở Hồng Sơn. Đây là người thuộc hệ trưởng ban Triệu.

Diệp Khánh Xuyên không biết mình trong mắt người ngoài có được coi là người Triệu hệ không?

- Khánh Xuyên ngồi đi, Vân Đạt, anh nhận ra chứ?
Triệu Quốc Đống rất thân thiết xua tay nói.

- Trưởng ban Triệu, tôi sao có thể không nhận ra thị trưởng Hoắc? thị trưởng Hoắc phụ trách công nghiệp, giao thông, thu hút đầu tư ở thị xã Hồng Sơn và làm rất tốt. Nửa đầu năm nay thu hút đầu tư của Hồng Sơn đứng đầu cả tỉnh, tập đoàn Hoa Tín đầu tư 350 triệu vào hạng mục điện phân ở Hồng Sơn làm cho các thị xã xung quanh đều đỏ mắt.
Diệp Khánh Xuyên cười cười bắt tay Hoắc Vân Đạt:
- Chỉ riêng hạng mục này cũng đủ để công tác thu hút đầu tư trong năm nay của Hồng Sơn đứng đầu cả tỉnh. Nghe nói tập đoàn Hoa Tín còn dự định thêm một loạt các hạng mục gia công.

- Thị trưởng Diệp quá khen rồi. Tôi nghe nói tập đoàn Hâm Đạt cũng đang chuẩn bị làm lớn ở Văn Thành, tôi thấy quy mô hạng mục này không thua gì bên Hồng Sơn chúng tôi. Năm nay thị xã Văn Thành có thị trưởng Diệp lãnh đạo thì tôi nghĩ tốc độ tăng trưởng kinh tế nhất định sẽ vọt lên top 3.

Hoắc Vân Đạt cũng biết Diệp Khánh Xuyên có quan hệ không kém với Triệu Quốc Đống, bên ngoài đều đồn Diệp Khánh Xuyên có lai lịch trên Bắc Kinh, cũng có quan hệ phức tạp với Triệu Quốc Đống.