Nhìn hai người Quan Kinh Sơn rời đi, Lỗ Năng hừ một tiếng và khinh thường nói:
- Bí thư Triệu, Thị trưởng Chung, vị Thị trưởng Quan này xem ra khá kiêu ngạo. Với biểu hiện bây giờ của An Đô mà dám ra vẻ với Ninh Lăng chúng ta sao? Lớn lối thật đó.
Đây cũng là bình thường. Chúng ta đến An Đô làm như thế này đúng là đến tận nhà ăn hiếp người khác. Tôi đoán có lẽ Quan Kinh Sơn có phải nghe được tin từ đâu đó nên cố ý tới xem, kết quả chúng ta che rất nhiều cảnh, nhiều chỗ còn chưa được bày ra nên cảm thấy chúng ta ra vẻ thần bí nên có chút bực tức.
Chung Dược Quân rất thích khi thấy yy không chiếm được chút ưu thế nào trước mặt Triệu Quốc Đống.
Vị Thị trưởng An Đô này có vẻ kiêu ngạo, bình thường tiếp xúc mặc dù cũng có lễ độ, lịch sử nhưng từ lời nói đến cử chỉ luôn mang theo một tia kiêu căng. Chẳng qua Quan Kinh Sơn gặp phải người như Triệu Quốc Đống đúng là gặp phải địch thủ.
- Dù sao lạc đà gầy vẫn hơn ngực khỏe. Tình hình An Đô năm nay đã có biến chuyển tốt đẹp. Mặc dù bị chính sách khống chế kinh tế vĩ mô nhưng nghe nói cũng có thể đạt đến 5%, GDP cũng sẽ đột phá 220 tỷ, vẫn đứng đầu khu vực trung tây chúng ta. Ngoài Trùng Khánh là thành phố trực thuộc trung ương là hơn An Đô ra thì Thành Đô cùng Vũ Hán muốn đuổi kịp An Đô cũng phải mất một hai năm nữa. Nhưng An Đô cứ như vậy chậm phát triển đúng là làm tỉnh không hài lòng. An Đô trước là đầu tàu của khu vực trung tây bây giờ lại thành qúy tộc xuống dốc, ở khu vực duyên hải có rất nhiều thị xã vượt trên An Đô. Anh nói việc này có làm trong tỉnh hài lòng được không?
Nhìn hai người Quan Kinh Sơn rời đi, Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Bây giờ trên tỉnh rất kỳ vọng vào Quan Kinh Sơn. Y từ Bộ Thương mại xuống, trước khi làm trợ lý Bộ trưởng Bộ Thương mại đã từng làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát Tân Hải – Thiên Tân, phải nói vừa có kinh nghiệm công tác cơ sở vừa có cái nhìn đại cuộc. Từ tình hình hiện nay thì An Đô đã có vài biến hoá đáng mừng. Mặc dù biến hoá này chưa lớn nhưng dù sao có biến hoá là có hy vọng. Một thành phố lớn như An Đô với trên 10 triệu dân thì địa vị đương nhiên khác. Anh không thể trông cậy nó nhanh chóng thay đổi trong một năm, hai năm như Ninh Lăng. Nhưng thời gian không đợi người, nếu không có chút động tác nào để thay đổi thì không được. Chừng mực trong đó phải xem Quan Kinh Sơn nắm bắt ra sao.
Triệu Quốc Đống một chữ không nhắc tới Tôn Liên Bình giống như Tôn Liên Bình và Quan Kinh Sơn là một vậy. Chẳng qua theo tình hình hiện nay thì hai người phối hợp khá tốt, nhưng theo thời gian trôi qua Tôn Liên Bình và Quan Kinh Sơn có duy trì được quan hệ như hiện nay hay không cũng khó nói.
Mấy người Chung Dược Quân cũng mơ hồ biết tình hình ở An Đô, chẳng qua từ góc độ của bọn họ nhìn nhận vấn đề và tin tức có được đương nhiên không bằng Triệu Quốc Đống. Đối với nhiều vấn đề bọn họ như nhìn hoa trong sương. Lời của Triệu Quốc Đống làm bọn họ cảm thấy An Đô và Ninh Lăng đúng là ở hai cấp độ khác nhau. Đây không chỉ về thực lực kinh tế, địa vị chính trị, ngay cả phân phối quyền lực ở An Đô cũng rất phức tạp.
- Kinh tế An Đô một khi chính thức khởi động lên được thì tất cả các thành phố, thị xã của tỉnh không thể so sánh được. Địa vị chính trị, ưu thế địa lý, trụ cột kinh tế, khoa học kỹ thuật, giáo dục, tố chất dân cư, hệ thống cơ sở vật chất dùng chung đã được tích lũy vài chục năm, không phải đô thị nào cũng có thể vượt qua. Ninh Lăng chúng ta là do nắm bắt cơ hội tốt nên lao tới trước. Nhưng chúng ta cũng phải thấy được khuyết điểm của mình. Bí thư Triệu đề cập chính là Ninh Lăng phải cởi trói hoàn toàn cho nền kinh tế tư nhân, xúc tiến nó phát triển, về phần khác cũng không ngừng xây dựng trụ cột cho tốt. Nhất là khi Ninh Lăng chúng ta thiếu về nền tảng cơ sở vật chất, khoa học kỹ thuật, giáo dục thì càng càng phát triển kinh tế để kéo gần khoảng cách. Tôi thấy đây là cơ hội duy nhất để Ninh Lăng chúng ta có thể theo kịp An Đô.
Câu này của Chung Dược Quân làm cả Cố Vĩnh Bân và Lỗ Năng đều giật mình. Triệu Quốc Đống cũng có chút vui mừng vì ý này của Chung Dược Quân. Chung Dược Quân bây giờ đã dần thay đổi suy nghĩ, không nhìn nhận vấn đề ở góc độ một vị Thị trưởng đơn thuần mà là nhìn xa hơn.
Trương Vĩnh Tín đứng cạnh nghe mấy lãnh đạo nói chuyện với nhau. Từ khí phách của Triệu Quốc Đống khi nói chuyện với Quan Kinh Sơn làm y thấy được một mặt của vị thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi khi gặp người ngang cấp. Y cảm thấy Bí thư Triệu phản kích rất có chừng mực làm đối phương không chiếm được chút ưu thế nào, đồng thời cũng không làm đối phương quá mất mặt. Có thể nói Bí thư Triệu đã rất xảo diệu chèn ép đối phương mà không gây ra mâu thuẫn.
Trương Vĩnh Tín vốn cho rằng mình công tác ở khu vực duyên hải nhiều năm, bây giờ về nội địa thì dù ở phương diện nào mình vẫn hơn. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu y mới cảm thấy quan điểm của mình có thành kiến. Ít nhất ở Ninh Lăng này không giống như vậy. Tầm nhìn xa trông rộng của Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân bình thản, hài hòa nhưng giỏi xử lý công việc, Lam Quang trầm ổn, Trúc Văn Khôi có sức chấp hành … mấy người đó đều làm y có ấn tượng rất sâu.
Mà một bộ máy như vậy có thể dung hợp lại một cách hài hòa, mỗi một công việc đều luôn nhanh chóng tập trung lực lượng giải quyết, dù là giải phóng mặt bằng hay tuyên truyền, thu hút đầu tư hay thúc đẩy hạng mục thì anh đều có thể thấy Ninh Lăng làm rất nhanh. Đây là điều Trương Vĩnh Tín rất thích. Từ cách nói chuyện của lãnh đạo, Trương Vĩnh Tín cũng có thể nắm bắt được và hiểu thêm về phương hướng phát triển sau đây của Ninh Lăng, biết nên triển khai công việc như thế nào. Mà quan điểm Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đưa ra cũng vượt xa cái nhìn của lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền nội địa.
…
Khi mấy người đang nói chuyện, Vân Duệ cầm điện thoại tới cho Triệu Quốc Đống.
- Trưởng ban thư ký, vâng, tôi đang ở trung tâm triển lãm tỉnh. Ừ, tôi xem tình hình chuẩn bị một chút, cơ bản đã bố trí xong, rất hoan nghênh Trưởng ban thư ký đến chỉ điểm. Ngài là lão lãnh đạo của đại học An Nguyên, đây là cái nôi đào tạo nhân tài của tỉnh ta.
Triệu Quốc Đống vừa cười vừa mời.
- Hả, Bí thư Đông Lưu cũng sẽ tới? Bao giờ vậy? Ngay bây giờ, được, tôi và Dược Quân đều ở đây. Chúng tôi ở đây chờ Bí thư Đông Lưu và ngài.
- Bí thư Triệu, Bí thư Đông Lưu sẽ tới?
Mấy người Chung Dược Quân hơi giật mình. Bọn họ không nghĩ Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu lại có hứng thú với hội chợ việc làm này của Ninh Lăng.
- Ừ, Bí thư Đông Lưu và Trưởng ban thư ký Kính quang sẽ tới. Bí thư Đông Lưu muốn xem hội chợ việc làm của Ninh Lăng chúng ta có gì mới mẻ không? Hừ, xem ra hội chợ việc làm lần này tạo ra phong ba không nhỏ rồi, ngay cả Bí thư Đông Lưu cũng bị kinh động. Không biết đám người đó cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Lăng làm gì, không dành tâm trí đó lo làm việc của mình đi.
Triệu Quốc Đống cũng biết có một số người bất mãn với hội chợ việc làm này của Ninh Lăng, cho rằng đây là ra vẻ, để hấp dẫn ánh mắt người khác chứ không có bao tác dụng. Chẳng qua hắn không thèm để ý.
Ninh Lăng làm chuyện gì không cần xem vẻ mặt ủa ai. Hơn nữa bây giờ trong tỉnh cũng có không ít người thích thây mặt tốt của Ninh Lăng. Ninh Lăng bây giờ coi như chiếm hết danh tiếng đương nhiên khiến người khác mất mặt. Có một số người không biết tự tìm nguyên nhân mình không phát triển mà lại nghĩ cách châm chọc đối phương.
Mấy người Chung Dược Quân cũng nghe ra ý của Triệu Quốc Đống nên cùng nở nụ cười.
- Triệu Quốc Đống cũng ở đó?
Ứng Đông Lưu nói.
- Ừ, ở trung tâm triển lãm, mấy người Chung Dược Quân cũng ở đó, xem ra bọn họ muốn kiểm tra lần cuối.
Dương Kính Quang cười nói.
- Tôi thấy Triệu Quốc Đống này đã không làm thì thôi, đã làm sẽ mang lại tiếng vang lớn, muốn cho người trong thiên hạ đều biết. Ví dụ hội chợ việc làm lần này Ninh Lăng đã quảng cáo khắp nơi, cả ở Thượng Hải và Bắc Kinh. Mấy hôm trước một vị phó hiệu trưởng trường đại học Đồng Tế gọi điện nói với tôi rằng Ninh Lăng đã gửi tờ quảng cáo đến tay hội sinh viên trường bọn họ, nói cán bộ Ninh Lăng chúng ta đúng là chăm chỉ làm việc, chứ trước đó rất nhiều người thậm chí không biết Ninh Lăng là ở đâu.