Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 107




Khấu Linh là người phụ nữ rất thông minh và lý trí, cô không vì quan hệ nào đó với Triệu Quốc Đống mà có biến hoá, hoặc là nói cô xác định rõ mối quan hệ giữa mình và Triệu Quốc Đống.

Theo cảm giác của cô thì Triệu Quốc Đống không phải người đàn ông chỉ thuộc riêng một người phụ nữ. Mặc dù là vợ của hắn cũng không hoàn toàn đạt được hắn. Bản thân hắn giống như một con trâu khổng lồ, hoặc là người sinh ra vì sự nghiệp.

Có lẽ cảm giác này là hoang đường, Triệu Quốc Đống cũng thích hưởng thụ, ví dụ như bộ đồ của Ý trên người hắn, mà đôi giầy Pura dưới chân của hắn cũng không phải hàng phổ thông, chiếc đồng hồ trên tay hắn thì theo Khấu Linh nhớ hắn chỉ đeo hai loại, chiếc này là đồng hồ Omega cực đắt tiền.

Lúc ăn cơm hắn nhất định chọn nơi có món ăn ngon, khung cảnh đẹp. Nó cũng giống như đi du lịch vậy, hắn thích chọn nơi hợp với sở thích của mình, từ phương diện nào đó thì hắn là một người thích hưởng thụ.

Một người như vậy nếu nói hắn sinh ra vì sự nghiệp là khá hoang đường, nhưng trực giác nói cho cô tất cả những thứ đó chỉ là đám mây bao phủ bên ngoài Triệu Quốc Đống mà thôi.

Triệu Quốc Đống không giống như một số người đàn ông luôn thể hiện chuyên chú trong công việc, không muốn hưởng thụ mà chỉ điên cuồng làm việc. Triệu Quốc Đống là người vừa biết làm việc nhưng cũng biết nghỉ ngơi. Làm như vậy khiến người ta không thấy hắn có chút áp lực nào.

Bộ Thương mại mặc dù không liên quan mấy đến công việc của Triệu Quốc Đống nhưng dù sao cũng thuộc một vòng tròn chung. Vị trí, thân phận và địa vị của Triệu Quốc Đống làm cho Khấu Linh ít nhiều được lợi. Lần này Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh gặp mấy lãnh đạo của Ban Tổ chức cán bộ trung ương, hơn nữa nhiệm vụ kết thúc cô cũng không thấy Triệu Quốc Đống có gì thay đổi quá đặc biệt, Khấu Linh cũng đủ thấy Triệu Quốc Đống đang làm tốt trên cương vị của mình.

Đi trên con đường đá, ngửi không khí tươi mới, đưa mắt nhìn ra xa xa làm người ta cảm thấy thoải mái. Triệu Quốc Đống rất thích không khí này, không nghĩ gì cả, cũng không muốn cân nhắc việc gì hết.

- Quốc Đống, Tiêu Trí Viễn sợ rằng sẽ xuống cơ sở? Em nghe y nói hai lần, có lẽ sang năm y sẽ xuống dưới rèn luyện. Em nghe y nói là muốn về An Nguyên.
Chiếc giày mới của Khấu Linh giẫm trên núi đá tạo tiếng kêu thanh thúy, vạt áo khoác ngoài đong đưa trong gió, chiếc váy màu tím trông khá chói mắt. Chiếc khuy trên cùng không được đóng lại làm lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn.

- Ừ, cách này là tốt nhất, có thể nhanh chóng lên bộ trung ương làm, sau đó quay lại. Từ trung ương đến địa phương thì dù như thế nào cũng có thể lên một cấp. Cách này nhanh hơn nhiều so với việc cứ mãi ở địa phương.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tiêu Trí Viễn rất thông minh, y sớm xác định được con đường của mình rồi từng bước làm theo kế hoạch.

- Anh đã sớm cảm thấy?
Khấu Linh cười nói:
- Họp lớp vừa rồi y vẫn vây quanh anh, có phải là muốn từ anh để tìm hiểu điều gì đó không?

- Vây quanh anh thì không đúng, đó là tất cả mọi người vây quanh em và Mễ Á. Về phần y muốn từ chỗ anh nghe ngóng tin tức cũng không chính xác, anh làm việc ở Điền Nam, y muốn về An Nguyên thì đó là ở tỉnh khác, anh không thể giúp gì được y.
Triệu Quốc Đống theo thói quen xua tay nói.
- Chẳng qua anh nghĩ y nên có con đường của mình mới đúng.

- Anh dám nói anh không giúp được gì? Chẳng lẽ anh không quen trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên sao? Anh không quen lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ trung ương ư? Em đoán y chính là suy nghĩ thông qua điểm này để nhờ anh giúp.
Khấu Linh mỉm cười nhìn Triệu Quốc Đống:
- Chẳng qua em thấy anh hình như không thèm để ý đến việc y lấy lòng.

- Không thể nói như vậy, em biết con người của anh, chuyện quá giới hạn anh sẽ không làm. Hơn nữa Tiêu Trí Viễn rất khôn khéo, nếu y lộ ra với em rằng y muốn về An Nguyên thì anh nghĩ Tiêu Trí Viễn sớm có bố trí.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Khấu Linh, em cảm thấy ở Bộ Thương mại thế nào?

- Sao, có hứng thú với Bộ Thương mại bọn em? Vậy thì tốt, anh nếu có thể điều lên Bộ Thương mại thì em chẳng phải có cây to để chống lạnh sao? Vậy vấn đề lên cấp trưởng ban của em không phải sẽ được hóa giải sao?
Khấu Linh vui vẻ nói.

- Em chú ý đến chức trưởng ban như vậy sao?
Triệu Quốc Đống nhìn Khấu Linh đầy ngờ vực. Hai người lúc này đã đi ra khỏi địa phận khu chùa.
- Nếu em thật sự quan tâm thì anh đề nghị em tốt nhất tìm cơ hội xuống cơ sở rèn luyện một chút. Từ cách bồi dưỡng cán bộ của Đảng hiện nay có thể thấy Đảng càng lúc càng chú trọng cán bộ có kinh nghiệm công tác cơ sở, thậm chí cũng đã dần điều chỉnh ở mấy ngành mang tính chuyên nghiệp mạnh như Bộ Ngoại giao. Em nếu thật sự muốn có phát triển ở Bộ Thương mại thì anh nghĩ em xuống địa phương làm chức phó chủ tịch huyện một năm, về sẽ được lên làm trưởng ban. Nếu em cảm thấy làm việc ở địa phương thuận lợi thì còn có thể tiếp tục làm, có thêm một con đường không phải nhiều thêm một cơ hội sao?

- Không phải vấn đề quan tâm hay không, em thực ra cũng không có ý đi ra ngay, không nói sự nghiệp lớn hay nhỏ thì cũng phải có một mục tiêu mà. Em làm phó trưởng ban của ban thuộc Cục điều tra tổn thất sản nghiệp hai năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, coi như mất một phen phấn đấu mới lên được vị trí này. Nhưng em thấy được muốn ở bộ mà lộ mặt ra đúng là không dễ. Từ cấp phó trưởng ban lên trưởng ban nhìn như gần nhưng với rất nhiều người cả đời không bước lên nổi. Có đôi khi nó không dựa hoàn toàn vào năng lực cá nhân.

Khấu Linh không hề ra vẻ thanh cao với Triệu Quốc Đống, cô nói rất thẳng:
- Cơ hội, mối quan hệ, còn có ấn tượng lãnh đạo với mình, mấy nhân tố này thiếu một thứ cũng không được. Ở trong cục ai cũng đều tinh ranh, một câu nói của lãnh đạo nhưng giọng điệu khác là bọn họ ngửi ngay ra mùi trong đó. Ngoài cạnh tranh trong công việc còn phải cạnh tranh về nhiều thứ khác. Gióng như anh nói đó, ai cũng muốn cơ sở rèn luyện, nhưng trong một năm đi xuống nếu lãnh đạo thưởng thức mình rời đi, hoặc đến tuổi về hưu, anh muốn về không có vị trí thì sao? Có khi để anh ở một vị trí lửng lơ hai ba năm thì sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lời này cũng đúng, trong cơ quan trung ương cạnh tranh càng kịch liệt hơn. Dù sao người có thể đi vào hầu hết đều là tinh anh, không ít người sau lưng hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ, cơ hội sẽ càng ít hơn.

- Anh làm ở Bộ năng lượng hơn nửa năm cũng nên biết nước ở đây không dễ tranh chấp.
Khấu Linh cung kính nói.
- Bên ngoài cảm thấy bên trong rất vinh quang, bắt mắt nhưng không biết đao kiếm ở sau lưng.

Triệu Quốc Đống do dự một chút sau đó hỏi dò:
- Khấu Linh, anh nói thật đó, nếu em muốn xuống dưới thì nên đi sớm. Hàng năm các bộ đều có danh ngạch, anh đề nghị em nên cân nhắc. Nếu em cảm thấy mình chưa chắc đã đạt được suất đó thì anh có thể ra mặt nghĩ biện pháp giúp em. Xuống cơ sở rèn luyện coi như là một kinh nghiệm. Đương nhiên nếu em không muốn rời khỏi Bắc Kinh, thích công việc yên ổn ở bộ thì lại khác.

Ánh mắt Khấu Linh trở nên phiêu hối, cô nhìn từ mặt Triệu Quốc Đống rồi ra ngoài:
- Để em suy nghĩ đã.

Có thể nói khá lâu rồi Triệu Quốc Đống mới mất ngủ.

Lôi Hướng Đông mời hắn dùng cơm hắn không thể từ chối. Nhưng lúc ấy hắn đang đi cùng Khấu Linh nên kết quả kéo cả cô đi.

Đây thật ra cũng không có gì, hai bạn học cũ gặp mặt, chỉ là do Lôi Hướng Đông mời khách, Triệu Quốc Đống và Khấu Linh đi cùng nên có vẻ không được tự nhiên.

Lôi Hướng Đông làm rất xuất sắc ở Ngân hàng phát triển quốc tế, rất được Thống đốc ngân hàng nông nghiệp Chu cùng với Phó thủ tướng Từ phụ trách tài chính, thương mại, mậu dịch thưởng thức.

Trong mấy năm qua có không ít công ty tư nhân được Ngân hàng phát triển quốc tế ủng hộ mà đi ra nước ngoài, lúc đầu chỉ có ở Đông Nam Á cùng Trung Á, bây giờ dần tiến tới Châu Phi, Nam Mỹ, Australia cùng Âu Mĩ. Trong đó biểu hiện của các công ty tư nhân An Nguyên càng đột xuất hơn. Nguyên nhân này cũng là do Lôi Hướng Đông từ An Nguyên đi ra, quen thuộc An Nguyên hơn.

Cũng vì nguyên nhân này nên một vài quan điểm trong lĩnh vực tài chính của Lôi Hướng Đông được Lãnh đạo trung ương chú ý, trở thành một nhân vật rất có tiếng tăm trong giới tài chính. Có lời đồn y có thể tiến vào vị trí trung tâm ở Ngân hàng trung ương, trở thành nhân vật quản lý quan trọng của ngành tài chính trung ương.

Triệu Quốc Đống và Lôi Hướng Đông gặp nhau đương nhiên không thể tránh khỏi việc đề cập tới tình hình kinh tế trong nước và quốc tế. Cái mũi nhạy bén của Triệu Quốc Đống là điều Lôi Hướng Đông vẫn chú ý. Khi thảo luận vấn đề cải cách hệ thống tài chính, quan điểm của Triệu Quốc Đống khá sắc bén, nhất là rất phê bình cơ chế định giá hiện nay. Quan điểm này ở một trình độ nhất định cũng ảnh hưởng tới Lôi Hướng Đông.

Chẳng qua Lôi Hướng Đông cũng biết do thân phận hiện tại của mình khá nhạy cảm, ở vấn đề này y giữ thái độ cẩn thận, mặc dù không có ý kiến khác nhưng cũng không tiện tỏ thái độ ở nơi đông người và giới truyền thông.