Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 52




Văn Quốc Cơ đúng là rất vui vẻ.

Mặc dù điều nhìn thấy không được như ý, mấy căn nhà ở đây rất đơn sơ, từ góc độ nào đó nhìn cũng khó có thể thoải mái được.

Trung Quốc đã tiến vào thế kỷ 21 mà còn có nơi có hoàn cảnh như vậy, thấy những điều này làm tâm trạng của ngài khá nặng nề. Hơn nữa thấy vẻ mặt mờ mịt của dân chúng đi ra, ngài cũng biết bọn họ không biết hôm nay mình tới khảo sát, có lẽ nơi này đúng là quá hẻo lánh. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống quen thuộc với ông lão ở đây như vậy, Văn Quốc Cơ rất vui.

Mặc kệ nói như thế nào, Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Điền Nam có thể đến đây cũng nói rõ Đảng ủy, chính quyền cũng không bỏ mặc dân chúng địa phương, cũng có nghĩa cán bộ huyện, thị xã cũng chú ý đến dân chúng sinh hoạt ở miền núi xa xôi này. Có lẽ hoàn cảnh sống của bọn họ bây giờ rất khó khăn nhưng chỉ cần Đảng ủy, chính quyền có thể nghĩ đến bọn họ, chú ý đến bọn họ thì cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ có thay đổi.

Biến hóa trên mặt Thủ tướng Văn Quốc Cơ đều được Trưởng ban thư ký Quốc vụ viện Trương Thánh Hoa cùng bí thư tỉnh ủy Điền Nam Thái Chánh Dương và chủ tịch tỉnh Đào Hòa Khiêm thấy tận mắt, quan chức mấy bộ khác cũng có thể cảm nhận được tâm trạng Văn Quốc Cơ có thay đổi. Không khí lúc trước khá nặng nề nhưng đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhất là khi ông lão kia mặt đầy vui vẻ kéo Thủ tướng Văn Quốc Cơ, mời Thủ tướng đến nhà bọn họ ngồi, mọi người khá vui vẻ.

Triệu Quốc Đống khá biết ý sau khi giới thiệu Thủ tướng xong càng giới thiệu qua thân phận của Trương Thánh Hoa, Thái Chánh Dương, Đào Hòa Khiêm, mình rất tự nhiên đi ở phía sau.

Ông lão kia lần đầu tiên thấy nhiều cán bộ cao cấp như vậy đi đến xóm của mình, trong lòng cũng khá kích động. Ông không ngừng hét người nhà mang ghế ra, mời các lãnh đạo ngồi. Một nhóm người lúc trước còn không có phản ứng thế mới biết vội vàng đi lấy ghế, còn mang cả rượu bọn họ tự nấu lên mời.

Thủ tướng Văn Quốc Cơ rất thân thiết nắm tay ông lão nói chuyện, tìm hiểu tình hình người nhà ông, cũng hỏi tình hình cơ bản các hộ trong xóm. Khi biết sức lao động chủ yếu của xóm đều ra ngoài làm thuê, số người ở lại chỉ có thể dựa vào trồng khoai tây, lúa mạch mà sống, Văn Quốc Cơ có chút xúc động.

Văn Quốc Cơ lại hỏi qua về đám trẻ ở xóm mới biết đám nhỏ từ hai năm trước đã bắt đầu lên học và ở lại trường trên xã, tâm trạng của ngài cũng tốt hơn.

Quan tâm đến đám nhỏ chính là điều mà Thủ tướng Văn Quốc Cơ quan tâm nhất. Ở điểm này sau khi Thái Chánh Dương đến Điền Nam đã thúc đẩy xây dựng trường nội trú ở miền núi, các nơi có điều kiện kém liền hợp nhất trường của mấy xã lân cận lại làm một, để đám trẻ miền núi vào trường nội trú học. Nếu đám trẻ không đủ tiền đóng học phí sẽ do tài chính chuyên môn của tỉnh giải quyết.

Thái Chánh Dương cuối cùng đã có thể thở dài một tiếng. Thủ tướng đột nhiên tập kích làm cho tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam rất khó xử. Nhất là thấy điều kiện sống khắc nghiệt ở đây làm cho y khá lo lắng. Nhưng cũng may biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã tạo hiệu quả khác.

Từ vẻ mặt và tâm trạng của Thủ tướng có thể thấy mặc dù ngài rất lo lắng vì cuộc sống dân chúng ở đây nhưng biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã chứng minh tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam không bỏ mặc dân chúng miền núi xa xôi, tỉnh ủy, ủy ban vẫn đang cân nhắc làm như thế nào giải quyết vấn đề sống cho dân chúng. Ở điểm này Thủ tướng cũng thừa nhận công việc của Điền Nam.

Thái Chánh Dương nhìn thoáng qua Triệu Quốc Đống đang trốn ở một bên mà trong lòng không khỏi thầm than. Không ít người đều nói Triệu Quốc Đống dựa vào may mắn hoặc là đầu cơ mưu lợi nhưng anh có thể nói hắn thật sự dựa vào đó mà lên chức không? Trong một tuần chạy hết ba thị xã khu vực điền tây bắc, người bị phơi nắng đến đen chạy tới văn phòng mình báo cáo công việc, thiếu chút nữa làm mình nghĩ hắn đi tập thể hình chứ khảo sát gì.

Nghe báo cáo cũng biết hắn không chỉ nghe thị xã và huyện báo cáo mà là xuống tận xã, hơn nữa về cơ bản đều là sáng sớm rời đi, tối muộn mới về, sự tận tâm này không phải cán bộ nào cũng làm được. Chỉ riêng điểm này Triệu Quốc Đống đáng để được người thưởng thức, đáng ngồi trên vị trí đó. Nếu không phải Văn Quốc Cơ tự mình tạm thời quyết định thì chỉ sợ Đào Hòa Khiêm sẽ nghi ngờ mình và Triệu Quốc Đống đang cố gắng ra vẻ. Đừng nói là Đào Hòa Khiêm mà chỉ sợ ngay cả mình cũng nghi ngờ Triệu Quốc Đống đã chuẩn bị trước.

Khi lãnh đạo Thị ủy, ủy ban Tam Giang cùng huyện Thượng Thủy tới thấy vẻ mặt Thủ tướng không quá xấu, bọn họ mới yên lòng.

Cuộc khảo sát thị xã Tam Giang của Thủ tướng diễn ra rất thuận lợi. Ngài tìm hiểu tình hình phát triển kinh tế xã hội của hai huyện thuộc thị xã Tam Giang, hơn nữa còn khảo sát cơ sở giáo dục, y tế của hai cấp xã huyện, nghe xem tình hình cuộc sống nhân dân miền núi, nghe tư tưởng, hy vọng phát triển quê hương của bọn họ.

Sau khi khảo sát xong Tam Giang, Thủ tướng Văn Quốc Cơ quay về khảo sát Côn Châu Khúc Châu, cuối cùng nghe tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam báo cáo công việc.

Thái Chánh Dương thay mặt tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam báo cáo công việc với Thủ tướng Văn Quốc Cơ.

Thủ tướng Văn Quốc Cơ tỏ vẻ hài lòng với thành tích mà Điền Nam đạt được trong hai năm qua, nhưng cũng chỉ ra Điền Nam vẫn còn chênh lệch lớn với khu vực phía đông, còn chênh lệch với các khu vực phát triển khá của khu vực trung tây.

Thủ tướng Văn Quốc Cơ yêu cầu tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam phải giải phóng tư tưởng hơn nữa, phải kết hợp chiến lược phát triển phía tây của trung ương để thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, phải lợi dụng việc quốc gia đẩy mạnh hợp tác kinh tế với các nước Đông Nam Á, Nam Á để điều chỉnh kết cấu kinh tế của Điền Nam, lựa chọn đúng ngành nghề chủ đạo, cố gắng trong năm đến mười năm tới xây dựng Điền Nam thành một đầu mối giao thương quan trọng của Trung Quốc với khu vực Đông Nam Á.

- Sao Quốc Đống? Còn có mấy tiếng nữa chẳng lẽ còn chưa đủ để cậu báo cáo với Bộ trưởng Từ sao? Lần này Thủ tướng chuyên môn dành thời gian buổi trưa nghe ý kiến của tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam, đây chính là cho các cậu hơn tiếng đó, rõ ràng là bật đèn xanh cho Điền Nam. Không thấy Bí thư Thái cùng chủ tịch Đào bước đi đều chạy vội sao? Đây là sợ mất cơ hội đó.
Hứa Gia Ninh vừa đi vừa nói:
- Chẳng qua đây hình như không liên quan tới cậu. Cậu là trưởng ban tổ chức cán bộ, chuyện bên mảng giao thông có quan hệ gì với cậu chứ? Tôi thấy cậu rất hứng thú với tuyến đường mà đường sắt Điền Quế đi qua, bây giờ còn muốn đến báo cáo công việc với Bộ trưởng Từ, có phải là muốn vượt mặt ai đó không thế?

- Cái này, Bộ trưởng Gia Ninh ngài không biết rồi. Tỉnh ủy Điền Nam xác định mỗi thường vụ cần phải phụ trách giúp đỡ một nơi. Tôi phụ trách chính là thị xã Văn Thành. Đến bây giờ Văn Thành còn chưa có một mét đường sắt, không có một mét đường cao tốc. Nhưng Văn Thành có tài nguyên quặng phong phú. Có không ít công ty đến Văn Thành khảo sát hoàn cảnh đầu tư đều rút vì điều kiện giao thông, tôi là thường vụ phụ trách cũng thấy lo lắng.

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ nói.

- Quy hoạch đường sắt Điền Quế đã được phê duyệt, Văn Thành cuối cùng đã thoát khỏi lịch sử không có đường sắt nhưng đường sắt này phải mất bốn năm năm mới xây dựng xong. Hơn nữa chỉ riêng đường sắt Điền Quế cũng không thể giải quyết được chướng ngại giao thông của Văn Thành. Cho nên tôi muốn chạy giúp Văn Thành về hạng mục cao tốc Côn Văn. Từ Côn Châu đến Văn Thành dài 320km, nếu như xây dựng đường cao tốc thì ít nhất sẽ giảm bớt ba tiếng đi xe, có thể kéo gần khoảng cách giữa Văn Thành và Côn Châu, cũng có thể làm cho mấy huyện xa xôi nhất của Văn Thành đi trên con đường giàu có lên.

Hứa Gia Ninh gật đầu nói:
- Quốc Đống, cậu có suy nghĩ như vậy là rất tốt, không thể coi trưởng ban tổ chức cán bộ chỉ phụ trách công việc tổ chức, phải đưa tầm mắt ra xa hơn một chút. Cậu còn trẻ làm nhiều công việc Mã Cương cũng không mệt đâu. Bộ trưởng Từ bây giờ có lẽ đang nói chuyện với chủ tịch Dương và giám đốc Sở Giao thông, chắc không phải nói chuyện về cao tốc Côn Văn đâu. Cậu sợ là phải chờ một chút, hạng mục lớn như vậy Bộ Giao thông cũng không quyết định được, cậu còn cần báo cáo với chủ nhiệm Quyền Quân.