Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 37-38




Hội nghị học tập của Thị ủy Ninh Lăng bình thường cứ một quỹ tổ chức một lần. Thành phần tham gia gồm tất cả lãnh đạo thị xã, lãnh đạo chủ yếu các quận, huyện và lãnh đạo các ban ngành thuộc thị xã có mặt ở nhà. Vì thế quy mô hội nghị không hề nhỏ, số người tham ra không ít.

Sau khi Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đến nay, hội nghị vẫn luôn được duy trì và đạt được thành công. Triệu Quốc Đống rất chú trọng hội nghị này, yêu cầu nếu không có tình hình đặc biệt nhất định phải tham gia, ai muốn xin phép phải gặp hắn, xin phép phó tổ trưởng phụ trách là Lam Quang cũng không được.

Theo cách nói của Triệu Quốc Đống thì quyền lực xin phép này hắn không để cho Lam Quang mà phải do hắn là tổ trưởng phụ trách. Đương nhiên Lam Quang cũng vui vẻ vì nhàn, có những lúc người bên dưới có việc nên nếu mình cho nghỉ không chừng Triệu Quốc Đống lại không hài lòng, vì thế như bây giờ là tốt nhất.

Nếu ai đó xin phép với lý do bình thường thì Triệu Quốc Đống sẽ rất ngặt nghèo, thậm chí có thể nói là hà khắc, có khi hắn còn lấy làm ví dụ đưa ra trong hội nghị làm anh không xuống thang được. Theo quan điểm của Triệu Quốc Đống đó chính là để tôn lên tầm quan trọng của hội nghị học tập này.

Ví dụ như lãnh đạo công ty thuốc lá Ninh Lăng lần đầu xin phép nghỉ không được Triệu Quốc Đống đồng ý, lần hai cũng vậy nhưng đối phương đều không tới tham gia.

Văn phòng Thị ủy lập tức đưa ra thông báo không nói, hơn nữa Triệu Quốc Đống còn không hề kiêng kị đối với cán bộ như vậy thì hắn sẽ đề nghị lên cục Quản lý thuốc lá tỉnh điều đi, nếu không công tác quản lý thuốc lá ở Ninh Lăng khó có thể làm tốt. Lời này được đưa ra làm trong vòng nửa năm sau tên không đi học kia bị thay đổi. Từ đó không ai dám khiêu chiến quyền lực của Triệu Quốc Đống nữa.

Mỗi lần học tập Tằng Lệnh Thuần cùng Lỗ Năng đều nhắc nhở nhân viên đến tham gia chuẩn bị ghi chép cho tốt, đồng thời cũng phải viết ra suy nghĩ của bản thân, không được dùng cách đối phó. Nếu bị Bí thư Triệu đánh trúng thì anh coi như mất điểm rất nghiêm trọng.

Vì thế mỗi lần hội nghị học tập diễn ra đối với không ít người mà nói là cơ hội học hỏi, đồng thời cũng là một cửa ải quan trọng phải vượt qua, không chừng Triệu Quốc Đống sẽ đột nhiên gọi ai đó, yêu cầu anh kết hợp tinh thần học tập với công việc thực tế mà nói ra quan điểm, suy nghĩ của mình. Anh nói tốt thì sẽ được Bí thư Triệu khen, nói không tốt sẽ bị phê bình thẳng mặt. Bị hai ba lần phê bình chỉ sợ ấn tượng của anh đối với Bí thư thị ủy và lãnh đạo khác sẽ giảm sâu, hậu quả như thế nào thì các anh tự biết.

- Không biết mọi người có chú ý đến tình hình phát triển năm nay của Đường Giang không? Tôi đã xem qua số liệu bên Đường Giang, cũng hiểu được các động tác mới của Đường Giang. Có thể nói Đường Giang là tấm gương để chúng ta nhìn vào, làm như thế nào không thỏa mãn với những gì đang có và tìm ra khuyết điểm của mình? Một lãnh đạo đủ tư cách và thành công là luôn duy trì được đầu óc tỉnh táo.
Giọng Triệu Quốc Đống dần cao lên:
- Chọn đúng, xác định đúng là rất quan trọng, nhưng một khi chọn đúng rồi dồn toàn lực vào đó thì càng quan trọng hơn.

- Đường Giang chọn mấy ngành như đồ gia dụng, ngành dệt chất lượng cao, ngành sản xuất đồ chơi làm điểm đột phá. Nói thật mấy điểm này nằm ngoài dự đoán của tôi. Ngành gia dụng vốn là thế mạnh của An Đô nhưng theo cơ cấu ngành nghề tay đổi khiến ngành này dần giảm điểm ở An Đô, Đường Giang nhạy cảm nhận ra mà tăng cường thu hút đầu tư, cũng đưa ra nhiều chính sách mở để nhận các công ty gia dụng rời khỏi An Đô. Nghe nói Đường Giang thậm chí còn đưa ra hệ thống phóng viên toàn diện cho ngành gia dụng, từ đường, điện, bao bì. Đường Giang cuối cùng đã làm được mấy vấn đề này, có thể nói là không dễ.

Triệu Quốc Đống trọng điểm nhấn mạnh về công tác phục vụ phát triển một ngành nghề của Đường Giang, đây là mục đích chính bài phát biểu hôm nay của hắn. cơ quan hành chính nhà nước cần thay đổi chức năng, từ người quản lý sang thành người phóng viên.

Mặc dù từ khi hắn tới làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng tới nay đã nhiều lần tổ chức cuộc vận động thay đổi tác phong làm việc nhưng vẫn có không ít thói quen cũ ăn sâu vào trong lòng người, nó dần lộ ra trong công việc.

- Ngành dệt công nghệ cao phát triển được như vậy thì Thị ủy, Ủy ban Đường Giang đã làm gì?
Triệu Quốc Đống đặt tay lên bàn, theo động tác này khiến khí thế của hắn tăng lên.
- Hiện nay ngành dệt may đã trải qua thời kỳ suy thoái, thị trường quốc tế dần hồi phục nhưng tình hình thị trường hoàn toàn khác trước. Thị trường các nước Âu, Mỹ, Nhật có yêu cầu cao về trang phục, đây là điều không phải công ty bình thường nào của Trung Quốc cũng đáp ứng nổi. Nó yêu cầu các công ty đưa thêm thiết bị tiên tiến và nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật có tay nghề vào làm. Mặc dù là như ở khu vực duyên hải thì chính quyền vẫn dùng phương thức bỏ mặc cho các công ty tự phát triển, tự tìm đường ra nhưng Đường Giang lại khác.

- Đường Giang trước đó trọng điểm đưa vào ba công ty may, ngoài một công ty mua lại nhà máy dệt của Đường Giang ra, hai công ty khác đều là mới tiến vào. Đường Giang ngoài việc đảm bảo vốn vay để ba công ty này mua sắm trang thiết bị mới, còn phụ trách việc tuyển và huấn luyện công nhân. Ở điểm này tôi cảm thấy Đường Giang còn đi nhanh hơn Ninh Lăng chúng ta, càng có thể được các công ty hài lòng.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Chính quyền Đường Giang còn chủ động đưa ra việc giúp các công ty trong thủ tục xuất khẩu và kết toán ngoại hối, toàn lực giải quyết ưu phiền cho công ty. Cục công an Đường Giang thậm chí còn phái ra đội cảnh sát điều tra kinh tế chuyên môn giúp các công ty đề phòng việc bị lừa gạt, thị xã càng đưa ra ý kiến chỉ cần các công ty chuyên tâm sản xuất và khai thác thị trường, chuyện khác cứ giao cho chính quyền. Tôi không biết các vị ngồi đây có ai nêu khẩu hiệu như vậy với công ty trên địa bàn mình chưa?

Bên dưới bắt đầu vang lên tiếng trao đổi, tất nhiên là khiếp sợ vì sự ủng hộ với các công ty như vậy của Đường Giang.

Theo bọn họ nghĩ thì Đường Giang vẫn là thị xã sống dở chết dở, chuyển hình chậm, không tìm lại vị trí vốn có của mình. Đường Giang mặc dù ở gần An Đô nhưng lại bị An Đô đè ép. Ngoài thời gian huy hoáng ngắn ngủi cuối năm 80, đầu 90 ra thì kinh tế càng lúc càng đi xuống, xuống hạng gần cuối của tỉnh. Dù là đường cao tốc An Quế thông xe cũng không mang lại bao tác dụng cho nền kinh tế Đường Giang.

….

Hội nghị học tập này chia chỗ ngồi không giống các hội nghị khác mà lấy hình thức chia thành ba vòng tròn. Vòng đầu là các thường vụ thị ủy, vòng hai là dành cho các chức phó ở Thị ủy, Ủy ban, Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã, vòng ba là dành cho lãnh đạo chủ yếu của các quận, huyện, ban ngành. Mà mỗi một lần các vị bí thư, chủ tịch quận, huyện đều phải ngồi ở chỗ Triệu Quốc Đống có thể nhìn thấy ngay, để Triệu Quốc Đống rõ ràng thấy được bọn họ. Vì thế có không ít, bí thư, chủ tịch đều lặng lẽ nói chuyện với Tằng Lệnh Thuần xem có thể đổi vị trí hay không? Nhưng Tằng Lệnh Thuần nói rõ với bọn họ rằng đây là yêu cầu của Bí thư Triệu, nó làm mọi người không ai nói được gì.

Hơn nữa mỗi một vị trí từng lần đều có thay dổi, bí thư, chủ tịch ngồi ở giữa mỗi lần đều khác. Dần dần mọi người đúc rút được kinh nghiệm đo là ai ngồi giữa ì công tác của quận, huyện đó hoặc là tốt hoặc là xấu.

- Đường Diệu Văn, Cát Thành, hai anh có suy nghĩ gì?
Triệu Quốc Đống nhìn hai lãnh đạo chủ yếu của Hoa Lâm và nói.

Đường Diệu Văn và Cát Thành vừa vào vị trí này liền biết hôm nay Huyện Hoa Lâm sẽ phải lên tiếng, chẳng qua hai người bọn họ cũng có chút tự tin.

Tốc độ tăng trưởng năm nay của Huyện Hoa Lâm mặc dù không thể so sánh với Đông Giang và Khu khai phát, thậm chí không bằng Tây Giang cùng Thổ Thành, nhưng công việc mấy tháng qua của Hoa Lâm có thể nói là tốt. Bọn họ cho rằng Bí thư Triệu nếu để Hoa Lâm ngồi ở giữa là hỏi về tình hình xây dựng cầu Quế Khê hoặc là xây dựng trung tâm xử lý nước thải giai đoạn hai ở khu công nghiệp da, hoặc là quy hoạch nội thành Hoa Lâm mới. Nhưng không ngờ Triệu Quốc Đống nói xong chuyện bên Đường Giang lại đột nhiên hỏi tới Hoa Lâm làm hai người Đường Diệu Văn không kịp ứng phó.

Từ đề tài Đường Giang thoáng cái nhảy sang Hoa Lâm tất nhiên không phải muốn nghe Hoa Lâm tự khen, mà muốn nghe Hoa Lâm đối chiếu tình hình bản thân, muốn có sự so sánh. Đường Diệu Văn và Cát Thành nhìn nhau, Cát Thành gật đầu tỏ vẻ do mình phát biểu.

- Bí thư Triệu, các vị lãnh đạo, vừa nãy Bí thư Triệu nói đến việc Đường Giang giải quyết các vấn đề khó khăn cho công ty làm tôi và bí thư Đường phải suy nghĩ nhiều. Đường Giang có thể đưa ra khẩu hiệu công ty chỉ cần tập trung vào sản xuất và khai thác thị trường, việc còn lại giao cho chính quyền, chỉ riêng bản thân lời này tuy rằng có điểm quá nhưng nó cũng khiến chúng ta phải suy nghĩ kỹ.
Cát Thành nói.

- Hoa Lâm chúng ta đã làm một cuộc điều tra ở các công ty, nhất là công ty tư nhân, tìm hiểu vấn đề khó khăn nhất hiện nay của bọn họ. Đầu tiên chính là tài chính, thứ hai là các trình tự hành chính khó khăn, thứ ba là cảm thấy thông tin không được nhạy bén nên khó ứng phó với biến đổi của thị trường, đây là ba vấn đề quan trọng nhất. Hoa Lâm cũng đã suy nghĩ vài biện pháp ví dụ như lập trung tâm hành chính, gộp tất cả các thủ tục hành chính vào chung một đầu mối để giải quyết; cũng thành lập chế độ đảm bảo để các công ty dễ vay vốn bên hệ thống ngân hàng hơn. Nhưng từ những gì Bí thư Triệu giới thiệu về Đường Giang thì có thể thấy cách làm của Hoa Lâm chúng tôi vẫn còn thiếu.

Triệu Quốc Đống nghe tới đây liền lên tiếng:
- Ừ, Cát Thành, còn có điểm nào thiếu sót thì anh nói nghe xem.

- Ví dụ như tập huấn người lao động có tay nghề, điểm này Hoa Lâm chúng tôi mặc dù đã bắt tay vào tiến hành nhưng do gặp nhiều nhân tố khó khăn nên không làm tốt. Trên thực tế việc giúp đỡ các công ty tư nhân ở vấn đề này là rất nhỏ, chủ yếu vẫn do chính công ty tự mình tập huấn. Lại ví dụ như vấn đề tài chính, huyện mặc dù cũng có vài suy nghĩ nhưng tình hình các công ty tư nhân khác nhau quá nhiều, nếu gộp chung các công ty lại thì rất mạo hiểm, mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà các tổ chức tài chính không chịu cho công ty tư nhân vay vốn.

Cát Thành khá thẳng thắn nói ra những khó khăn mà Hoa Lâm đang gặp phải hiện nay.

- Vậy Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm có suy nghĩ gì để thay đổi tình hình không?
Triệu Quốc Đống hỏi tiếp.

- Suy nghĩ thì có nhưng muốn chứng thực cũng khá khó khăn. Ví dụ như huấn luyện người lao động cần đầu tư về cơ sở vật chất, đồng thời cũng không phải một lần là xong. Lại ví dụ như xây dựng hệ thống tín dụng cũng không thể tiến hành một cách nhanh chóng được vì nó liên quan đến việc thu thập tài liệu, phân tích phán đoán, dính đến nhiều ngành. Nếu muốn phát huy tác dụng chính thức của hệ thống này thì sợ còn cần thời gian khá dài. Ở điểm này Hoa Lâm chúng tôi đề nghị thị xã có thể thống nhất phụ trách, tăng mức độ phổ biến bởi vì việc này không chỉ liên quan tới phát triển kinh tế mà cũng có ý nghĩa quan trọng đối với cuộc sống dân chúng.

Triệu Quốc Đống không nghĩ tới quan điểm của Cát Thành lại rõ ràng đến thế, xem ra mình có vẻ coi thường đối phương.

Tiêu Phượng Minh thấy Triệu Quốc Đống khá tán thành bài phát biểu của Cát Thành nên y cũng thầm ghi nhớ trong lòng.

….

Trong ngày học hôm nay làm các cán bộ Ninh Lăng đều cảm thấy nhiều quan điểm của Bí thư thị ủy đã khác trước, mặc dù vẫn nhấn mạnh phát triển kinh tế là trung tâm nhưng cũng càng lúc càng chú ý nhiều hơn đến sự nghiệp xã hội dân sinh.

….

Triệu Quốc Đống thay đổi quan niệm cũng làm cho vài người cảm thấy có điểm khác.

Cố Vĩnh Bân là người có cảm nhận rõ ràng nhất. Triệu Quốc Đống khi nói lời tổng kết đã nói rõ Thị ủy, Ủy ban đều phải thay đổi quan niệm, phục vụ xí nghiệp, quan tâm dân sinh, phát triển hài hòa. Mười sáu chữ này vẫn quanh quẩn trong đầu Cố Vĩnh Bân.

Hai câu đầu không có vấn đề gì chủ yếu là hai câu cuối.

Chú ý dân sinh, phát triển hài hòa có nhiều nghĩa để giải thích nhưng đối với Cố Vĩnh Bân mà nói y lại cảm thấy đây là Triệu Quốc Đống cảnh báo không hài lòng với công việc của mình.

Ở vấn đề giải tỏa cho khu Giang Đông giai đoạn hai, Cố Vĩnh Bân đã nổi giận trong một hội nghị phối hợp công tác, cho rằng bên Đông Giang không làm tốt công việc khiến tiến triển xây dựng của khu Giang Đông chậm lại. Nhưng hôm nay trong hội nghị Triệu Quốc Đống mặc dù không nói thẳng nhưng Cố Vĩnh Bân vẫn nghe ra vài vấn đề.

Về vấn đề chuyển nhượng đất, Cố Vĩnh Bân đưa ra ý kiến là tăng diện tích các mảnh đất lên, ý này tuy được một vài người ủng hộ nhưng chưa chắc phù hợp quan điểm của Triệu Quốc Đống.

Cố Vĩnh Bân bây giờ còn chưa suy nghĩ ra ý nghĩ của Triệu Quốc Đống.

Trước đó Cố Vĩnh Bân vốn cho rằng Triệu Quốc Đống là người kiên định ủng hộ phát triển kinh tế, đây cũng là tất nhiên.

Triệu Quốc Đống dù là ở Hoa Lâm hay Hoài Khánh hoặc là thời gian trước khi làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đều dốc sức chủ trương xây dựng kinh tế, nhất là việc năm nay đẩy mạnh một loạt hạng mục lớn như sân bay Đông Trại, cầu Đoàn Kết, cầu Đông Phương Hồng và trng tâm xử lý nước thải đô thị, qua đó đủ để chứng minh suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Ví dụ hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh gặp vấn đề mà hắn không xử lý mạnh tay lãnh đạo chủ yếu của huyện cũng chứng minh hắn đồng tình với quan điểm phát triển kinh tế của lãnh đạo bên dưới. Nhưng tại sao trong mấy tháng ngắn ngủi mình lại cảm thấy thái độ của đối phương đã thay đổi?

Vậy vấn đề nằm ở đâu?

Cố Vĩnh Bân cẩn thận cân nhắc công việc trong thời gian này. Gần đây ở nhiều công việc Chung Dược Quân không quá để ý mà tập trung vào hội chợ việc làm sắp tổ chức vào tháng mười ở An Đô, mấy vấn đề đất đai thì giao cho mình và Trúc Văn Khôi bàn bạc, phụ trách. Mà thái độ của Trúc Văn Khôi cũng có chút mập mờ. Lần trước khi tới báo cáo với Triệu Quốc Đống xong, thái độ của Trúc Văn Khôi dần có thay đổi. Mỗi lần trao đổi thì đối phương đều nói phải giải thích chính xác ý kiến của Triệu Quốc Đống.

Nhưng lúc này thị xã đã làm nhiều công tác, cũng tạo thanh thế tương đối lớn, ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng cho phép nhưng sao bây giờ đột nhiên lại giảm số lượng các miếng đất, hơn nữa diện tích cũng thay đổi? Trúc Văn Khôi còn nói rõ phải dựa theo ý kiến của Triệu Quốc Đống mà thay đổi quy hoạch trước đây, việc này làm Cố Vĩnh Bân rất tức tối.

Chẳng lẽ bọn họ biết được gì sao? Nhưng từ phương án mình đưa ra hay góc độ cá nhân mà nói cũng không ai có thể nhìn ra vấn đề mà.

Cố Vĩnh Bân dần cảm thấy vấn đề khá nghiêm trọng, mặc dù y còn không rõ Triệu Quốc Đống có dự định gì nhưng tất nhiên đối phương không đồng ý với quan điểm của mình, mà như vậy cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lời hứa của mình với một vài người.

Quy hoạch điều chỉnh là một chuyện, vấn đề nằm ở chỗ nếu như sau đây Triệu Quốc Đống đưa ra ý kiến khác thường mới là phiền phức. Người ta tới Ninh Lăng để mong kiếm tiền, phát triển, nếu không thu hoạch được gì, thậm chí lỗ vốn thì mình sao có thể ăn nói với bên trên.