- Trưởng ban Chư, tôi vẫn thấy Tỉnh ủy An Nguyên không thực thi đúng chỉ thị của ban. Tôi không biết ở giữa có vấn đề gì không nhưng tôi thấy từ góc độ nào thì Triệu Quốc Đống cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Tôi đề nghị có phải là tạm gác lại, mời Tỉnh ủy An Nguyên cân nhắc lại không?
Suy nghĩ mãi, Lăng Chính Dược cảm thấy phải nói:
- Hơn nữa tôi cũng nghe một vài phản ánh về đồng chí Triệu Quốc Đống …
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Lăng Chính Dược rất tự nhiên mở ra, tin nhắn rất đơn giản nhưng lại làm Lăng Chính Dược giật mình mà vội vàng đổi đề tài:
- Tác phong làm việc của đồng chí Triệu Quốc Đống có vài vấn đề ví dụ như thường độc đoán, không nghe ý kiến người khác.
- Lão Lăng, việc này do ai phản ánh?
Chư Hiền có chút tức giận cắt ngang lời Lăng Chính Dược:
- Là do Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy An Nguyên hay con đường khác? Tỉnh ủy An Nguyên đã đưa ra ý kiến rất rõ ràng, ban cũng chưa phái tổ khảo sát thì sao có thể nói như vậy?
Lăng Chính Dược hơi cứng lại, y thở dài một tiếng:
- Đây đương nhiên không phải con đường chính thống, hơn nữa làm người đứng đầu thì đương nhiên có tác phong này dù là nhiều hay ít.
Sau đó Chư Hiền rất kiên quyết tỏ vẻ việc Tỉnh ủy An Nguyên đề cử Triệu Quốc Đống là rõ ràng, cũng thích hợp. Biểu hiện của Ninh Lăng về kinh tế không chỉ đột xuất ở An Nguyên, còn có sức ảnh hưởng trong cả nước. Nhất là năm nay khi Ninh Lăng phát triển chậm mà Ninh Lăng vẫn đảm bảo tốc độ tăng trưởng trên 160% đúng là làm người ta sợ hãi. Ngay cả Chư Hiền làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương cũng nghe thấy. Ở tình huống này thì không có lý do gì bác bỏ đề cử của Tỉnh ủy An Nguyên.
Sau khi Chư Hiền cho thấy thái độ, Lăng Chính Dược liền tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của Lăng Chính Dược, chấp nhận đề nghị của Tỉnh ủy An Nguyên. Điều này làm Trương Nhược Cốc có chút ngạc nhiên.
Người cuối cùng được đề cử là ở tỉnh Chiết, Lăng Chính Dược lại đưa ra ý kiến phản đối, cho rằng tuổi của ứng viên này quá lớn, không phù hợp với chính sách đề bạt cán bộ hiện nay của Trung ương, hơn nữa người này mới làm Bí thư thị ủy có một năm, trước không làm ở ngành trong hệ thống kinh tế, thiếu tính thuyết phục. Mà ở tỉnh Chiết cũng có hai ba thị xã có tiềm lực kinh tế tương đương, có nhiều sự lựa chọn. Vấn đề này cũng khiến mọi người tranh luận khá nhiều.
Nhưng trong cuộc tranh luận này Lăng Chính Dược tỏ vẻ rất kiên quyết, đưa ra vài điểm mà ứng viên này không phù hợp. Những điểm mà Lăng Chính Dược đưa ra khá khách quan, cuối cùng đã thuyết phục được Chư Hiền. Mặc dù Hầu Đức Quảng cùng một ủy viên khác cố gắng để ứng viên này được thông qua nhưng cuối cùng Trương Nhược Cốc lại ủng hộ Lăng Chính Dược khiến cho Ban Tổ chức cán bộ Trung ương gửi văn bản tới Tỉnh ủy tỉnh Chiết, đề nghị cân nhắc lại ứng viên này.
….
Lăng Chính Dược cố gắng áp chế niềm vui trong lòng, vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, mãi cho đến khi về văn phòng, đóng cửa lại y mới thở dài một tiếng.
Cuộc đấu trí này còn mệt hơn là tập thể thao. Mặc dù đã có kế hoạch từ trước nhưng bất cứ thay đổi nào nhỏ cũng khiến kế hoạch đặt ra không thực hiện được, khiến mình lại phải suy nghĩ thật nhanh. Bảo sao tóc mình đã có điểm bạc, về nhà phải mua thuốc bổ não mới được.
Ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, Lăng Chính Dược mới gọi điện ra ngoài:
- Lão Trương, chuyện này tôi coi như giúp xong, về phần bước tiếp theo là ở tỉnh anh. Chỉ sợ tôi đắc tội lão Lưu không ít.
- Lão Lăng, anh cũng không nên nghĩ nhiều như vậy. Lão Lưu chưa chắc thật sự có ý này, chẳng qua nếu không chọn người kia sẽ không tiện ăn nói với các lão đồng chí. Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng cho người kia, bây giờ ban không thông qua thì coi như Tỉnh ủy cũng có cái ăn nói mà. Anh không nên nghĩ quá phức tạp. Ừ, đúng, lúc nào anh tới tỉnh Chiết chơi, tôi cùng anh xuống biển một chuyến.
- Được rồi, trong thời gian này sợ không được, ban có quá nhiều việc, không lúc nào rảnh cả.
Lăng Chính Dược cười nói.
- Hôm nào anh lên Bắc Kinh thì chúng ta ngồi một chút.
Bỏ máy xuống, Lăng Chính Dược dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quyết định của mình là sáng suốt, Chư Hiền rất kiên quyết ủng hộ An Nguyên, xem ra là có người bắt chuyện với y. Chẳng qua Lăng Chính Dược không rõ có phải là Tô Giác Hoa và Ninh Pháp không? Nhưng Tô Giác Hoa và Ninh Pháp hình như không cùng trận tuyến mà, sao lại cùng nói giúp tên Triệu Quốc Đống kia?
Triệu Quốc Đống, hừ hừ, đúng là một nhân vật thú vị.
Lăng Chính Dược một lần nữa gọi điện ra ngoài, nửa tiếng sau Lăng Tiêu tiến vào.
- Tam thúc.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Lăng Chính Dược sa sầm mặt nói.
- Ôi, cháu cũng không biết Long Ứng Hoa làm gì nữa, chuyện đến bây giờ y còn nói thứ này sợ có vấn đề, có lẽ là có người dùng PS để sửa ảnh.
Lăng Tiêu có chút lo lắng. Y sợ nhất là Lăng Chính Dược nhưng chuyện này không thể không nói rõ.
- Cháu đã gặp người phụ nữ trong ảnh chưa?
Lăng Chính Dược vốn khinh thường dùng thủ đoạn này nhưng lần này lại bất đắc dĩ. Mình đã gọi điện cho vài Thường vụ tỉnh ủy yw mà không có tác dụng. Xem ra Ứng Đông Lưu vẫn khống chế tốt ở yw. Mình đúng là đánh giá thấp Ứng Đông Lưu.
- Hình như đã gặp nhưng đó là chuyện năm sáu năm trước, cháu ở Ninh Lăng không lâu nên không có ấn tượng mấy. Cháu nghe nói người phụ nữ đó bây giờ đã đến Học viện điện ảnh tỉnh An Nguyên làm việc.
Lăng Tiêu nói:
- Tên Triệu Quốc Đống này nhìn qua là biết thằng háo sắc, thấy gái là mắt sáng rực lên. Cháu lúc ở Ninh Lăng đã thấy hắn nhất định có vấn đề ở việc này, chẳng qua lúc ấy hắn chưa kết hôn nên không ai có thể nói gì. Nhưng bây giờ hắn mặc dù đã kết hôn nhưng vợ vẫn ở nước ngoài, ít khi về. Hắn tuyệt đối có quan hệ mờ ám với ả kia.
- Hừ, hắn có chuyện, anh không có vấn đề gì sao?
Lăng Chính Dược hừ một tiếng.
Lăng Tiêu có chút xấu hổ nói:
- Tam thúc, cháu trong thời gian này biết an phận mà, không đi đâu cả.
- Tôi thấy chưa chắc.
Lăng Chính Dược có chút tức giận. Trong nhà đã trải sẵn đường cho Lăng Tiêu nhưng Lăng Tiêu đã gần 40 mà vẫn chỉ ở chức Phó cục trưởng. Hơn nữa trong nhà chỉ có mình Lăng Tiêu là theo chính trị, người khác đi kinh doanh hết vì thế y không thể không hết sức giúp đỡ Lăng Tiêu.
- Ảnh ghép ư?
Lăng Chính Dược trầm ngâm một chút. Chuyện này cũng thường hay xuất hiện để bôi nhọ người khác. Lúc ấy trong hội nghị mình vốn định nói ra nhưng vẫn không hạ quyết tâm vì dùng cách đó sẽ làm ảnh hưởng đến thân phận của mình, không ngờ lại là ảnh ghép.
- Bên Long Ứng Hoa không nói rõ, cháu thấy y nhát như chuột, sợ dính trách nhiệm.
- Anh biết gì chứ?
Lăng Chính Dược có chút tức giận mắng:
- Anh cho rằng người ta không có đầu óc như anh sao? Người ta đến được chức Bí thư thị ủy là của trời ban sao? Anh nếu có sự lão luyện như Long Ứng Hoa thì anh đã không chỉ ở vị trí này.
Bị Lăng Chính Dược mắng như vậy, Lăng Tiêu chỉ có thể co đầu nghe mắng. Chờ Lăng Chính Dược mắng xong, Lăng Tiêu mới có chút sợ hãi nói:
- Vậy bây giờ nên làm gì chú?
- Ảnh là giả thì không có gì để nói. Chú cần là thứ thực sự. Không có chứng cứ về đối phương thì không làm được chuyện gì.
Lăng Chính Dược lạnh nhạt nói:
- Anh nói cho Lăng Chính Dược biết bây giờ chỉ có thể chờ xem có cơ hội khác hay không? Anh nói với y chỉ cần có chứng cứ xác thực thì có thể phản ánh bất cứ lúc nào.
- Nhưng mà Tam thúc …
Lăng Tiêu vội vàng nói.
- Nhưng cái gì, có phải là anh vỗ ngực đảm bảo với Long Ứng Hoa không?
Lăng Chính Dược trừng mắt nhìn Lăng Tiêu:
- Không có bản lĩnh thì đừng ra vẻ. Cuộc sống sau này còn dài, gấp gì chứ. Anh nói với y là gấp cũng không được.