Triệu Quốc Đống cũng chú ý đến hai người phụ nữ. Bố mẹ hắn biết ý không ngồi đây, hai người phụ nữ này có vẻ rất tự tin, ánh mắt đang nhìn hắn như dò hỏi và tò mò.
- Đại ca.
Thấy Triệu Quốc Đống, Đức Sơn, Trường Xuyên, Vân Hải đứng lên, hai người phụ nữ kia cũng đứng lên.
Triệu Quốc Đống không chú ý ba người em của mình mà nhìn hai người phụ nữ. Lần đầu vào Triệu gia, hắn là con cả Triệu gia đương nhiên phải chú ý.
- Đây là Tiểu Nguyên phải không? Anh nghe Đức Sơn nói, Trường Xuyên giấu quá kỹ, hôm nay sao lại đồng ý đưa về nhà vậy?
Nguyên Tĩnh nói:
- Đại ca, em là Nguyên Tĩnh, Trường Xuyên đã nhắc về anh rất nhiều lần với em, luôn nói anh của anh thế này, thế kia làm em có chút buồn bực sao mình lại có bạn trai không có chí khí như vậy. Trường Xuyên luôn nói đại ca xuất sắc như thế nào, chẳng lẽ anh ấy không được sao? Chẳng qua sau đó em mới biết kinh nghiệm của đại ca, ừ, phải nói đại ca và Trường Xuyên đều xuất sắc.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra sau đó lắc đầu nói:
- Ừ, em sợ không phải người Thượng Hải? Con gái Thượng Hải ít có người có tính cách như em.
- Vâng, bố em là người Sơn Đông, mẹ em là người Chiết Giang.
Nguyên Tĩnh nói.
- Ồ, anh còn tưởng Tiểu Nguyên nói anh xuất sắc, kết quả là lại kéo cả Trường Xuyên vào mà khen. Tiểu Nguyên đúng là biết nói.
Triệu Quốc Đống ra hiệu mọi người đừng khách khí.
- Đây là Tiểu Vương phải không? Em thì anh cũng nghe nói rồi, mấy năm nay Vân Hải toàn bộ là do em chăm sóc, tên này có gì không đúng thì anh trao quyền em đánh nó.
- Anh, có ai nói như anh không?
Vân Hải vội vàng nói.
- Ừ, Trường Xuyên thì anh yên tâm, Đức Sơn thì anh cũng yên tâm do hai đứa đã định hình, chỉ có chú là anh thấy chú xem ra có hướng theo Đức Sơn rồi nên anh có chút lo lắng.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn:
- Một mình ở bên ngoài nếu không trông coi cho kỹ không chừng có chuyện.
- Anh, anh xem em là gì vậy? Em ở ngoài nhiều năm như vậy không phải vẫn tốt sao?
Vân Hải thấy Vương Khả giơ giơ tay với mình thì có chút buồn bực.
- Gây dựng sự nghiệp vừa dễ vừa khó, nếu muốn đột phá chính mình thì mới khó.
Triệu Quốc Đống nói:
- Chú nói có đúng không?
Triệu Quốc Đống nói làm Vân Hải chấn động. Đại ca thoáng cái đâm trúng tâm tư của y. Y bây giờ đang do dự khi lựa chọn sự nghiệp chính. Trang Thiên Hạ đã rất phức tạp, Vân Hải cảm thấy nó không cần mình nữa, mà mình có phải nên hoàn toàn thoát ra từ trang này không và tìm kiếm cuộc sống thích hợp hơn, ví dụ như đầu tư mạo hiểm nhưng t vẫn chưa xác định.
Mọi người cũng hỏi Triệu Quốc Đống tại sao về muộn như vậy, Triệu Quốc Đống giới thiệu qua đôi chút.
…
Đêm đó Triệu Quốc Đống ngủ rất ngon đến 8h sáng mới dậy.
Trường Xuyên và Vân Hải đều đã có bạn gái làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ. Nguyên Tĩnh là cô gái khôn khéo, bố là phần tử trí thức cao, mẹ coi như làm cán bộ ở cấp bậc nhất định. Nguyên Tĩnh vừa có sự rộng lượng và khôn khéo, tố chất tốt.
Triệu Quốc Đống biết Trường Xuyên ngoài mặt ôn hòa nhưng lại là người rất có chủ kiến. Nguyên Tĩnh bề ngoài như chiếm hết ưu thế, đè Trường Xuyên nhưng tình hình thực tế như thế nào thì khó nói.
Về phần bạn gái của Vân Hải, hai người quen nhau đã lâu, Triệu Quốc Đống không có gì phải lo lắng.
Trường Xuyên và Vân Hải có bạn gái, Triệu Quốc Đống biết bố mẹ mình cũng chưa quá yên tâm, điều này cũng giống hắn. Đức Sơn có trời mới biết lúc nào chui đầu vào cương, có lẽ cả đời Đức Sơn thích như vậy, mỗi người có lựa chọn của riêng mình.
Phòng Tử Toàn vốn định đến Triệu gia bàn về tình hình phát triển của Năng lượng Quốc Toàn với Quốc Đống nhưng hắn từ chối. hắn không muốn xen vào việc kinh doanh cụ thể của công ty nữa. Hắn bảo Phòng Tử Toàn trực tiếp bàn với Trường Xuyên và Đức Sơn, không nên cần mình ra quyết định cho bọn họ. Đến bước này công ty cần chú ý là trình tự hoạt động, làm như thế nào lấy được thắng lợi về kinh doanh mà thôi. Về phần vĩ mô Triệu Quốc Đống đã sớm nói với Phòng Tử Toàn rằng ba năm tới tình hình kinh tế trong nước và quốc tế khá tốt đẹp, không thể xuất hiện khủng hoảng.
Nằm trên giường Triệu Quốc Đống cảm thấy đầu óc mình rất tỉnh táo. Trường Xuyên và Vân Hải đã có sự nghiệp, Phòng Tử Toàn và mấy người Dương Thiên Bồi, Kiều Huy cũng có mục tiêu phấn đấu của mình.
Ví dụ như Trường Xuyên hy vọng tập đoàn Thương Lãng biến thành tập đoàn hiện đại hóa, một tập đoàn mà cả thế giới biết tên. Vân Hải lại hy vọng dùng tài chính kiếm được để không ngừng đưa vào ngành mà y thấy có giá trị, tìm kiếm cảm giác thành công khi đầu tư đúng hướng.
Còn Phòng Tử Toàn lại không ngừng mở rộng hoạt động kinh doanh của Năng lượng Quốc Toàn sang các nước khác, hơn nữa bước đầu tiên đã đi được thành công.
Mục tiêu của Kiều Huy là rất nhiều, y nhân lúc trong nước muốn coi ngành bất động sản là sản nghiệp trụ cột, y hy vọng khiến tập đoàn Thiên Phu phát triển đến một trình độ không ai có thể tưởng tượng nổi.
Vậy còn mình?
Triệu Quốc Đống không khỏi suy nghĩ về con đường phát triển của mình.
….
Thái Chánh Dương bỏ máy xuống và hít sâu một hơi.
Ninh Pháp rất hiếm khi chủ động hẹn người, chẳng qua hôm nay y gọi tới đương nhiên là biết gì đó.
Thái Chánh Dương lắc đầu, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thái Chánh Dương vốn không muốn mở rộng việc này mà xử lý trong nội bộ Điền Nam. Nhưng có vài người hiểu lầm ý của mình mà thông qua con đường này để ảnh hưởng đến mình. Việc này khiến Thái Chánh Dương có chút buồn cười.
Mình tới Điền Nam đã hai năm, vốn nghĩ rằng có thể làm tốt ở đây nhưng không ngờ đến nơi mới thấy nó đầy mưa đao gió kiếm. Anh muốn làm việc gì cũng bị người hiểu lầm, luôn thấy có phong ba.
Ngay từ đầu mình hơi nhường lại bị đối phương coi là mềm yếu, sau này mình đối chọi lại khiến đối phương coi là gây sự.
Anh không muốn dính vào việc này cũng không có nghĩa anh có thể đặt mình ở ngoài hết. Rất nhiều chuyện anh muốn đối với việc mà không đối người là không được.
Thái Chánh Dương rất muốn từ chối lời mời của Ninh Pháp nhưng y không thể. Ninh Pháp từ góc độ nào đó coi như người dẫn đường cho mình. Không có Ninh Pháp có lẽ mình bây giờ mới chỉ là cán bộ cấp phó tỉnh.
Thái Chánh Dương cũng biết lời mời của Ninh Pháp thực ra không đại biểu gì cả. Đến tầm như Ninh Pháp thì nhiều lúc không thể từ một hai việc cụ thể mà phán định suy nghĩ của đối phương.
Thái Chánh Dương chẳng qua chỉ không muốn người ngoài tham dự vào việc của Điền Nam, đây vốn là việc do mình có thể khống chế tất cả.
Nghĩ vậy, Thái Chánh Dương có chút mệt mỏi. Việc này chỉ có thể nói rõ bản chất của đối phương đã suy yếu, không cần biết đối phương làm gì chỉ cần đối phương yếu đi là đủ rồi.
Ngồi trên ghế hút thuốc, Thái Chánh Dương không biết mình sao lại đột nhiên châm điếu thuốc này. Chỉ khi gặp chuyện đặc biệt thì y mới vậy.
Nghĩ thông được vài điểm, tâm trạng Thái Chánh Dương trở nên thoải mái hơn. Có lẽ trong công việc sau này mình còn gặp phải xung đột như vậy, có lẽ càng kịch liệt hơn nhưng y lại tự tin hơn nhiều vì y biết giới hạn của đối phương. Đối phương bây giờ như con hổ không răng, chỉ có thể tạo chút gió nhưng không ảnh hưởng đến đại cuộc.