Triệu Quốc Đống cũng thấy mặt Lỗ Năng hơi đổi. Hắn biết mình cố chấp trong chuyện này làm nhiều người khó xử, thậm chí kể cả Chung Dược Quân.
Rất nhiều người gồm cả Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh, Lỗ Năng và Tằng Lệnh Thuần đều thấy Trúc Văn Khôi theo ý của mình đưa ra kế hoạch là quá lớn. Bọn họ không phải không ủng hộ xây dựng nhà xã hội nhưng mà cảm thấy xây dựng nhà xã hội cần phải cân nhắc đến hai yếu tố, một là thị trường bất động sản Ninh Lăng, hai là khả năng cung ứng tài chính của Ninh Lăng.
- Có phải anh cảm thấy tôi yêu cầu quá cao trong việc xây dựng nhà xã hội, hoặc là nói bước hơi dài không?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
Lỗ Năng cười khổ một tiếng rồi gật đầu nói:
- Bí thư Triệu, nói thật không chỉ có tôi mà có thể không ít người trong bộ máy đều thấy bước đi này của anh là quá lớn. Năm ngoái Ninh Lăng chúng ta xây dựng 1200 nhà xã hội đã khiến bên Ủy ban oán thán, cho rằng chúng ta muốn gây tiếng vang. Năm nay ngài một bước yêu cầu 6500 căn, hắc hắc, đây là tăng bao nhiêu lần. Ngài nghĩ xem liệu mọi người có thừa nhận nổi không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Lời của Lỗ Năng là thật, chuyện này thoạt nhìn hơi lớn. Nếu không phải mình bảo thủ thì 3000 căn có lẽ không làm bên Ủy ban thị xã phản ứng như vậy, nhưng 6500 căn đúng là làm người ta vừa nghe là thấy sợ.
- Lão Lỗ, tôi suy nghĩ như thế này. Năm nay GDP của Ninh Lăng chúng ta sẽ đột phá 100 tỷ, thu tài chính cũng được tầm 14 tỷ, xây dựng nhà xã hội thì tôi cũng tính qua. Nếu trừ chi phí đất đai, do tập đoàn đầu tư Ninh Lăng tổ chức xây dựng có lẽ mỗi một mét vuông sẽ tiêu tốn không đến 600 tệ, nói cách khác tổng toàn bộ 500 ngàn mét vuông chỉ mất tầm 300 triệu. Dù là xây dựng thêm cơ sở vật chất xung quanh thì tôi đoán cũng không vượt quá 400 triệu. 400 triệu so với 14 tỷ thu tài chính thì tỷ lệ chỉ là 3%, có quá cao không?
Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh.
- Năm sau các cơ quan hành chính của Ninh Lăng sẽ lục tục chuyển sang núi Diệu Phong, đất đai thừa ra nhiều như vậy thì ngoài việc đấu giá và dùng để xây dựng cơ sở vật chất ra thì hoàn toàn có thể dùng để xây dựng nhà xã hội. Đây là việc vì nhân dân tại sao mọi người cảm thấy khó có thể chấp nhận?
Lỗ Năng trong lúc nhất thời không biết nói gì.
400 triệu nghe qua là con số rất lớn nhưng nếu so sánh với 14 tỷ tài chính thu vào đúng là không đáng gì. Chủ yếu nằm ở chỗ từ trước đến giờ không có ai nghĩ đến chi nhiều như vậy cho xây dựng nhà xã hội, thậm chí căn bản không có dự toán khoản này, hoặc là có cũng không dự định chính thức tiến hành. Bây giờ đột nhiên yêu cầu bỏ ra 400 triệu xây dựng nhà xã hội thì đúng là làm nhiều người không thể chấp nhận.
- Thu tài chính rốt cuộc dùng để làm gì? Cái gì mới là trọng điểm để dùng tài chính đó? Tôi thấy điểm này rất nhiều cán bộ lãnh đạo của chúng ta có thành kiến. Chi cho việc công, xây dựng cơ sở vật chất đều rất tốn kém mà mọi người thấy đó là bình thường, tại sao chuyện xây dựng nhà xã hội liên quan đến vấn đề dân sinh mà mọi người lại khó có thể chấp nhận?
Triệu Quốc Đống nói rất bình tĩnh giống như đang thảo luận đề tài này với Lỗ Năng.
Lỗ Năng gật đầu:
- Bí thư Triệu, đúng như ngài nói. Mọi người cảm thấy trước đây chưa chi nhiều như vậy cho vấn đề mà, bây giờ đột nhiên lấy ra với khoản lớn đến vậy đúng là khó có thể chấp nhận. Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì theo thời đại phát triển vấn đề nhà ở sẽ càng lúc càng trở thành tâm điểm chú ý của dân chúng, nhất là tầng lớp thu nhập trung bình và thấp sẽ càng lúc càng bất mãn và lo lắng khi giá nhà liên tục tăng cao, mua nhà không nổi, thuê cũng không nổi, hoặc là nếu vay tiền mua nhà thì cả đời sẽ phải làm thuê trả nợ cho căn nhà đó. Nó sẽ mang lại áp lực rất lớn cho bọn họ. Chính quyền có trách nhiệm giải quyết vấn đề này cho bọn họ. Tôi nghĩ theo thời gian mọi người sẽ từ từ nhận thức vấn đề này.
- Nhưng tôi không có nhiều thời gian để đợi bọn họ hiểu ra, có một số việc có thể chờ nhưng có một số việc chúng ta không thể chờ.
Triệu Quốc Đống nói rất kiên quyết:
- Cho nên tôi có trách nhiệm khởi động việc này.
Lỗ Năng hơi giật mình. Ở chuyện này Triệu Quốc Đống nói là có ý đồ, đã lâu rồi y không thấy Triệu Quốc Đống có tâm trạng này.
- Bí thư Triệu, tôi nghĩ nếu ngài có thể trao đổi ý kiến với mọi người nhiều hơn, trình bày quan điểm của ngài nhiều hơn sẽ thu được hiệu quả. Ít nhất tôi thấy Thị trưởng Văn sẽ không như bên ngoài đánh giá là bất mãn với quan điểm của ngài.
Lỗ Năng cẩn thận nói.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Xem ra Lỗ Năng lo mình hành động theo cảm tính. Mặc dù hắn không quá hài lòng với việc này nhưng hắn cũng không giấu suy nghĩ của mình.
- Lão Lỗ, tôi biết có một số đồng chí có cái nhìn khác là vì việc công, tôi chỉ sợ có vài người vì lợi ích riêng mà không tự kiềm chế được, như vậy mới là nguy hiểm.
…
Ngay khi Triệu Quốc Đống cùng Lỗ Năng đến Trường Sa, Hoàng Hối Sinh cũng đang gặp vài người.
- Nào, thử chè Đại Hồn Bào bạn tôi mang từ Phúc Kiến đến xem, không dám nói là chính cống hoàn toàn nhưng có lẽ không kém mấy so với chè trực tiếp làm ra ở vùng núi.
Ba người ngồi trước mặt không quá thích loại chè này, chỉ uống một ngụm rồi bỏ xuống.
- Sinh ca, lần này chúng ta bị lún sâu rồi. Họ Triệu đó làm gì vậy chứ, chuyên môn gây chuyện với chúng ta sao? Trước đó hắn đẩy các cơ quan hành chính tới phía đông núi Diệu Phong, hắn là Bí thư thị ủy nên chúng ta phải nhịn. Lần này hắn đột nhiên muốn xây dựng nhà xã hội chó má, còn xây dựng 6500 căn. Anh nói xem đây có phải cố ý nhằm vào chúng ta không?
Nói chuyện là một người đàn ông đeo cặp kính gọng vàng trông khá nho nhã nhưng không ngừng nói tục.
Đây là Từ Hướng Văn, phó Tổng giám đốc bất động sản Nam Đô kiêm người phụ trách hạng mục của công ty ở Ninh Lăng. Anh trai y, Từ Hướng Vũ là tổng giám đốc công ty.
Bất động sản Nam Đô đợt vừa rồi cũng trúng thầu hai khu đất có diện tích không nhỏ. Từ Hướng Văn vốn định làm lớn một phen nhưng không ngờ khu đất đầu vừa khởi công Triệu Quốc Đống đã quyết định di dời trụ sở các cơ quan hành chính tới núi Diệu Phong có khác gì gõ một gậy vào đầu mọi người.
Khó khăn lắm mới đợi được tin Ninh Lăng muốn xây dựng trường tiểu học thực nghiệm số một và Bệnh viện nhân dân số bốn ở khu vực đất thuộc giai đoạn hai nên mọi người mới vui vẻ đôi chút thì đột nhiên lại gặp phải ý đồ xây dựng 6500 căn nhà xã hội. Theo Từ Hướng Văn thấy tên Triệu Quốc Đống này chính là muốn nhằm vào thị trường bất động sản.
- Hướng Văn, nói chuyện cũng không được như vậy mà. Ai có thể làm chúng ta không thể sống chứ?
Hoàng Hối Sinh cười ha hả nói.
- Mọi người tới chỗ tôi không phải là muốn tìm biện pháp giải quyết thích hợp sao? Đừng chỉ ngồi đó mà kêu than, nghĩ biện pháp đi.
- Anh nói đúng, chúng ta phải ngồi bàn mới được. Các anh có biện pháp nào tốt không?
Người đàn ông ngồi chính giữa bình tĩnh nói. Hoàng Hối Sinh khá tôn trọng người này, y là giám đốc hạng mục của công ty bất động sản Trung Dương ở Ninh Lăng, nghe nói bố y làm quan to ở công ty bất động sản Trung Dương – một công ty trực thuộc trung ương. Người còn trẻ như thế có thể tới Ninh Lăng chủ trì đương nhiên là có năng lực của y.
- Thật lòng mà nói thì không có.
Hoàng Hối Sinh lắc đầu nói. Y đương nhiên sẽ không dễ dàng lộ thái độ của mình. Công ty trực thuộc trung ương và công ty tư nhân mặc dù bây giờ bị buộc trên một chiếc thuyền nhưng hai bên không chung đường.
Người trẻ tuổi kia nhíu mày bỏ mắt kính xuống và nói.
- Nếu tổng giám đốc Hoàng không có biện pháp thì tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể đối mặt sự thật này. Tôi xin về trước.
Đối phương rời đi làm mấy người Hoàng Hối Sinh vừa bất ngờ vừa giật mình. Tên này quá tùy tiện.
Hoàng Hối Sinh hơi sa sầm mặt nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh. Đối phương rõ ràng nhìn thấu ý đồ của mình nhưng hoàn toàn có thể ngồi đợi mới đúng, tại sao lại dùng cách này với mình?
- Sinh ca, không cần để ý đến hắn. Hắn ỷ vào mình là công ty trực thuộc trung ương nên nghĩ không sao. Bọn họ cầm đất không ít hơn chúng ta, tôi thật ra muốn xem công ty trực thuộc trung ương như hắn có phải đều làm từ thiện không?
Từ Hướng Văn có chút tức giận nói.
Hoàng Hối Sinh lắc đầu nói:
- Tổng giám đốc Khang, anh thấy sao?
- Sinh ca, anh nói một câu không có biện pháp đúng là làm tôi thấy lạnh người. Chẳng qua tôi thấy anh làm trong ngành này nhiều năm như vậy thì sẽ không ngồi chờ chết mà. Tôi đang mong chờ nghe câu nói “chẳng qua” của anh, hình như có người đang rất nóng lòng.
Khanh Liệt Bưu cười nói.
Hoàng Hối Sinh hơi rùng mình. Tổng giám đốc công ty bất động sản Cửu Đỉnh này nghe nói là nhân vật tàn nhẫn, hai ba năm có thể mở đường máu ở An Đô thì nhất định có bản lĩnh, không chừng sẽ tìm được đường từ tên này.