Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 96




Nhâm Vi Phong trình bày tình hình phát triển kinh tế toàn tỉnh trong năm 2004 có thể nói là đã chú ý mọi mặt, đồng thời cũng có trọng tâm nói đến những vấn đề còn tồn tại, phân tích có thể nói rất chính xác.

- Hiện tượng phát triển không cân bằng vẫn rất nghiêm trọng nhưng không có nhiều thay đổi. Thông Thành, Thiên Châu cùng với Vinh Sơn, Lô Hóa phát triển chậm là điều mà Tỉnh ủy cần phải nghiêm túc nghiên cứu, bốn thị xã này làm như thế nào tìm được con đường phát triển phù hợp với bọn họ cũng là đề tài cần nghiên cứu. Nếu không mấy nơi như An Đô, Ninh Lăng dù có thể phát triển hơn nữa cũng chỉ tăng sự mất cân bằng trong tỉnh.

Nhâm Vi Phong nhíu mày nói:
- Tôi nói không phải là nói láo.Căn cứ phân tích, đánh giá của viện nghiên cứu chính sách Ủy ban tỉnh thì các khu vực khó khăn thường tụ tập tài nguyên đến nơi phát triển hơn. An Đô là tỉnh thành enne không nói, tôi lấy Ninh Lăng làm ví dụ. Do hai năm nay Ninh Lăng có tốc độ phát triển nhanh nên mấy thị xã xung quanh như Nam Hoa, Thông Thành, thậm chí mấy thị xã lân cận ở tỉnh Tương đều có xu hướng tụ tập tài chính, hạng mục ... tới Ninh Lăng, nó làm giảm sức cạnh tranh của khu vực đó. Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh cũng đã tiến hành điều tra về hạng mục công nghiệp, dịch vụ của Ninh Lăng, tìm hiểu xem vì nguyên nhân gì mà các công ty lại lựa chọn Ninh Lăng chứ không phải các nơi khác. Nguyên nhân có rất nhiều nhưng tổng hợp lại thì chỉ có mấy điểm. Thứ nhất là hoàn cảnh đầu tư ưu việt, hệ thống phục vụ kiện toàn, đây là nguyên nhân chính là tất cả các hạng mục chọn đầu tư vào Ninh Lăng; thứ hai là có đầy đủ các công ty liên quan đến lĩnh vực mà bọn họ định đầu tư vào; thứ ba là cơ sở vật chất đầy đủ.

- Trong ba nhân tố này thì nhân tố thứ được tất cả các lãnh đạo công ty thống nhất, cũng cho rằng đây là nhân tố chủ chốt. Sau khi về Ủy ban kế hoạch phát triển và viện nghiên cứu chính sách ủy ban tỉnh đã tiến hành phân tích rõ về hoàn cảnh đầu tư và hệ thống phục vụ, sau đó mời các công ty đánh dấu vào các điểm mà bọn họ thấy đúng. Kết quả thu thập chia làm vài loại theo tôi thấy có ý nghĩa tham khảo cho các nơi khác trong toành tỉnh.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Vi Phong. Hắn hoàn toàn không biết Ủy ban kế hoạch phát triển và viện nghiên cứu chính sách tỉnh rất tự nhiên làm trò trước mặt mình mà mình hoàn toàn không biết gì.

- Hoàn cảnh đầu tư ưu việt, hệ thống phục vụ kiện toàn nghe thì không rõ ràng nhưng cẩn thận phân tích lại thấy rất thật. Viện nghiên cứu chính sách đã tiến hành hỏi rất chi tiết về cái này, các công ty và nhà đầu tư cho rằng Ninh Lăng đã xây dựng hệ thống tín dụng đi đầu cả nước, hơn nữa nhiều công tác mang tính trụ cột đã thành hình khiến việc vay vốn đơn giản hơn, nhanh chóng hơn, làm hiệu suất làm việc của bọn họ được đề cao lên nhiều.

Nhâm Vi Phong xem ra rất tán thành điểm này.

- Các nhà đầu tư cho rằng chính quyền địa phương có thể nói đã kiên quyết loại bỏ tình hình chung ở nhiều nơi chính là lúc mời vào thì sốt sắng, lúc đưa được hạng mục vào lại hạch sách… Ở điểm này tôi thấy rất nhiều chính quyền địa phương các nơi cần phải suy nghĩ. Ninh Lăng trong việc thu hút đầu tư cũng không hề đưa ra bao nhiêu ưu đãi ở thuế, đất đai, điểm này tất cả các nhà đầu tư đều nhất trí nói như vậy, cũng là điều bọn họ lên án nhất. Nhưng tại sao bọn họ vẫn đầu tư vào Ninh Lăng?
Nhâm Vi Phong nói đến đoạn kích động nên không nhịn được vung bút lên.

- Câu trả lời chỉ có một đó chính là ưu thế ở các nhân tố khác đã triệt tiêu chênh lệch ở phương diện này, cho nên bọn họ sau khi cân nhắc liền chọn Ninh Lăng. Nói cách khác Ninh Lăng dùng hoàn cảnh mềm của mình mà thắng được các hạng mục chứ không phải dựa vào ưu thế giá đất, miễn giảm thuế trong mấy năm. đây cũng là nguyên nhân tại sao Ninh Lăng có tốc độ phát triển nhanh, thu tài chính cũng không hề giảm bớt. Còn vài nơi khác tuy GDP tăng nhanh nhưng thu tài chính xa xa không bằng tốc độ tăng trưởng của GDP.

Giọng Nhâm Vi Phong khá mãnh liệt làm tất cả các vị thường vụ đều bị hấp dẫn.

- Ngoài ra các công ty đều nhất trí cho rằng tình hình an ninh trật tự tốt đẹp, giá nhà đất ổn định, các trò giải trí phong phú, không khí nhân văn cũng là các nhân tố tạo thành hoàn cảnh đầu tư ưu việt. Bởi vì chỉ khi đủ các nhân tố này mới có thể hấp dẫn nhân tài, công nhân lành nghề tới các công ty đó làm việc.

Nhâm Vi Phong càng nói càng kích động đến độ gần như muốn đứng lên. Nhưng thật ra Triệu Quốc Đống có chút lo lắng Nhâm Vi Phong khen Ninh Lăng cao như vậy không khéo hội nghị này thành hội nghị kể công Ninh Lăng.

- Mà tôi cảm thấy những nhân tố này tại các nơi khác không được lãnh đạo chủ yếu coi trọng. Bọn họ luôn suy nghĩ làm như thế nào dùng giá nhân công rẻ, giá đất rẻ, chính sách miễn thuế mấy năm còn có cả cung ứng điện, nước miễn phí để hấp dẫn các nhà đầu tư, mà mấy thứ này Ninh Lăng bây giờ rất ít dùng. Tôi thấy đó chính là chênh lệch. Dù ở tình huống như vậy mà năm ngoái số vốn đầu tư bên ngoài của Ninh Lăng thậm chí còn cao hơn An Đô. Đây chẳng lẽ không phải điều đáng để lãnh đạo chủ yếu các nơi suy nghĩ sao?

Tôn Liên Bình hơi tái mặt, tay cũng ngừng ghi chép.

Y biết tính cách của Nhâm Vi Phong. Đối phương không phải nhằm vào An Đô nhưng việc Ninh Lăng thu hút đầu tư hơn cả An Đô chính là nỗi đau của y. An Đô là tỉnh thành có hơn 10 triệu dân, 16 quận, huyện, được xưng là thành phố có sức hấp dẫn, sức cạnh tranh nhất khu vực đất liền mà việc thu hút đầu tư không bằng một thị xã như Ninh Lăng, đây chính là nỗi nhục cho cả An Đô.

Tên Triệu Quốc Đống mặc dù đang cúi đầu nhưng không chừng hắn đang rất đắc ý. Nhưng người ta có tư cách này. Nghĩ vậy Tôn Liên Bình không khỏi nhíu mày và nghĩ suy nghĩ về nhất định phải nhắc nhở Quan Kinh Sơn. Mình đã cho đối phương đủ quyền lực, cũng cố gắng ủng hộ nếu năm nay kinh tế An Đô không phát triển hơn nữa thì chỉ sợ mình phải lên tiếng.

Nhâm Vi Phong không chú ý tới câu nói của mình chạm vào nỗi đau của Tôn Liên Bình. Y vẫn đắm chìm trong đoạn lời nói của mình.
- Thay đổi của Ninh Lăng cũng chính là trong mấy năm nay. Dù Hoàng Lăng có chuyện nhưng tôi cho rằng thời đại Hoàng Lăng coi như đã tạo trụ cột tốt cho sự phát triển của Ninh Lăng. Đồng chí Triệu Quốc Đống sau khi tới làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã mang lại biến hoá đáng mừng cho Ninh Lăng. Ninh Lăng hai năm liền có tốc độ phát triển đứng đầu cả nước, Thị trưởng Chung Dược Quân cũng là nhân vật tiêu biểu được CCTV bình chọn, đây là sự khẳng định đối với công tác của tỉnh ta. Đương nhiên Ninh Lăng vẫn tồn tại vài vấn đề trong phát triển. Vừa nãy tôi và Quốc Đống cũng trao đổi qua, sản nghiệp thứ hai của Ninh Lăng phát triển rất nhanh nhưng sản nghiệp thứ ba phát triển khá chậm, nó không có lợi cho sự phát triển của Ninh Lăng.

Nói xong một tràng dài, Nhâm Vi Phong nâng chung trà nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- bí thư Ứng, chủ tịch Tần, tôi cảm thấy nếu nói năm trước Ninh Lăng có tốc độ phát triển đứng đầu cả nước là do trụ cột thấp thì biểu hiện trong năm nay của Ninh Lăng coi như chính thức chinh phục giới truyền thông. Ninh Lăng cũng là thị xã đầu tiên của khu vực đất liền đột phá GDP 100 tỷ. Có Quốc Đống ở đây nếu chúng ta không giải phẫu một chút đúng là phí phạm, coi như giải phẫu nguyên nhân phát triển của Ninh Lăng, coi như giải phẫu một con chim sẻ đi.

Câu cuối của Nhâm Vi Phong làm không khí trở nên tích cực hơn, tất cả mọi người đều trêu Triệu Quốc Đống làm con “chim sẻ”.

Ứng Đông Lưu cũng cười cười.

Nói thật biểu hiện năm vừa rồi của Ninh Lăng rất tốt. Nhâm Vi Phong nói đúng, năm 2003 Ninh Lăng có tốc độ phát triển đứng đầu cả nước, Ứng Đông Lưu lên Bắc Kinh họp vẫn nghe người khác nói này nói kia cho rằng Ninh Lăng có trụ cột thấp, tăng trưởng cao tới đâu cũng chỉ là thằng cao trong đám lùn. Nhưng năm nay thì khác, thứ nhất Chung Dược Quân được lên CCTV làm nhân vật kinh tế tiêu biểu của năm, GDP của Ninh Lăng cũng đột phá 100 tỷ, thu tài chính đột phá 14 tỷ.

Nhưng vầng hào quang của Ninh Lăng lại đối lập với mấy thị xã như Thông Thành, Thiên Châu, Vinh Sơn, Lô Hóa làm Ứng Đông Lưu rất lo lắng. Nếu không thể nhanh chóng phát triển kinh tế cho mấy thị xã này thì sự phát triển kinh tế, xã hội của An Nguyên khó có thể được Trung ương tán thành. Đôi khi Ứng Đông Lưu cũng lo lắng có phải nên điều chỉnh công việc của Triệu Quốc Đống, để hắn làm phó chủ tịch phụ trách công nghiệp, giao thông để giúp đỡ mấy nơi kia phát triển hay không?