Thái Chánh Dương cũng nhìn Lưu Nhược Đồng. Cô gái này nói đúng ra có khí độ hơn Triệu Quốc Đống nhiều. Triệu Quốc Đống là tinh anh trưởng thành từ gia đình bình thường nên có thêm vài phần phóng đãng nhưng lại thiếu vài phần trầm ổn, không được như Lưu Nhược Đồng.
Lưu Nhược Đồng chỉ thoáng kinh ngạc sau đó nói:
- Hùng ca nói rất đúng, lý tưởng mỗi người mỗi khác. Mặc dù ai cũng nói con người không thể sống vì lý tưởng nhưng em thấy con người nên phấn đấu, theo đuổi vì lý tưởng của mình.
- Tiểu Lưu, xem ra cô rất có cảm xúc?
Thái Chánh Dương nói.
- Vâng, đúng là như vậy. Quốc Đống đi đến bây giờ là không dễ. Anh ấy vẫn đang phấn đấu vì lý tưởng của mình còn em thì sao? Em thấy công việc bây giờ rất thích hợp với em, cũng là sân khấu khiến em có thể phát huy khả năng của mình nên em vẫn do dự. Em nên chọn gì bây giờ?
Lưu Nhược Đồng thở dài nói.
Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm mặc dù không rõ tính chất công việc của Lưu Nhược Đồng nhưng quan chức ngoại giao đồn trú ở nước ngoài của Bộ tổng tham mưu trên thực tế phụ trách việc thu thập tin tức tình báo. Xem ra Lưu Nhược Đồng làm việc ở bên Iran rất thuận lợi. Hiện nay quan hệ giữa Trung Quốc và Iran khá tốt, Iran đang tăng được sức ảnh hưởng với các nước trong khu vực.
Iran là đối tượng hợp tác quan trọng của Trung Quốc thậm chí cả Nga. Vì thế lực lượng của Trung Quốc đồn trú ở Iran cũng được tăng lên, nhiệm vụ càng lúc càng nặng nề. Lưu Nhược Đồng có lẽ thích công việc này.
- Vấn đề này đúng là khó khăn. Hai đứa xa nhau lâu như vậy cũng không quá tốt. Chẳng qua dù cô về nước cũng sẽ công tác ở trên Bắc Kinh. Anh nghĩ Quốc Đống trong thời gian này không thể lên Bắc Kinh làm việc, đây vẫn là ở hai nơi nhưng khoảng cách giảm đi mà thôi. Đương nhiên ở trong nước vẫn tiện hơn.
Thái Chánh Dương nói.
- Thái ca, đây là chuyện làm em và Quốc Đống phải suy nghĩ. Vì thế bọn em vẫn bàn nên giải quyết việc này như thế nào.
Lưu Nhược Đồng cười nói:
- Xem ra biện pháp duy nhất là em về nước nhưng thời gian có thể chậm đôi chút, làm em bàn giao xong công việc bên kia đồng thời cũng tìm được vị trí công tác thích hợp ở trong nước.
- Tiểu Lưu, cô cũng không còn trẻ nữa, anh thấy hai đứa nên có con thôi, đừng để lớn tuổi hơn chút mới có con.
Thái Chánh Dương hài lòng gật đầu. Vẻ hiền thục của Lưu Nhược Đồng lúc này thật ra phù hợp với thân phận vợ của Triệu Quốc Đống theo như Thái Chánh Dương đánh giá. Lưu Nhược Đồng này rất thông minh nhưng tính cách tốt.
Thái Chánh Dương nói làm Lưu Nhược Đồng hơi đỏ mặt.
- Thái ca, em và Quốc Đống đã bàn đợi thêm một hai năm nữa.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhìn Lưu Nhược Đồng đang có chút xấu hổ. Lưu Nhược Đồng không ngờ lại rộng lượng như vậy, cô bàn với mình việc này bao giờ?
Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm đều nở nụ cười.
Lưu Nhược Đồng cảm thấy hai người Thái Chánh Dương nhất định có chuyện cần nói với Triệu Quốc Đống nên sau khi nói chuyện vài câu liền biết ý xuống tầng hai ngắm cảnh.
Thấy Lưu Nhược Đồng rời đi, ba người còn lại khiến không khí trở nên khá nặng nề.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ nhấm nháp cốc trà. Trên thực tế hắn cũng đoán được vài chuyện. chuyện có thể khiến Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm nghiêm túc như vậy, còn gọi mình tới nhất định là do chuyện của Lưu Triệu Quốc.
Đây đúng là một đề tài khó có thể mở miệng nói ra. Đương nhiên nó là do Lưu Triệu Quốc có quan hệ đặc biệt với ba người nên mới vậy.
- Thái ca và Hùng ca lần này về có phải có chuyện không?
Triệu Quốc Đống biết cuối cùng cũng đi vào chính đề nên phá vỡ sự yên lặng.
- Không có việc không thể về sao?
Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Lâu như vậy sao chú và Triệu Quốc không ngồi với nhau?
- Thời gian trước em và Lưu ca có nói chuyện điện thoại vài lần nhưng không gặp.
Triệu Quốc Đống nói.
- Nói chuyện gì?
Thái Chánh Dương nói.
- Nói chuyện về một công ty bất động sản của bạn Lưu ca muốn tới Ninh Lăng phát triển.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu.
- Còn có tình huống gì không? Chú biết những gì?
Thái Chánh Dương trầm giọng nói.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói, vấn đề này không dễ trả lời. Hắn biết chẳng qua chỉ là do quan sát và phán đoán chứ không có bằng chứng cụ thể.
Hứa Á Phỉ kia không thể nói được gì, dù cô ta có quan hệ mờ ám với Lưu Triệu Quốc cũng không đáng nhắc tới. Về phần Khanh Liệt Bưu thì tuy y có danh tiếng không tốt ở An Đô nhưng không có chứng cứ. đối phương đến Ninh Lăng đầu tư cũng nghiêm chỉnh đấu thầu được khu đất, ít nhất hiện nay là như vậy.
- Sao, không tiện nói hay là không biết?
Thái Chánh Dương nói:
- Chú định giả vờ không nghe không biết hay cảm thấy Triệu Quốc sẽ không bị lật thuyền.
- Thái ca, em vẫn suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào. Bên phía Lưu ca thì em cũng biết chút chuyện, cũng ám chỉ thậm chí nhắc nhưng Lưu ca không nói gì hoặc phủ nhận. Em không biết nên giải quyết việc này như thế nào.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Tính của Lưu ca thì các anh cũng biết. Nếu chuyện Lưu ca muốn làm có ai khuyên cũng vô ích.
- Vì thế chú định cứ thế bưng tai lừa mình dối người sao?
Thái Chánh Dương hỏi tiếp.
- Em không biết làm như thế nào nữa. Hơn nữa với thân phận của em hiện nay đúng là không tiện nói nhiều với Lưu ca.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực lắc đầu nói:
- Về vấn đề của Lưu ca, em nghĩ chúng ta rất khó tìm được biện pháp giải quyết chính thức trừ khi Lưu ca muốn thay đổi.
Triệu Quốc Đống nói khiến Thái Chánh Dương phải suy nghĩ. Hùng Chính Lâm gật đầu nói:
- Chánh Dương, Quốc Đống nói đúng, chuyện này nếu Triệu Quốc không muốn chấp nhận thì tôi nghĩ chúng ta cũng bất lực. Ai cũng biết Triệu Quốc làm ngành gì. Triệu Quốc biết chuyện mình làm mà. Nếu chúng ta nói ra có khi còn phản tác dụng.
- Vậy chúng ta cứ thế nhìn Triệu Quốc chìm xuống sao?
Thái Chánh Dương hỏi lại.
Hùng Chính Lâm thở dài một tiếng. Vấn đề này đúng là khó xử. Bởi vì mọi người thấy vấn đề này không tiện nói rõ nên mới thấy khó giải quyết. Không ai muốn Lưu Triệu Quốc cuối cùng trượt vào vực sâu nhưng lại không biết làm như thế nào cả.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng nâng chung trà. Hắn vẫn suy nghĩ vấn đề này. Trước hôm nay hắn vẫn suy nghĩ sao giải quyết được chuyện của Lưu Triệu Quốc. Trước đó hắn vốn định dành cơ hội trao đổi với Lưu Triệu Quốc, ai ngờ Lưu Triệu Quốc lại vứt cho mình một vấn đề khó trước là giới thiệu công ty Bất động sản Cửu Đỉnh của Khanh Liệt Bưu với mình, còn yêu cầu mình trong phạm vi có thể thì giúp đỡ.
Lưu Triệu Quốc nói rất nguyên tắc, chỉ cần trong phạm vi nguyên tắc thì giúp đỡ, không đưa ra yêu cầu gì khác. Đây giống như là bạn bè bình thường nhờ mà thôi, mặc dù các lãnh đạo khác cũng gọi điện cho hắn như vậy, hắn nếu từ chối là không hợp lý, không chừng sẽ làm Lưu Triệu Quốc phản cảm.
Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy mặc dù bây giờ bất động sản Cửu Đỉnh nhìn vẫn quy củ nhưng tên Khanh Liệt Bưu kia tuyệt đối không kiếm tiền trong sạch, đi đường vòng mới là cách của y. Một khi đối mặt với thị trường bất động sản cạnh tranh kịch liệt của Ninh Lăng, Khanh Liệt Bưu tuyệt đối không thể nào thông qua việc nâng cao trình độ, tăng cường quản lý mà tăng cường sức cạnh tranh, nhất định sẽ có vấn đề. Y có thể dùng con đường xã hội đen hoặc là quyền lực hành chính.
Khanh Liệt Bưu là không đáng gì đối với mình, ở trên địa bàn Ninh Lăng thì công ty như bất động sản Cửu Đỉnh là quá nhỏ bé, căn bản không đáng nhắc tới. Nhưng chuyện liên quan tới Lưu Triệu Quốc làm Triệu Quốc Đống tự hỏi một khi xuất hiện vấn đề thì mình nên làm như thế nào?
Xử lý chuyện này phải sớm không được muộn, đây là nguyên tắc của hắn. Nhưng sao tìm được cơ hội giải quyết thì hắn lại chưa biết.
- Thái ca, Hùng ca, em thấy có lẽ em nên tìm Lưu ca nói chuyện riêng. Chuyện này em đã suy nghĩ rất lâu. Nếu hai anh đã biết thì hiện nay chỉ có em đứng ra nói chuyện với Lưu ca là thích hợp nhất.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói.