Ra khỏi chỗ Hàn Độ, Triệu Quốc Đống biết mình có chút sơ sót.
Tin kia là do Chu Ích Minh nói cho Triệu Quốc Đống biết.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ tranh thủ vi Phó chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh cho Giản Hồng hoặc Ngụy Hiểu Lam, nhất là Giản Hồng.
Triệu Quốc Đống cho rằng Giản Hồng thích hợp với vị trí này hơn, nhất là lực tương tác của Giản Hồng là khá tốt. Mà Ngụy Hiểu Lam sau mấy năm công tác ở Thương Hóa, bây giờ lại làm Bí thư huyện ủy Thổ thành, sự sắc bén đã được rèn luyện ra. Triệu Quốc Đống cảm thấy nếu bồi dưỡng tốt thì Ngụy Hiểu Lam có thể thành nữ trung hào kiệt.
Giản Hồng nếu như có thể mượn cơ hội này tiến thêm một bước thành cấp phó giám đốc sở, hơn nữa mượn Hội liên hiệp phụ nữ mà phát triển một chút thì tương lai sẽ rộng mở. Nhưng năm trước Lục Kiếm Dân, Vưu Liên Hương cùng từ Ninh Lăng ra và lên cấp làm giám đốc sở đã khiến không ít chê trách. Năm ngoái còn miễn cưỡng dùng thành tích huy hoàng của Ninh Lăng giải thích, năm nay nếu lại thường xuyên đề bạt cán bộ của Ninh Lăng thì khó tránh khỏi bị người lên án.
Biết dừng đúng lúc, Triệu Quốc Đống nhắc mình như vậy. Mỗi người đều cảm thấy người của mình có thể đảm nhiệm vị trí cao hơn nhưng không phải ai cũng gặp cơ hội như vậy.
Chẳng qua nếu anh không tranh thủ thì một chút cơ hội cũng không có. Vì thế Triệu Quốc Đống mới tỏ vẻ hắn sẽ đề nghị. Mà đề nghị này chỉ có thể nói với Miêu Chấn Trung và Hàn Độ.
Đương nhiên kết quả nhất định là bị bác bỏ, chẳng qua đây cũng là tỏ thái độ, ít nhất làm hai người kia suy nghĩ một chút, lần sau có thể không được nhưng lần thứ ba không chừng có thể cân nhắc một chút.
Triệu Quốc Đống biết Hàn Độ đây là vì tốt cho hắn. Hắn vừa vào thường vụ, có một số người nhìn chằm chằm hắn, làm quá mức sẽ mang tới câu hỏi. Có lẽ Bí thư Ứng cũng không muốn bị người lên án vì thế Hàn Độ mới nhắc hắn.
Ở vấn đề nhân sự thì dù là ai cũng không thể duy trì bình tĩnh, giống như lúc hắn tranh chức Thường vụ tỉnh ủy vậy. Vì vị trí này mà mọi chiêu số đều dùng tới đến khi có quyết định cuối cùng.
Hai hôm trước Đinh Sâm gọi cho mình và nói Chánh văn phòng Tòa án Ninh Lăng muốn được điều chỉnh, hy vọng mình suy nghĩ một chút. Đây là việc nhỏ, có thể làm Chánh văn phòng Tòa án thì đương nhiên tài ăn nói, viết lách là có. Nghe giọng Đinh Sâm thì tên kia muốn xuống quận, huyện, không biết người này tạo quan hệ với Đinh Sâm bằng cách nào.
Chẳng qua hắn nghĩ lại thấy bình thường, Đinh Sâm làm Bí thư đảng ủy chính pháp nhiều năm nếu không có vài người bạn mới là không bình thường. Bây giờ có người nhờ thì anh cũng không mặt mũi nào không giúp.
Khang Nhân Lương cũng gọi cho hắn, bảo hắn đi ngồi một chút, coi như tỏ vẻ chúc mừng hắn vào thường vụ. Triệu Quốc Đống cũng tỏ vẻ cảm ơn và đồng ý
Nhưng Triệu Quốc Đống đoán Khang Nhân Lương tìm tới mình là có chuyện, không hoàn toàn là chuyện của Khang Chí Khuê. Nếu là chuyện của Khang Chí Khuê thì Khang Nhân Lương đã không cần che lấp như vậy. Công ty của Khang Chí Khuê đã nhận được một hai hợp đồng ở Ninh Lăng, danh tiếng cũng tốt. Có lẽ Khang Nhân Lương muốn tìm mình là có liên quan đợt điều chỉnh nhân sự lần này.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Khang Nhân Lương. Từ biểu hiện của Khang Chí Khuê thì cũng có thể đại khái hiểu được về Khang Nhân Lương. Khang Chí Khuê có thể tự mình tạo dựng thiên hạ mặc dù cũng nhờ ông bố nhưng chủ yếu cũng là do y từng chút một tích tụ quan hệ, nếu là một lãnh đạo khác sẽ không làm được. Vì thế Triệu Quốc Đống cảm thấy Khang Nhân Lương dạy con khá tốt.
Cơn sóng điều chỉnh nhân sự của Ninh Lăng đã khiến nhiều người động tâm. Ngoài Đinh Sâm cùng Khang Nhân Lương ra thì Tương Uẩn Hoa cũng gọi tới nói giúp Chánh văn phòng Ủy ban huyện Khuê Dương – Triệu Gia Khôn.
Triệu Quốc Đống đương nhiên là nể mặt Tương Uẩn Hoa, đây là lão lãnh đạo của hắn, hơn nữa Tương Uẩn Hoa cũng nói bảo Triệu Quốc Đống căn cứ tình hình mà xác định, nếu khó thì thôi.
Triệu Quốc Đống cũng thông qua Tiêu Phượng Minh mà hiểu qua về Triệu Gia Khôn, cũng may y cũng là cán bộ được huyện Khuê Dương xác định bồi dưỡng, nếu tiếp tục như vậy thì có lẽ chỉ có thể bị các cán bộ sau này vượt mặt.
Nếu do Triệu Quốc Đống tự mình hỏi một người, Tiêu Phượng Minh đương nhiên biết là tại sao. Tất nhiên là Triệu Gia Khôn này có người nói giúp, mà Triệu Quốc Đống đã mở miệng thì Triệu Gia Khôn nhất định sẽ được vào danh sách đề bạt, bây giờ chỉ là xem đến đâu mà thôi.
….
Khi điện thoại di động trên giường vang lên, Triệu Quốc Đống vẫn cơn mơ màng ngủ. Cả phòng chỉ có ánh đèn điện thoại lóe lên. Hắn không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất.
Pin tuột ra, hắn không kịp xem ai gọi tới. Triệu Quốc Đống vuốt vuốt mắt bật máy lại. Lúc này Từ Thu Nhạn ở bên cũng đã dậy bật đèn bàn lên. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là hơn 11h đêm, muộn như vậy còn ai gọi nhỉ?
Hắn chưa kịp xem vừa nãy ai gọi, điện thoại lại vang lên.
Là Khâu Nguyên Phong gọi, muộn như vậy Khâu Nguyên Phong gọi tới làm gì?
- Khâu ca, muộn như thế này có chuyện gì vậy?
Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua Từ Thu Nhạn rót chén nước nóng cho mình, chiếc váy ngủ màu đen tơ tằm khá ngắn, hai cặp mông căng tròn lộ ra một nửa, điểm đỏ hồng bên trên bị che một nửa càng làm cô thêm quyến rũ. Mấy năm qua nư ột ngày luôn tập luyện khiến dáng người của cô rất đẹp.
- Muộn rồi, tôi định không gọi cho cậu, chẳng qua tôi cảm thấy nên nói với cậu thì tốt hơn nếu không sau này cậu sẽ mắng tôi.
- Lão Liêu, Liêu Xương Thịnh vừa mới mất. Tôi cũng vừa nhận được điện của con trai anh ấy gọi.
- Chỉ đạo Lưu?
Triệu Quốc Đống giật mình ngồi bật dậy thiếu chút nữa làm rơi chén nước trong tay.
- Sao lại như vậy? năm ngoái tôi về Giang Miếu còn gặp chỉ đạo Lưu ở đồn công an. chỉ đạo Lưu vẫn rất vui vẻ nói chuẩn bị về hưu sẽ câu cá, nghỉ ngơi.
- Ai nói không phải chứ? Năm nay tôi cũng về Giang Miếu và vào đồn công an, lão Liêu nghe tôi tới còn kéo tôi đi ngồi khá lâu.
Khâu Nguyên Phong thở dài nói:
- Nghe nói năm nay sức khỏe của y vẫn tốt nhưng do lo cho chuyện con gái mới ly hôn. Con rể y bây giờ làm Chánh văn phòng Ủy ban huyện Giang Khẩu, nghe nói có quan hệ bên ngoài nên ruồng bỏ con gái lão Liêu.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói. Lão Liêu về hưu cũng không được yên tĩnh, có lẽ con gái ly hôn nên y mới phải suy nghĩ nhiều và bị xuất huyết não.
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cảm thấy đau buồn. Có lẽ một giây trước anh vẫn nổi tiếng, chói mắt không chừng một giây sau anh đã về với đất.
- Khâu ca, chỉ đạo Lưu mất lúc nào vậy?
- Có lẽ là 9h tối. Con của y nhận được tin tới bệnh viện đã là 9h30 tối rồi chắc vội vàng gọi cho người thân bạn bè, tôi nhận được điện đã gần 11h. Tôi bây giờ đang định đến xem một chút.
Khâu Nguyên Phong thở dài nói.
- Ừ, tôi cũng sẽ tới đó. chỉ đạo Lưu coi như là sư phụ đầu tiên sau khi tôi tới Giang Miếu. Lúc tôi làm trưởng đồn ở Giang Miếu thì đều là nhờ chỉ đạo Lưu đứng sau dàn xếp. mai tôi còn có việc phải về Ninh Lăng, chỉ có đêm nay là còn có chút thời gian.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy di thể của chỉ đạo Lưu để ở đâu?
- Ở trong nhà tang lễ Giang Khẩu, địa chỉ không đổi, cậu cũng biết đó. Tôi đi trước sáng đó chờ cậu.
- Được, nửa tiếng nữa tôi tới.
Triệu Quốc Đống đứng lên nhìn đồng hồ.
Cửa phòng ngủ mở ra, Từ Xuân Nhạn có lẽ nghe thấy Triệu Quốc Đống gọi điện nên đi sang hỏi.
- Xuân Nhạn, chị còn nhớ chỉ đạo Lưu – Liêu Xương Thịnh ở đồn công an Giang Miếu không? Y vừa mất, mới tròn 60 chứ.
Triệu Quốc Đống cầm lấy quần áo mặc rồi nói.