Trời vừa hoàng hôn chính là lúc mà Bắc Kinh đẹp nhất, ánh hoàng hôn như một bức tranh nhuộm đỏ trời tây. Đường cao tốc ra sân bay lúc này cũng không tắc đường quá nhiều.
Đã lâu không đi chiếc xe này, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình không quen. Hắn quen dùng xe Audi, chiếc xe này đi mặc dù thuận tay nhưng luôn cảm thấy không thoải mái mấy. Cũng may cơ hội dùng xe này của Lưu Nhược Đồng là không nhiều.
Lưu Nhược Đồng vẫn luôn ưu nhã, thanh lệ, tay cô cầm một chiếc áo khoác. Thời tiết bên Iran cũng không mát mẻ hơn Bắc Kinh là mấy, có khi nhiệt độ còn thấp hơn.
Bỏ kính râm, Lưu Nhược Đồng nhìn như không hề thay đổi so với mấy năm trước, nó làm Triệu Quốc Đống cảm thấy thời gian thoáng cái quay về lúc mới gặp cô lần đầu tiên.
- Em đi có mệt không?
Triệu Quốc Đống cầm lấy vali cho Lưu Nhược Đồng.
- Nếu mệt thì em còn có thể đứng ở đây được sao?
Lưu Nhược Đồng rất hiếm khi nói đùa lại như vậy, có lẽ do tâm trạng tốt nên thế.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Anh nói câu hỏi thăm cũng không được sao?
- Đã lâu không nói chuyện với anh như vậy nhưng hình như anh có chút tức giận. Tâm trạng quá nặng nề sẽ làm con người thấy áp lực mà.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười đầy xinh đẹp làm Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô.
- Tình hình bên kia thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống chưa bao giờ nói chuyện về công việc với Lưu Nhược Đồng qua điện thoại, đây cũng là vì tuân thủ nguyên tắc giữ bí mật. Các quốc gia Âu Mĩ có hệ thống theo dõi vệ tinh quá hiện đại, Lưu Nhược Đồng không thể không cẩn thận ở phương diện này.
- Cũng được, sau khi Lãnh đạo trung ương sang khiến quan hệ giữa hai nước trở nên thân mật hơn. Nhất là bên mảng năng lượng và xây dựng càng lúc càng được tăng cường hợp tác. Bây giờ mấy tập đoàn dầu mỏ lớn của Trung Quốc đã tiến vào Iran hợp tác với tập đoàn dầu mỏ quốc gia Iran. Iran được xưng là nguồn cung cấp lớn về dầu mỏ của thế giới nhưng lại phải nhập khẩu xăng. Khả năng luyện dầu của bọn họ còn yếu mà Âu, Mỹ phong tỏa mạnh. Vì thế đây là cơ hội cho Trung Quốc chúng ta.
Lưu Nhược Đồng phát hiện trước mặt Triệu Quốc Đống mình rất ít khi giữ kín miệng được, không biết là do tuyệt đối tin hắn, hay là cho rằng hắn biết được nhiều hơn mình. Trước mặt Triệu Quốc Đống, mấy thứ cô tự hào lại luôn bị hắn dễ dàng nhìn thấu. Một vài thứ thậm chí cô biết được từ hắn khá lâu cô mới được cấp trên thông báo.
Cô không tin một Đảng viên bình thường làm như thế nào biết được mấy tin tức bí mật mà chỉ số ít người biết được, hơn nữa mấy tin này không có quan hệ đến công việc hàng ngày của hắn. Nghi vấn này sớm tồn tại trong lòng cô nhưng mỗi lần hỏi hắn đều nói là tìm thấy trên mạng.
Lưu Nhược Đồng đương nhiên không tin mấy lời này của hắn. Mặc dù bây giờ mạng rất phức tạp, tin tức nhận được từ đó khá nhanh nhưng nhiều thứ trên mạng không bao giờ đưa tin nhất là mấy thứ như chiến tranh Iraq vài năm trước hay là Iran hiện nay.
Nghi ngờ chồng là điều làm Lưu Nhược Đồng khá phiền não. Là một sĩ quan của bộ Tổng tham mưu, công việc chủ yếu của cô là thu thập và phân tích tình báo truyền lại trong nước, sau đó do tổ chức chuyên môn ở trong nước tiến hành phân tích tổng hợp.
Nhưng biểu hiện của Triệu Quốc Đống trước chiến tranh Iraq đúng là đáng ngờ, có nhiều thứ chỉ có nhân viên chuyên môn sau khi phân tích mới có thể nắm giữ vậy mà hắn dễ dàng nói ra được.
Bởi vì cô nghe hắn nói vài điều nên mới có ý thức phân tích tìm kiếm theo đó, cũng mới có thể có đề nghị trình lên cấp trên, mới khiến cục diện cuộc chiến tranh Iraq không hoàn toàn nghiêng về một phía, nó cũng khiến Lưu Nhược Đồng được tặng huân chương.
Lưu Nhược Đồng không phải không muốn báo nghi vấn này lên cấp trên nhưng cuối cùng cô không làm như vậy. Cô tin dù chồng mình có nhiều điểm khả nghi nhưng tuyệt đối không phải kẻ phản quốc.
- Cơ hội có thì tốt chẳng qua chỉ sợ áp lực của Trung ương cũng rất lớn.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Người Mỹ nhất định sẽ không ngồi im để Trung Quốc hợp tác với Iran, nhất định sẽ lên tiếng.
- Hừ, anh nghĩ Trung Quốc sẽ chịu khuất phục sao?
Lưu Nhược Đồng hừ một tiếng.
- Không đến mức như vậy, nếu làm Mỹ không thoải mái thì đó là điều anh muốn thấy. Thực ra đây là một ván cờ, thực lực của chúng ta tăng lên thì Mỹ giảm đi từng đó và ngược lại.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Các nơi đều là như vậy, chúng ta muốn vào Trung Á quấy rối kế hoạch của Mỹ, Mỹ sẽ có cảm giác thù địch. Chỉ cần phù hợp với lợi ích quốc gia chúng ta thì chúng ta sẽ làm, không đến lượt bọn họ chỉ trỏ.
- Trung Quốc chúng ta không ngừng lớn mạnh do cạnh tranh và đối đầu.
Lưu Nhược Đồng có chút tự hào nói.
- Các nước đều dùng cách này mà mạnh lên, Mỹ cũng là như vậy. Các cường quốc vốn có sẽ dùng hết khả năng chèn ép các cường quốc muốn tiến lên để giữ gìn lợi ích quốc gia của bọn họ. Đây là một vòng tròn.
Triệu Quốc Đống nói:
- Mà chúng ta muốn làm chính là bài trừ mọi khó khăn, tăng tốc độ phát triển của Trung Quốc.
Lưu Nhược Đồng không khỏi run lên nhìn hắn. GIống như hắn có khí thế khác hẳn ba tháng trước, giọng nói cũng tự tin hơn nhiều.
Một lúc lâu sau Lưu Nhược Đồng mới hạ cửa kính xuống như muốn cơn gió bên ngoài thổi bay không khí nặng nề trong xe.
- Anh được thông qua việc đề cử làm Thường vụ tỉnh ủy rồi chứ?
- Ừ.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Vậy vị trí bây giờ của anh có thay đổi không?
Lưu Nhược Đồng nhẹ nhàng nói.
- Tạm thời thì không nhưng anh không rõ một năm sau có thay đổi không?
- Anh muốn trong một năm tới sẽ làm ra được điều gì đó?
Lưu Nhược Đồng rất rõ ràng thấy mắt hắn sáng rực lên.
- Không như vậy thì có phải sẽ làm thất vọng cái chức Thường vụ tỉnh ủy không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nhược Đồng, em bây giờ cũng quan tâm chuyện của anh như vậy sao?
- Có thể là do nguyên nhân thân phận của anh nên trong bộ cũng chú ý điểm này. Bọn họ vẫn hỏi em có muốn về nước hay không?
Lưu Nhược Đồng khẽ thở dài một tiếng. Trung Quốc là xã hội như vậy, tất cả đều lấy sự nghiệp đàn ông làm cơ sở. Triệu Quốc Đống bây giờ đã khiến Trung ương chú ý, mà cuộc sống cá nhân của hắn cũng sẽ bị chú ý. Một người đàn ông còn trẻ mà thân phận của vợ không rõ ràng thì sẽ không quá thích hợp với một cán bộ cấp phó tỉnh.
- Ồ, ý của bọn họ là em cần về nước?
Triệu Quốc Đống hơi ngẩn ra, trong nước vẫn còn có chút hạn chế ở điểm này. Chỉ khi anh chính thức vào cấp phó tỉnh mới thực sự vào chính trường, anh thuộc Ban Tổ chức cán bộ Trung ương quản lý. Như vậy các quan hệ gia đình, vợ con cũng sẽ bị điều tra, quản lý nghiêm khắc hơn.
- Không nói rõ vì dù sao công việc của em khá đặc thù nhưng ý trong lời nói là có ý đó. Em nói em tạm thời chưa suy nghĩ, cấp trên hy vọng em cân nhắc và chuẩn bị tư tưởng ở chuyện này.
Lưu Nhược Đồng cười khổ nói
- Xem ra hai chúng ta đang cạnh tranh và người thắng là anh. Mặc dù em tin mình làm được không thua anh.
- Emm quan tâm đến chuyện này sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chúng ta không phải đã nói mình đều cố gắng vì mục tiêu riêng sao?
Lưu Nhược Đồng nhún vai nói:
- Không cần anh an ủi, Trung Quốc vốn là như vậy mà. Anh có địa vị cao thì em chỉ có thể theo chồng, đúng là làm người ta bất đắc dĩ.
- Vậy khi nào em về?
- Em chưa rõ, chẳng qua em đoán không phải do mình tự quyết định. Em vốn hy vọng ở bên đó hai năm nhưng bây giờ có lẽ là trong năm hoặc sang đầu năm sau em không thể không về.