Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 70




Ứng Đông Lưu khẽ đặt bút vào sổ. Miêu Chấn Trung nói rất sắc bén nhưng vẫn trong dự đoán của y. Miêu Chấn Trung vẫn chỉ nói mấy điểm chính như lý lịch, kinh nghiệm, thực ra nói kinh nghiệm khiếm khuyết là quá miễn cường. Dù sao Triệu Quốc Đống có thể làm tốt như vậy ở Ninh Lăng, anh nói Triệu Quốc Đống thiếu kinh nghiệm thì có ai tin. Chủ yếu là lý lịch, đây mới là điểm quan trọng nhất.

Triệu Quốc Đống từ chức phó giám đốc sở lên làm giám đốc sở chỉ mất có bốn năm, người bình thường muốn được như vậy, nhất là làm Bí thư thị ủy thì thường mất chừng 10 năm. Mà muốn từ cấp giám đốc sở lên phó tỉnh cũng không đơn thuần là tuổi và lý lịch, nó còn cần thành tích đầy đủ, hơn nữa còn cần có cơ hội. Mà lần này chính là cơ hội hiếm có.

Triệu Quốc Đống từ cấp phó giám đốc sở lên giám đốc sở chỉ dùng có hơn hai năm, đó đã là kỷ lục. Hắn làm Thị trưởng Hoài Khánh quá ngắn rồi lên Bộ năng lượng làm cục trưởng, thời gian cũng ngắn. Sau đó mình đưa Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng trong sự phản đối của mọi người. Bây giờ Triệu Quốc Đống mới làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng hai năm đã lên làm Thường vụ tỉnh ủy thì dù là ai cũng cảm thấy mất mát.

Dù sao người lên làm Thường vụ tỉnh ủy có ai là không phải phấn đấu mười mấy năm, ngồi trên vị trí này có ai dưới 45 tuổi? Dương Kính Quang và Hác Mộng Hiệp coi như còn trẻ cũng đã 46 tuổi, mình cũng đã 50.

Miêu Chấn Trung rất xảo diệu điều động tâm trạng mọi người, sẽ mang tới một chút phiền phức cho mình. Nhưng Ứng Đông Lưu cho rằng đó không phải mang tính quyết định.

Ứng Đông Lưu nhìn sang Dương Kính Quang, rồi nhìn hạng mục rồi thầm nghĩ ai là người sẽ đáp trả đối phương?

- Chấn Trung nói rất có lý, nhất là khi rèn luyện và sử dụng cán bộ thì Tỉnh ủy đúng là cần tổng kết nhiều mặt. Ở điểm này lão Hàn cũng cần trao đổi nhiều với anh. Nó quan hệ đến sự nghiệp của Đảng và lợi ích nhân dân, sử dụng cán bộ tốt là có thể thúc đẩy kinh tế một nơi phát triển, tạo phúc cho dân chúng nơi đó.

Ứng Đông Lưu vừa cười vừa nói nhưng lại làm Miêu Chấn Trung thấy giật mình. Thủ đoạn của đối phương khá tốt, dùng chính lời của mình mà phản kích nhưng lời nói lại không quá trắng trợn, vẫn có nhiều đường sống.
- Về phần vấn đề bồi dưỡng và rèn luyện thì cá nhân tôi thấy cách tốt nhất là rèn luyện trong thực tế, thực tế có thể chứng minh tất cả. Không biết mọi người có thấy như vậy không?
Ứng Đông Lưu nói tiếp.

- Tôi đồng ý với quan điểm này của Bí thư Ứng. Ai cũng nói học để sử dụng, học tập cũng tốt, bồi dưỡng cũng tốt thì cũng cần thực tế mà xác định. Mà lời nói của Bí thư Ứng rèn luyện và bồi dưỡng tốt nhất chính là trong thực tế càng chính xác hơn.

Hác Mộng Hiệp lên tiếng đầu tiên làm nhiều người giật mình. Vị Trưởng ban Tuyên giáo này bình thường tham gia hội nghị thường ủy ít khi lên tiếng, nhưng đã lên tiếng đều kinh người. Hác Mộng Hiệp nói lập tức làm cho mọi người thấy hứng thú xem đối phương sẽ nói tiếp như thế nào.
- Tôi cũng đồng ý với lời của Phó bí thư Miêu, phán đoán một cán bộ có trưởng thành hay không thì không chỉ dựa vào kinh tế mà còn cần năng lực và tố chất tổng hợp.

Hác Mộng Hiệp nói như lấy lòng cả hai bên làm mọi người hoang mang. Theo lẽ thường Hác Mộng Hiệp không phải người như vậy mới đúng. Y không cần xu nịnh ai.
- Nhưng cá nhân tôi cảm thấy đồng chí Triệu Quốc Đống có đủ năng lực và tố chất chính trị để làm một Thường vụ tỉnh ủy.

Tất cả mọi người đều không ngờ Hác Mộng Hiệp lại nói thẳng quan điểm của mình như vậy.

- Ừ, lão Hác, anh nói như vậy đương nhiên là có lý của anh, anh nói ra cho mọi người nghe một chút.
Cơ hội này Ứng Đông Lưu đương nhiên không bỏ qua, hơn nữa còn phải dùng tới mức tận cùng.

- Tôi cảm thấy phán đoán năng lực của một cán bộ lãnh đạo đương nhiên phải kết hợp với công việc trung tâm của chúng ta. Hiện nay và trong thời gian tới thì công việc trung tâm của chúng ta chính là phát triển kinh tế và cải thiện dân sinh. Phát triển kinh tế là trụ cột của cải thiện dân sinh, mà cải thiện dân sinh là mục đích của phát triển kinh tế.
Hác Mộng Hiệp đương nhiên có chuẩn bị mà tới chứ không phải nhất thời lựa chọn Triệu Quốc Đống.
- Mà ý kiến lần này của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương là rất rõ ràng, chính là muốn cho Bí thư thị ủy nơi có kinh tế phát triển tiến vào bộ máy Thường vụ tỉnh ủy, tăng sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, đồng thời phát huy tác dụng làm mẫu. Ít nhất chọn ai làm thường vụ thì chúng ta càng phải nhấn mạnh năng lực kinh tế.

Mặt Miêu Chấn Trung hơi sa sầm lại, Ban Tuyên giáo thuộc bên Đảng đàn, mọi người người này không do y quản lý trực tiếp nhưng từ công việc Đảng đàn thì y cũng có quyền lực chỉ đạo Ban Tuyên giáo. Nhưng vị Trưởng ban Tuyên giáo Hác Mộng Hiệp này lại không đủ tôn trọng Phó bí thư Tỉnh ủy.

- Phát triển kinh tế có phải nhất định là dựa vào các hạng mục lớn hay không? Công nghiệp truyền thống kéo đầu tư và Gdp lên nhưng cũng gây ô nhiễm môi trường cao, điểm này đã được chứng minh đầy đủ. mà phát triển kinh tế hiện đại chính là sản nghiệp thứ ba ở các nước có kinh tế phát triển đã chiếm tỉ lệ trong nền kinh tế càng lúc càng cao, nó cũng có nghĩa khi ngành sản nghiệp thứ ba phát triển mạnh, kinh tế của nước đó càng phát đạt.

Hác Mộng Hiệp giỏi điều động sự chú ý của mọi người. Y nói tới ngành sản nghiệp thứ ba đang được cả thế giới chú trọng, gần đây có không ít các quyển sách nói về vấn đề này, không ít thường vụ cũng chú ý tới.
- Lễ hội văn hóa ở Ninh Lăng vừa qua cũng làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Ninh Lăng thành công tổ chức Lễ hội văn hóa và chương trình Ấn tượng Ninh Lăng, trong một loạt hoạt động này tôi cũng đã tiếp xúc với lãnh đạo Ban Tuyên giáo các tỉnh, lãnh đạo Ban Tuyên giáo Trung ương và Bộ văn hóa, bọn họ đều nói Ninh Lăng có thể nắm bắt cơ hội này tạo hiệu quả lớn về kinh tế, càng quan trọng hơn là làm cho ngành du lịch của Ninh Lăng càng thêm thu hút hơn nữa. Bây giờ ngay cả các tổ chức văn hóa Nhật, Hàn, Đông Nam Á đều hứng thú với văn hóa dân tộc lịch sử của Ninh Lăng, hy vọng lần tới sẽ đến tham gia. Điều này nói rõ Ninh Lăng đã thành công, thành công tăng sức ảnh hưởng của Ninh Lăng, của An Nguyên, thậm chí của quốc gia trong lĩnh vực văn hóa.
Hác Mộng Hiệp có chút kích động nói.

- Về con số lượng du khách khổng lồ tới Ninh Lăng tuần lễ vàng 1/5 vừa qua thì tôi không định nói nhiều, tôi cũng không muốn giới thiệu nhiều về ngành du lịch đã thành một điểm sáng trong phát triển kinh tế của Ninh Lăng. Có thể nói ngành du lịch của Ninh Lăng có giá trị đứng thứ hai toàn tỉnh sau An Đô, vượt xa vị trí thứ ba. Thị ủy Ninh Lăng đưa ra mục tiêu trong ba năm tới giá trị của ngành du lịch chiếm trên 10% GDP toàn thị xã, ngành văn hóa đạt 8% GDP toàn thị xã, có thể nói đặt mục tiêu cao như vậy ở một thị xã là khá hiếm thấy.
Các thường vụ chăm chú lắng nghe Hác Mộng Hiệp nói xem y định biểu đạt ý đồ gì.

- Mọi người có lẽ còn khó hiểu vì lời tôi nói lúc trước, có phải là do coi trọng ngành văn hóa, du lịch là do có liên hệ trực tiếp với công việc của Hác Mộng Hiệp tôi, vì thế mới đánh giá cao Triệu Quốc Đống không?
Hác Mộng Hiệp cười ha hả nói:
- Hác Mộng Hiệp tôi không đến mức hạn hẹp như vậy. Tôi chỉ muốn nói rõ một điều đó chính là ngành du lịch và văn hóa đều thuộc sản nghiệp thứ ba, là ngành công nghiệp không khói. Một thị xã coi trọng phát triển sản nghiệp thứ ba như vậy thường thường đại biểu quan điểm, lý luận của người đứng đầu nơi đó. Mặc dù các nơi do tình hình thực tế mà có trọng tâm công việc khác nhau nhưng tôi nghĩa một thị xã có kinh tế công nghiệp phát triển mạnh như Ninh Lăng, lãnh đạo chủ yếu của Đảng ủy, chính quyền có thể coi trọng phát triển ngành văn hóa, du lịch như vậy có phải đã nói rõ vài vấn đề?

- Nó nói rõ quan niệm của bộ máy Thị ủy Ninh Lăng do đồng chí Triệu Quốc Đống lãnh đạo là bộ máy tiến bộ. Ninh Lăng có thể đạt thành tích như vậy là có công không nhỏ của bộ máy nhất là đồng chí Triệu Quốc Đống, cái này không liên quan tới lý lịch. Hơn nữa tôi tin đồng chí Ninh Lăng có thể đến làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã nói rõ Tỉnh ủy khi sử dụng cậu ta cũng đã cẩn thận cân nhắc. Mà biểu hiện của cậu ta cũng chứng minh Tỉnh ủy chọn là chính xác. Mà tôi tin Triệu Quốc Đống nếu có thể làm Thường vụ tỉnh ủy thì sẽ phát huy năng lực, tác dụng lớn hơn nữa.

Ứng Đông Lưu nở nụ cười, y thấy Miêu Chấn Trung mặt âm trầm, Tôn Liên Bình lại mấp máy môi như định lên tiếng. Chẳng qua ngay lúc này một giọng nói trầm ổn vang lên:
- Tôi thấy lời của trưởng ban Hác rất đúng, bản thân tôi đồng ý đề cử đồng chí Triệu Quốc Đống làm Thường vụ tỉnh ủy.