Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 42




Triệu Quốc Đống nói chuyện với hai người Vi Văn Minh không lâu. Hắn trọng điểm đưa ra việc Văn Thành muốn cải thiện hoàn cảnh đầu tư không chỉ cần làm từ việc xây dựng cơ sở vật chất, còn cần thay đổi tác phong làm việc, ý thức phục vụ, yêu cầu Thị ủy Ủy ban Văn Thành cần phải dành tâm trí ở việc này, nhất là cần cố gắng hấp dẫn tài chính tư nhân tham gia xây dựng cơ sở vật chất.

Diệp Khánh Xuyên có lẽ nghe được ít hàm nghĩa trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Lúc Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã có tiếng về việc thu hút tài chính tư nhân, nhất là ở công trình giao thông càng có đột phá lớn. Ninh Lăng đã tiến hành phương thức BOT cho khối tài chính tư nhân với hai đường cao tốc, nghe nói được các nhà kinh doanh Chiết Giang rất tán thành. Theo Diệp Khánh Xuyên thấy xem ra vị trưởng ban Triệu này hy vọng Văn Thành có thể học tập Ninh Lăng.

Sau đó Triệu Quốc Đống lại phân biệt nói chuyện cùng phó bí thư, Phó thị trưởng thường trực Văn Thành, coi như hoàn thành mục tiêu công việc đến Văn Thành lần này của hắn.

Về phần trưởng ban Tổ chức cán bộ Vạn Đại Hữu cũng được hắn lược bỏ. Hai người có nhiều cơ hội nói chuyện.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống rất để tâm tới Vạn Đại Hữu này. Vị trưởng ban tổ chức cán bộ Văn Thành này là cán bộ có lý lịch lâu nhất ở Văn Thành ngoài Vi Văn Minh. Giang Nhạc Thành là cán bộ được điều từ văn phòng Tỉnh ủy xuống, thời gian nhận chức chưa đầy năm. Hà Dực Phi được điều từ Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Ngọc Hà đến làm Phó thị trưởng thường trực Văn Thành cho nên vị trí của Vạn Đại Hữu là rất quan trọng đối với cục diện ổn định của Văn Thành.

Trước khi đi Triệu Quốc Đống cũng chuyên môn nói chuyện vài câu với Vạn Đại Hữu, bảo Vạn Đại Hữu nếu rảnh rỗi thì lên tỉnh ngồi. Điều này làm Vạn Đại Hữu vội vàng gật đầu tỏ vẻ nhất định tới. Đến khi Triệu Quốc Đống lên xe rời đi mà Vạn Đại Hữu vẫn chìm đắm trong vui sướng.
….
Nhìn Ngô Nguyên Tể mặt hồng hào đi tới văn phòng mình, Triệu Quốc Đống cố ý nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lúc rồi nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, đúng là có khí thế của Bí thư thị ủy tỉnh thành.

Không đợi Ngô Nguyên Tể lên tiếng, Triệu Quốc Đống đã vỗ vỗ vai Ngô Nguyên Tể:
- Vị trí này của Côn Châu không dễ ngồi, lão Vệ bị bệnh cũng là do vị trí này. Lão Ngô, anh phải giữ gìn sức khỏe đó.

- Quốc Đống, không nói nhiều, tin tức này thật sự quá đột nhiên, tôi thật …
Ngô Nguyên Tể trông rất tinh thần khác hẳn vẻ mặt luôn nhăn nhó vì bệnh của Vệ Cơ Thành. Y nắm chặt tay Triệu Quốc Đống lắc lắc vài cái nhằm ra hiệu Triệu Quốc Đống nói nhỏ một chút.

Ngô Nguyên Tể bình thường luôn hào sảng nhưng lúc này lại khẩn trương. Triệu Quốc Đống có thể nhận ra đối phương chờ mong việc điều chỉnh này đã lâu.

- Được rồi lão Ngô, đừng có ra vẻ với tôi được không? Muốn ra vẻ thì đến chỗ bí thư Chánh Dương cùng chủ tịch Hòa Khiêm, ở chỗ tôi thì miễn. Vui thì vui, thích thì cứ thích, tôi thấy các thường vụ Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên ai cũng nói này nói kia trước mặt tôi, nói tôi như gái điểm còn đòi lập biển trinh tiết.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Mặt Ngô Nguyên Tể đỏ lên đôi chút. Nếu nói không nghĩ đến là nói dối. Mặc dù bây giờ trên tỉnh mới để y đảm nhiệm chức Bí thư thị ủy Côn Châu, chức thường vụ tỉnh ủy còn chưa được xác nhận. Nhưng nếu làm Bí thư thị ủy Côn Châu thì việc vào Tỉnh ủy cũng là chắc chắn, chẳng qua còn cần qua trình tự trên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà thôi. Y đúng là chưa nghe thấy ai làm Bí thư thị ủy tỉnh thành mà không làm thường vụ tỉnh ủy cả.

Sau khi được trung ương phê chuẩn, Tỉnh ủy Điền Nam sẽ tiến hành điều chỉnh phân công công việc của các thường vụ. Nguyên thường vụ tỉnh ủy, chủ tịch Mặt trận tổ quốc kiêm chủ tịch Liên đoàn lao động Dương Bưu không làm chủ tịch Mặt trận tổ quốc, chủ tịch Liên đoàn lao động nữa, chức vụ này do thường vụ tỉnh ủy Vệ Cơ Thành đảm nhiệm. Tỉnh ủy miễn chức Bí thư thị ủy Côn Châu của Vệ Cơ Thành, bổ nhiệm Bí thư thị ủy Hồng Sơn – Ngô Nguyên Tể làm Bí thư thị ủy Côn Châu. Mặc dù còn chưa xác định chính thức chức vụ của Dương Bưu nhưng người có tin tức đều biết Dương Bưu rất nhanh sẽ được hội nghị thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh bổ nhiệm làm phó chủ tịch tỉnh, làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh.

- Quốc Đống, cậu cũng đúng là, chuyện lớn như vậy tôi không tin cậu không biết chút tin tức gì, thế mà không dám lộ trước cho tôi một chút? Sợ miệng tôi không kín hay là vì việc khác?
Ngô Nguyên Tể ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Được rồi, chuyện này cũng đừng trách tôi. Nói thật không đến lúc cuối cùng thì tôi không dám xác định. Lão Vệ không đi thì chuyện của anh sao xác định được. Vấn đề là ở chỗ điều chỉnh của lão Vệ thì trung ương và Tỉnh ủy vẫn chưa thống nhất ý kiến. Chiều qua sau khi bí thư Chánh Dương cùng Bí thư Bảo Quốc từ Bắc Kinh về mới xác định rồi họp hội nghị thường vụ quyết định chuyện của lão Vệ, sau đó thảo luận đến anh. Sao, tôi để anh ngủ ngon một tối còn không cảm ơn ư? Ai biết tin tức của anh nhanh như vậy, là Trưởng ban thư ký Vô Bệnh thông báo cho anh hả? Chút ý tốt của tôi coi như uổng phí.

Triệu Quốc Đống nói không sai. Hội nghị thường ủy kéo dài đến gần 1h sáng mới kết thúc, lúc ấy thông báo cho Ngô Nguyên Tể chỉ khiến Ngô Nguyên Tể mất ngủ mà thôi chứ không có tác dụng gì. Chẳng qua có lẽ bản thân Ngô Nguyên Tể thà muốn mất ngủ một đêm cũng muốn sớm nhận được tin này.

Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Ngô Nguyên Tể á khẩu. Ngô Nguyên Tể biết đối phương nói không sai, Thương Vô Bệnh báo cho mình đã là hơn 1h sáng khiến mình cả đêm không ngủ được. Sáng dậy còn phải rửa mặt thật kỹ vì sợ người khác thấy mình không ngủ ngon. Chẳng qua y cũng không tiện nói là Thương Vô Bệnh báo tin cho mình vì theo quy định phải 8h30 sáng mới có thể nhận được tin.
- Ôi, Quốc Đống, cậu nói đúng. Bình thường tôi nghĩ mình đã rèn luyện tốt, núi đè lên đầu cũng không đổi sắc, vậy mà khi gặp chuyện đúng là làm mình mất ngủ, mất mặt quá.
Ngô Nguyên Tể thấy Triệu Quốc Đống nói đến nước này cũng không giấu tâm trạng của mình.
- Hai năm qua Hồng Sơn phát triển không chậm, tôi tự nhận nếu mình tiếp tục ở lại Hồng Sơn thì trong một hai năm tới sẽ kiến Hồng Sơn xếp thứ hai về kinh tế trong tỉnh cũng không vấn đề gì. Nhưng Côn Châu dù sao cũng là tỉnh thành, từ địa vị chính trị, kinh tế đều là thứ Hồng Sơn không thể so sánh. Tôi cũng không ra vẻ, tôi thấy mình đủ sức khỏe để làm Bí thư thị ủy Côn Châu.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười đứng lên vỗ vai Ngô Nguyên Tể.
- Đây mới là Ngô Nguyên Tể. Cũng không phải chuyện mờ ám gì, muốn làm việc cũng là chuyện tốt. Con người nếu không có mục tiêu theo đuổi thì đâu có lý tưởng gì. AI cũng nói chúng ta làm chính trị sẽ khiến tính cách mất dần, tôi cảm thấy đây chỉ là hiện tượng bề ngoài. Chỉ cần chúng ta có tâm lý muốn làm lên sự nghiệp, nhất là làm cho nơi chúng ta từng công tác trở nên tốt đẹp hơn, cuộc sống dân chúng hạnh phúc hơn, giàu có hơn thì chúng ta sẽ có động lực.

Ngô Nguyên Tể hơi đỏ mặt vì kích động.
- Quốc Đống, đây chính là lời tôi muốn nói. Ngô Nguyên Tể tôi có lẽ có tật xấu, cũng từng mắc sai lầm nhưng ít nhất tôi muốn làm tốt công việc, muốn dân chúng có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, chỉ cần đi về điểm này là tôi tự tin. Gặp khó khăn gì tôi cũng dám nghênh đón, vượt qua.

- Lão Ngô, tôi hiểu.
Triệu Quốc Đống cũng khá xúc động. Bạn học ngày xưa đã từng bước lên vị trí quan trọng hơn.

Trên thực tế Triệu Quốc Đống vẫn cho rằng Ngô Nguyên Tể là ứng viên thích hợp nhất cho chức Bí thư thị ủy Côn Châu. Côn Châu là tỉnh thành Điền Nam, cũng là cầu nối của Trung Quốc với Đông Nam Á, Nam Á, hơn nữa cũng đang cố gắng tiến tới mục tiêu thành phố quốc tế hóa nên cần lãnh đạo chủ yếu có quan niệm, tầm nhìn đi trước, hơn nữa lãnh đạo này còn cần đủ quyết đoán và nghị lực để thúc đẩy kinh tế Côn Châu phát triển, làm cho mục tiêu quy hoạch của Côn Châu phải phù hợp với mục tiêu của Tỉnh ủy, thậm chí là trung ương.

Mà đưa mắt nhìn cả Điền Nam hiện nay, Triệu Quốc Đống cho rằng chỉ có Ngô Nguyên Tể là thích hợp nhất. Đương nhiên nếu để hắn làm Bí thư thị ủy Côn Châu, hắn cũng tin mình có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn Ngô Nguyên Tể.