Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 131




La Băng không hề chú ý đến việc mọi hành vi của mình đã sớm bị người theo dõi.

Trên thực tế bây giờ Triệu Quốc Đống ít có thời gian về An Đô, một hai tháng chưa chắc có thể về một chuyến cho nên lần trước Triệu Quốc Đống đến chỗ cô nghỉ hai đêm làm cô rất vui.

Sắp đến kỳ nghỉ đông nên cô có thời gian. Cô liền hẹn Trình Nhược Lâm đến Côn Châu.

Khí hậu Côn Châu rất tốt, mùa đông càng hợp hơn, đúng là nơi tốt nhất để nghỉ phép. Cho nên Triệu Quốc Đống muốn các cô đến Côn Châu nghỉ mát, cô cũng rất xấu hổ đồng ý.

Thực ra đến đâu không quan trọng, chủ yếu là có thể ở bên hắn.

Đương nhiên La Băng cũng biết đến Côn Châu sẽ khá mạo hiểm. Dù sao mọi hành vi của Triệu Quốc Đống đều khiến người chú ý, hơi không cẩn thận là bị người nhìn ra sơ hở. La Băng không muốn mình mang lại hậu họa gì cho hắn.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ ở ngay An Đô này cũng có người theo dõi mình từ rất lâu rồi.

Mua vé rất thuận lợi, mặc dù phía trước có vài người nhưng chỉ đợi vài phút là đến lượt cô. Cô không chú ý đến một người đàn ông đằng sau đang lặng lẽ theo dõi cô.

Trình Nhược Lâm sẽ bay từ Bắc Kinh đến thẳng Côn Châu, cô chỉ có thể một mình bay sang Côn Châu. Mặc dù không phải lần đầu đi ra ngoài nhưng La Băng vẫn thấy lo lắng. Cũng may chỉ ngồi máy bay hơn hai tiếng, đến sân bay là có người đón nên cô cũng yên tâm đôi chút.

Đợi đến khi La Băng lên xe rời đi, Tam Mao mới chuồn vào xe.

- Lực ca, là Côn Châu, ả đi một mình, chỉ đặt một vé, ngày kia bay, máy bay số 5 lúc 11h30, chắc là 2h chiều tới được Côn Châu.
Tam Mao rất tinh tế vì đã làm đi theo dõi không ít thời gian, không chi nhìn được La Băng đi chuyến nào mà còn biết mấy giờ tới Côn Châu.

- Hừ hừ, quả nhiên là Côn Châu. Xác định chỉ đi một người?
Trần Đại Lực cười lạnh một tiếng nói.

- Vâng, ả chỉ mua một vé, dùng chứng minh của ả để mua.
Tam Mao trả lời đầy khẳng định nhưng lại hơi suy nghĩ một chút sau đó nói:
- Chẳng qua lúc mua vé thì ả gọi một cuộc hỏi bên kia bao giờ đến Côn Châu, hình như là hẹn người.

- Ồ, hẹn người? Cậu nghe rõ đối phương là ai không?
Trần Đại Lực ngẩn ra sau đó vội vàng hỏi.

- Lực ca, điều này sao nghe được? Em cách ả xa như vậy, cũng không dám đến quá gà nhưng đúng là ả hỏi bên kia bao giờ đến Côn Châu, còn hỏi gặp ở đâu.
Tam Mao cố nhớ lại.

Trần Đại Lực hơi ngẩn ra, chẳng lẽ mình đoán sai? Con ả La Băng này chẳng lẽ còn có người đàn ông khác? Không giống, mình theo dõi ả hai năm nhưng không thấy ả thân thiết với người đàn ông nào khác, bình thường ngay cả đồng nghiệp cũng không ai đến nhà. Sao ả lần này đến Côn Châu lại hẹn người?

- Không có, đối phương có lẽ trả lời, ả ta nói một câu biết rồi sau đó dập máy.
Tam Mao lắc đầu nói:
- Lực ca, không chừng ả hẹn người kia thì chúng ta nên làm sao bây giờ?

- Hừ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội này, không tra ra manh mối thì tôi không yên tâm.
Trần Đại Lực hung hăng nói.
- Cậu gọi Đại Cường, Tiểu Dũng theo tôi cùng đến Côn Châu, mang theo cả ống nhòm, máy quay, máy ghi âm, tôi không tin con sói đó còn đấu lại thợ săn.

- Thế anh em?

- Anh cậu ở lại An Đô, bọn họ còn có công việc chưa làm xong.
Trần Đại Lực bóp tay lạnh lùng nói:
- Tam Mao, ngày mai tôi mang hai người đến Côn Châu trước, cậu mua hai vé máy bay cùng chuyến với ả. Cậu và Tiểu Dũng đi theo ả, xuống máy bay thì liên lạc với tôi, theo xem ở ở đâu. Nếu tôi đoán không sai thì chúng ta lần này sẽ câu được con cá lớn, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.

- Hắc hắc, Lực ca, con cá lớn đó thật sự rất quan trọng đối với chúng ta sao? Không đi Côn Châu không được sao?
Tam Mao nghe nói muốn đi Côn Châu không khỏi hít sâu một hơi. Côn Châu không quen biết gì, đúng là có chút phiền phức.

- Hừ, tôi không phải nói rồi sao? Cậu không mạo hiểm sao có thể bắt được con cá to?
Trần Đại Lực cũng biết đi Côn Châu lần này sẽ rất mạo hiểm, nhưng cơ hội này quá hiếm thấy. Cũng may Triệu Quốc Đống ở Côn Châu chưa quá lâu, hơn nữa hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ nên hắn cũng không dám lộ chuyện này với người ngoài, bây giờ chủ yếu phải theo dõi được La Băng.
….
Hội nghị thường vụ tỉnh ủy rất nhanh kết thúc. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ đã gần 5h, các thường vụ đều thu dọn đồ đạc rời đi. Thái Chánh Dương bình thường nếu không có việc quan trọng sẽ không họp, đã họp sẽ cố gắng kết thúc trong thời gian ngắn nhất, có việc nói việc, không việc tan họp, hội nghị thường vụ cũng vậy.

Thảo luận mấy chuyện quan trọng đã kết thúc. Khởi động hạng mục sân bay mới, xây dựng trung tâm nhà máy lọc dầu Ninh An, đẩy mạnh công trình cải thiện hoàn cảnh sinh thái Vân Trì, đương nhiên trước đó là thông báo Trung ương đã chính thức quyết định Ngô Nguyên Tể làm thường vụ tỉnh ủy Điền Nam.

Quyết định này hai hôm trước Triệu Quốc Đống đã biết, vừa lúc tuyên bố trong hội nghị thường ủy lần này. Ngô Nguyên Tể coi như lần đầu tiên lấy thân phận thường vụ tham gia hội nghị thường vụ tỉnh ủy.

Trong hội nghị Ngô Nguyên Tể báo cáo về quy hoạch phát triển đô thị trong năm năm tới của Côn Châu, đưa ra quy hoạch lấy ngành bất động sản làm ngành chủ đạo của Côn Châu, qua đó xúc tiến ngành dịch vụ phát triển, xác định xây dựng Côn Châu thành thành phố tốt nhất Trung Quốc, cũng đưa ra một loạt biện pháp để thực hiện.

Đối với đề nghị này của Ngô Nguyên Tể thì tỉnh ủy đã sớm nghe thấy, nó tạo ra không ít tranh luận. Vương Liệt vì thế mà rời khỏi chức thị trưởng Côn Châu, Trì Trọng Văn kế nhiệm mặc dù có thái độ hòa hoãn ở vấn đề này hơn Vương Liệt nhưng vẫn có thái độ nghi ngờ, cho rằng tư tưởng của Thị ủy còn nhiều điểm đáng xem xét. Ngay cả Côn Châu mặc dù có không gian và ưu thế lớn phát triển ngành dịch vụ nhưng không phải là bài trừ ngành công nghiệp và xây dựng ra ngoài.

Quan điểm của Trì Trọng Văn được tân phó bí thư thị ủy Đinh Hoa đồng ý, điều này làm Ngô Nguyên Tể khá lo lắng.

- Quốc Đống, tối có rảnh không?
Ngô Nguyên Tể đi xuống dưới lầu rồi kéo Triệu Quốc Đống đang định rời đi.

- Sao, muốn ăn mừng à?
Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh rồi ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói.

Ngô Nguyên Tể dở khóc dở cười, mấy hôm trước Triệu Quốc Đống đã gọi điện chúc mừng, Ngô Nguyên Tể cũng nói lời cảm ơn nhưng hôm nay có lẽ không phải lúc đáng để ăn mừng.

- Hắc hắc, ăn bữa cơm không vấn đề gì, chẳng qua bây giờ có phải hơi sớm không?

Ngô Nguyên Tể nhìn đồng hồ rồi nói:
- Hay là chúng ta đi quanh một chút?

Đi quanh? Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Ngô Nguyên Tể gọi mình nhất định không chỉ đơn giản là vậy, y nhất định là có chuyện cần nói. Chẳng qua trong lúc nhất thời hắn không đoán ra đối phương tìm mình là có việc gì?

- Được, đi đâu vậy?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đi hồ Dã Áp.
Ngô Nguyên Tể đáp.

Hồ Dã Áp? Triệu Quốc Đống cẩn thận cân nhắc vấn đề trong đó. Hồ Dã Áp nằm ở quận Ngọa Long ở phía bắc nội thành Côn Châu, cách nội thành 15km, Thái Chánh Dương thích nhất là đến đây đi dạo, cho rằng hoàn cảnh sinh thái nguyên thủy ở đây sẽ làm người ta được yên tĩnh, thư giãn.

Nhưng khu đất xung quanh hồ và tài nguyên thực vật phong phú cũng là phương hướng chính phát triển của Côn Châu. Ngô Nguyên Tể đưa ra quy hoạch đô thị cũng có phương hướng chính về phía đông bắc.

Phát triển đô thị, xây dựng thành phố tốt nhất Trung Quốc, ý tưởng này thì Triệu Quốc Đống đồng ý. Nhưng xây dựng như thế nào, Côn Châu có suy nghĩ gì thì Triệu Quốc Đống rất muốn biết ý tưởng của Ngô Nguyên Tể. Anh không thể chỉ hô khẩu hiệu sau đó thuần túy lấy ngành bất động sản mở đường, dựa vào bán đất giá cao để lấy tài chính, như vậy là không lâu dài. Nếu bong bóng này tan vỡ thì Côn Châu sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đinh Hoa khi báo cáo công việc với hắn cũng mơ hồ đề cập đến vấn đề này. Quan điểm của Đinh Hoa là không quá tán thành ý tưởng lớn của Ngô Nguyên Tể, đã dần có xu hướng tán thành quan điểm của Trì Trọng Văn. Ở vấn đề này Đinh Hoa cũng đã chi tiết nói ra ý kiến của mình với Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống có thể hiểu ý của Đinh Hoa. Ngô Nguyên Tể có quan hệ mật thiết với hắn, lại là Bí thư thị ủy. Đinh Hoa coi như là người Triệu hệ, ở xu thế quỷ dị này nên thái độ của Đinh Hoa cũng trở nên vi diệu. Mà bản thân Đinh Hoa lại có cái nhìn như vậy nên khá khó xử.

Nói vậy Ngô Nguyên Tể đã cảm thấy được gì đó, Triệu Quốc Đống thầm nói.