Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 55




Khi Triệu Quốc Đống tới trung tâm triển lãm tỉnh thì mấy người Chung Dược Quân, Cố Vĩnh Bân, Lỗ Năng cũng đã đến. Trung tâm triển lãm này nằm ở con phố buôn bán sầm uất nhất phía đông bắc Thành phố An Đô, cũng thuộc vành đai một, giao thông thuận tiện, vị trí địa lý tốt. Bắt đầu từ những năm 80 trung tâm triển lãm này đã được chỉ định tổ chức các hội chợ, triển lãm khổng lồ của Thành phố An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên.

Chẳng qua sau khi trung tâm triển lãm cấp quốc gia ở Hồ Lô Châu được xây dựng xong, khiến cho vị trí của trung tâm triển lãm giảm đi nhiều.

- Bí thư Triệu, Thị trưởng Chung, bố trí về cơ bản đã xong. Hôm qua tôi đã đến xem qua, các quận, huyện và các công ty đều dành nhiều tâm trí cho hội chợ lần này. Tôi thấy hiệu quả của hội chợ việc làm lần này sẽ không kém bao nhiêu so với lễ hội văn hóa hồi tháng 5 là mấy.
Cố Vĩnh Bân đi một vòng kiểm tra.

Y biết Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân rất quan tâm đến hội chợ này. Đây không đơn giản là hội chợ việc làm, nó còn là một cơ hội thể hiện hình ảnh của Ninh Lăng đối với bên ngoài.

Thị xã thông qua Sở Giáo dục và sở lao động tỉnh rồi tiến hành quảng cáo, tuyên truyền cho hội chợ từ hai tháng trước. Các ngành chức năng của thị xã cũng coi đây là nhiệm vụ chính trong nửa cuối năm. Mấy trụ sở của Ninh Lăng ở Bắc Kinh, Thượng Hải cũng đều tập trung quanh quẩn công việc này.

Không chỉ có Nhật báo An Nguyên, Báo đô thị Hoa Trung liên tục đưa tin về hội chợ việc làm này, mấy trang web lớn cũng đưa tin về hội chợ này, khiến cho hội chợ việc làm tưởng như bình thường lại khá xôn xao và thu hút chú ý của mọi người.

Đương nhiên bên phía Ninh Lăng cũng không đơn giản chỉ quảng cáo mà thôi. Hội chợ tổ chức vào tuần hoàng kim đợt quốc khánh cũng là lúc học sinh, sinh viên, nhân viên công chức được nghỉ chính là để các quần thể này có thể tới tham gia hội chợ. Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng cũng nhiều lập triệu tập các quận, huyện, ngành liên quan lên họp, xác thực tình hình từng quận, huyện, công ty. Mà các công ty cũng đã sớm bắt đầu chuẩn bị việc tuyển sinh từ hai tháng trước. Thị xã cũng đưa ra yêu cầu chung bắt buộc các công ty phải qua kiểm tra mới được có gian hàng tại hội chợ. Đây không chỉ là đại biểu hình ảnh của các công ty mà nó đại biểu hình ảnh của cả Ninh Lăng.

Theo ý của Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân, đây không đơn thuần là hội chợ việc làm mà đây là đợt tuyên truyền, tự quảng cáo của các công ty. Coi đây là một cơ hội để chính thức hấp dẫn nhân tài đến Ninh Lăng.

- Ồ, lão CỐ, có thể so sánh với hiệu quả của lễ hội văn hóa sao?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Ồ, tôi nói là hiệu quả thực sự mà không phải là sức ảnh hưởng đơn thuần. Tôi hy vọng hội chợ này có thể khiến các công ty nhận được không ít nhân tài, thậm chí giải quyết được vấn đề cấp bách của các công ty.
Cố Vĩnh Bân dừng một chút rồi nói tiếp:
- Các công ty cũng rất có hứng thú với hội chợ này, đều cảm thấy thị xã có thể không tiếc kinh phí tổ chức hội chợ việc làm như vậy cho bọn họ, bọn họ cũng muốn thu hút được nhiều nhân viên cho công ty mình. Căn cứ thống kê thì chỉ riêng số nhân viên kỹ thuật cần tuyển đã trên 1000 ngàn, hơn nữa lương, thưởng của các công ty đưa ra cũng không thấp, thêm chính sách hấp dẫn nhân tài của Ninh Lăng chúng ta thì có thể nói rất có sức hấp dẫn.

- Tôi thấy anh quá lạc quan rồi. Không sai, Ninh Lăng chúng ta có đãi ngộ không kém nhưng anh bây giờ không hiểu rõ tâm tư của các sinh viên. Bọn họ đều cảm thấy sau khi học xong đại học liền muốn đến Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc các thành phố lớn, tối thiểu đầu tiên cũng nghĩ đến mấy thành phố lớn như An Đô, Vũ Hán, Trùng Khánh, Thành Đô. Ninh Lăng chúng ta mặc dù phát triển nhanh nhưng trụ cột thấp, danh tiếng nhỏ. Tuy cơ hội tốt, đãi ngộ tốt cũng chưa phải điều quan trọng nhất đối với các sinh viên đại học, bọn họ muốn chính là cuộc sống ở thành phố lớn, đây là điều mà Ninh Lăng chúng ta còn thiếu.
Triệu Quốc Đống không đồng ý với cái nhìn của Cố Vĩnh Bân, cho rằng đối phương quá lý tưởng hóa.

Cố Vĩnh Bân ngẩn ra nhưng lập tức nói:
- Bí thư Triệu, đây là anh quá tôn vinh người khác, hạ thấp mình. điều kiện của Ninh Lăng chúng ta kém vậy sao? Đô thị lớn có ưu thế của nó, đô thị nhỏ cũng có ưu thế mà.

- Trụ cột Ninh Lăng chúng ta tuy yếu nhưng ấy năm liên tục phát triển nhanh, hàng năm có mấy trăm công ty đầu tư vào Ninh Lăng, hai năm qua Ninh Lăng cũng thu hút đầu tư đứng đầu toàn tỉnh. Hơn nữa đô thị Ninh Lăng từ quy hoạch đến xây dựng ngoài tốc độ nếu ta đứng thứ hai ở tỉnh cũng không có ai dám nói bọn họ đứng đùa. Lúc này Ban Tuyên giáo và cục xây dựng đã chuyên môn thiết lập một khu triển lãm về diện mạo đô thị Ninh Lăng. Bí thư Triệu, lát nữa ngài có thể đến xem, đảm bảo ngài sẽ lưu luyến không rời.

- Danh tiếng thì Ninh Lăng chúng ta có tốc độ tăng trưởng đứng đầu cả nước, năm nay gần như chắc chắn giữ được danh hiệu này. Ninh Lăng còn là trung tâm năng lượng mới của cả nước, Ninh Lăng là đầu mối giao nhau quan trọng giữa Đường sắt Tây Liễu và an Tương; Ninh Lăng có cảng lớn nhất dòng Ô giang, nó khiến Ninh Lăng thành đầu mối giao thông quan trọng. Chúng ta vừa tổ chức lễ hội văn hóa khu vực trung tây…. Tùy tiện một điểm cũng là nổi tiếng. Bí thư Triệu, anh nói Ninh Lăng chúng ta có điều kiện tốt như vậy chẳng lẽ không đủ để đả động nhân tài muốn gây dựng sự nghiệp sao?
Cố Vĩnh Bân bình thường ít lên tiếng nhưng hôm nay đột nhiên bộc phát trước mặt mọi người đúng là làm cho tất cả đều giật mình.

- Lão Cố, được, lời này không lên bục phát biểu đúng là đáng tiếc. Dược Quân, tôi thấy anh không lên chủ trì phát biểu trong hội chợ mà để lão Cố. không chừng có thể hấp dẫn một loạt sinh viên đến Ninh Lăng chúng ta đó.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Chung Dược Quân cũng nở nụ cười:
- Ừ, tôi thấy cứ như vậy đi. Vĩnh bân, chuyện này là do anh tự tìm. Bí thư Triệu đã nói thì việc này anh phải làm rồi.

Cố Vĩnh Bân có chút xấu hổ há hốc mồm:
- Đâu có được? Thị trưởng Chung, nội dung đã sớm có rồi mà.

- Không có gì là không được. Vốn do anh chủ trì, tôi thấy bây giờ mời lão Lỗ chủ trì là được, anh đứng ra phát biểu cảm tưởng.
Chung Dược Quân xua tay nói:
- Chẳng qua Bí thư Triệu vừa nãy nói không sai. Sinh viên vừa tốt nghiệp đại học có suy nghĩ như thế nào chưa chắc đã như anh nghĩ. Cái gi cơ hội, đãi ngội không bao giờ bằng cảm giác hư vinh trong lòng bọn họ. Chỉ khi bọn họ bị cuộc sống thực tế làm cho bầm dập, chỉ khi bọn họ phát hiện cuộc sống thực tế rất tàn khốc hơn lý tưởng của bọn họ, bọn họ mới có thể về với thực tế, mới có thể cẩn thận suy nghĩ đến giá trị nhân sinh. Vì thế tôi đề nghị khi anh phát biểu cần phải chú ý đến điểm này.

Cố Vĩnh Bân có chút khẩn trương, xem ra Chung Dược Quân đúng là muốn đảy việc này vào vai mình.
- Thị trưởng Chung, việc này không được. Anh là Thị trưởng, phải do anh phát biểu mới thích hợp, cũng mới đủ để thể hiện việc Ninh Lăng coi trọng nhân tài.

- Ai nói phải do Thị trưởng phát biểu mới tỏ vẻ coi trọng được?
Chung Dược Quân nghiêm túc nói:
- Tôi cảm thấy anh nói mới đúng. Còn có hai ngày nữa, anh có thể cân nhắc, suy xét thêm, trong đó có thể đưa cả bên quy hoạch xây dựng đô thị của Ninh Lăng vào trong đó. Làm như thế nào thể hiện rõ nhất sức hấp dẫn của Ninh Lăng chúng ta, tôi nghĩ anh sẽ nói được. Bí thư Triệu, anh nói có đúng không?

- Ừ, tôi thấy có thể. tôi và Dược Quân sẽ đều tham gia cổ vũ anh. Hội nghị sẽ do lão Lỗ chủ trì, tới lúc ấy tôi thấy có khi còn mời thêm chủ tịch Vi Phong và trưởng ban Mộng Hiệp nữa.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Như vậy vừa tỏ rõ trọng lượng của hội chợ việc làm do Ninh Lăng tổ chức. Nếu cả chủ tịch Vi Phong và trưởng ban Mộng Hiệp tới thì dhti cũng phải đưa tin mà.