Triệu Quốc Đống lên xe Ngô Nguyên Tể, xe chạy thẳng về phía đông bắc.
Xe đi khá êm, trong xe cũng yên tĩnh, Triệu Quốc Đống không nói, Ngô Nguyên Tể cũng không nói như hai người đều có điều suy nghĩ.
Xe lên cao tốc chạy thẳng đến khu du lịch hồ Dã Áp phía đông bắc.
Triệu Quốc Đống chắp tay đứng trên sườn núi hít làn không khí mang theo hơi ẩm ướt chạy thẳng vào phổi, cảm giác này thật thoải mái bảo sao Thái Chánh Dương thích nhất nơi này.
Ngô Nguyên Tể đứng sau Triệu Quốc Đống một mét, y nhìn rừng cây phía bên kia hồ. Khu vực này có vị trí rất đẹp, thành phố đã xác định đây làm trung tâm nội thành Côn Châu sau này. Nhưng quy hoạch như thế nào thì cũng có cái nhìn khác nhau, mà trong đó còn không ít người có thái độ im lặng.
- Lão Ngô, đây là đất phong thủy, thành phố Côn Châu nếu xác định ngành dịch vụ làm ngành chủ đạo của Côn Châu thì định vị hồ Dã Áp này như thế nào?
Triệu Quốc Đống đứng khá lâu mới thở dài một tiếng hỏi.
- Thành phố mặc dù xây dựng phương hướng phát triển về phía đông bắc nhưng cụ thể làm như thế nào thì vẫn có ý kiến khác nhau. Tôi bây giờ mới chính thức hiểu được cảm nhận làm Bí thư thị ủy tỉnh thành. Hắc hắc, phải nhìn trước ngó sau nhiều hơn khi tôi làm Bí thư thị ủy Hồng Sơn rất nhiều. Lý Vĩnh Cương gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, áp lực, ảnh hưởng từ khắp nơi có thể ép chết mình, cho mình muốn cử động cũng rất khó khăn.
Ngô Nguyên Tể hiện rõ vẻ mặt nhớ đến lúc còn làm việc ở Hồng Sơn, mà bây giờ tất cả đã thành quá khứ.
- Tôi cảm tấy có thể tư tưởng của anh là tốt nhưng có phải là thiếu trao đổi với mọi người không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi nhớ lúc mình ở Ninh Lăng đưa ra quy hoạch Ninh Lăng cũng đã bị nhiều chê trách và lên án, nhất là phương hướng phát triển thành thị càng gặp nhiều đả kích. Nhưng tôi không tranh luận với bọn họ mà đưa tất cả thành viên bộ máy đi khảo sát thực địa, sau đó dùng tình hình thực tế nói với bọn họ, để bọn họ cảm thấy được tính quan trọng và tất yếu của quy hoạch đô thị đó, để bọn họ nhận thức được việc phải đi trước. Do không ngừng trao đổi, bàn bạc cuối cùng được bọn họ tán thành Đương nhiên đến cuối cùng có thể có người không đồng ý nhưng đó là bình thường. Chỉ cần ý kiến chủ lưu tán thành là đủ.
- Ý kiến chủ lưu?
Ngô Nguyên Tể hỏi lại một câu.
- Rất đơn giản, tôi cho rằng ý kiến chủ lưu là có hai phương diện. Một là cần lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, ủy ban tán thành, phần khác là được dân chúng tán thành. Mà điều kiện trước là cần, điều kiện sau là đủ. Phía trước anh cần báo cáo để được thông qua, mời bọn họ đến thị sát, vế sau thì cần dùng truyền thông tuyên truyền để bọn họ thấy được khai thác khu vực này sẽ mang lại lợi ích thực tế cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống dẫn từng bước.
Ngô Nguyên Tể hơi nhướng mày. Triệu Quốc Đống nói không phải y không nghĩ, chẳng qua không cân nhắc thấu đáo như Triệu Quốc Đống nói mà thôi. Nhưng y có thể nhạy cảm nắm bắt ý của Triệu Quốc Đống.
Muốn thắng ngoài phải yên trong, ngay cả thành phố Côn Châu còn không thể thống nhất ý kiến thì anh còn có thể nói gì? Ngô Nguyên Tể cảm thấy đề nghị của Triệu Quốc Đống mặc dù có lý nhưng nó lại không quá phù hợp thực tế của Côn Châu.
- Quốc Đống, tôi nghĩ như thế này. Khu vực quanh hồ Dã Áp có điều kiện tốt, tôi dự định xây dựng khu nghỉ dưỡng quốc tế ở đây. Bây giờ tập đoàn Côn Thiên đã nâng ngọn cờ, cũng có không ít công ty du lịch, bất động sản đang có ý tiến vào. Tôi dự định đưa ra quy hoạch tổng hợp ở đây, xây dựng cơ sở vật chất rồi xây sân golf, sân tennis, bể bơi, câu lạc bộ tư nhân, viện bảo tàng cùng một số biệt thự, làm nơi này trở thành chỗ ở cho tinh anh toàn cầu.
Ngô Nguyên Tể mắt rất sáng nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống. Trên thực tế y đã báo cáo tư tưởng của mình với Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương về cơ bản đồng ý nhưng cuối cùng vẫn đề nghị y nên trao đổi với Triệu Quốc Đống.
Thái Chánh Dương nói rất đơn giản, trong làm việc công tác kinh tế của Triệu Quốc Đống thì không ai có thể sánh bằng, kể cả chính mình. Vì thế rất nhiều vấn đề cần hỏi ý kiến của Triệu Quốc Đống.
Đây là thừa nhận cao nhất của Thái Chánh Dương đối với một người. Ít nhất cho đến bây giờ Ngô Nguyên Tể chưa nghe Thái Chánh Dương khen ai như vậy.
Đây là nguyên nhân mà sao y muốn một mình mời Triệu Quốc Đống tới đây.
Mấy điểm Triệu Quốc Đống đưa ra đúng là có chút ý nghĩa, nhưng theo Ngô Nguyên Tể thấy còn phiến diện, không quá đặc biệt. Điểm này làm Ngô Nguyên Tể khá thất vọng. Có lẽ hình thức phát triển kinh tế của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng không thể phục chế ở nơi khác, có lẽ Triệu Quốc Đống chỉ theo kịp trào lưu nên mới thành vậy. Nhưng thực sự đơn giản như thế sao?
Ngô Nguyên Tể cảm thấy không đúng, anh không thể nào luôn may mắn được.
- Nơi cư ngụ của tinh anh toàn thế giới.
Triệu Quốc Đống cười cười từ chối cho ý kiến.
- Tôi thừa nhận điều kiện ở đây rất tốt, cũng có tiềm lực phát triển ngành này. Nhưng mà anh đã nghĩ dịch vụ cao cấp ở trình độ rất lớn là phụ thuộc vào thực lực ngành công nghiệp và xây dựng của địa phương. Đương nhiên Côn Châu có tính đặc thù của mình, đối tượng của nó không chỉ tinh anh của riêng Côn Châu. Tôi biết anh muốn nói vậy nhưng tôi lo anh xác định quá cao nên thu hoạch lại không đạt được như thế.
Ngô Nguyên Tể bị Triệu Quốc Đống đổ cốc nước vào đầu làm y lạnh người. Nếu nói Triệu Quốc Đống vẫn kiên trì thái độ này, y không biết Thái Chánh Dương có thể vì thế mà thay đổi không. Mà mất sự ủng hộ của Thái Chánh Dương thì tư tưởng của mình còn có thể tiếp tục sao?
- Tôi nhớ anh còn một phần tư tưởng chưa nói ra. Đây là đông bắc, vậy đông nam? Hạng mục sân bay mới nếu được quyết định vậy đô thị hướng về đông, anh định làm gì bên đông nam?
Ngô Nguyên Tể lúc này mới nghĩ ra. Triệu Quốc Đống cũng không hoàn toàn phản đối tư tưởng của mình, mà hy vọng mình có thể đưa ra quy hoạch tổng hợp, hợp lý. Mình vốn đưa ra quan hệ Côn Châu cũng không chỉ lấy ngành bất động sản làm trung tâm, mà muốn lấy ngành bất động sản làm cầu nối. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống cũng đã trao đổi với mình, nhắc mình cần suy xét vấn đề này. Ngô Nguyên Tể cũng nhiều lần tự hỏi cho rằng Triệu Quốc Đống nói có lý nên cũng có ý thức điều chỉnh lại tư tưởng.
Ngô Nguyên Tể và Triệu Quốc Đống thảo luận khá lâu về quy hoạch đô thị và phát triển kinh tế của Côn Châu. Cả hai người đều thấy chưa tận hứng, Triệu Quốc Đống đã lâu không có quan tâm công tác kinh tế cụ thể.
Theo Triệu Quốc Đống thấy tư tưởng của Ngô Nguyên Tể về tổng thể mà nói là tốt, thậm chí đi trước thời cuộc. Triệu Quốc Đống cho rằng đi trước đôi chút không xấu. Côn Châu là tỉnh thành của yw, là cầu nối của Trung Quốc với Đông Nam Á cùng khu vực Nam Á, tốc độ phát triển sau này sẽ không ngừng tăng lên. Triệu Quốc Đống có chút lo lắng chính là sức chấp hành tư tưởng chiến lược của Côn Châu có thể theo kịp thời đại hay không?
Hắn cũng nói rõ việc này với Ngô Nguyên Tể. Mà Ngô Nguyên Tể rất mờ mịt tỏ ẻ nếu Thị ủy Côn Châu có thể thống nhất ý kiến thì hắn tin sức chấp hành của Thị ủy, ủy ban Côn Châu.
Triệu Quốc Đống biết ý trong câu nói của Ngô Nguyên Tể. Thái độ cả Đinh Hoa bây giờ là rất quan trọng ở Côn Châu. Ngô Nguyên Tể bây giờ là thường vụ tỉnh ủy, Đinh Hoa lại không vì mối quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Ngô Nguyên Tể mà mất đi bản tính, đây mới là phó bí thư thị ủy đủ tư cách.