Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 56




- Trưởng ban thư ký, ngài cũng biết vì đẩy mạnh ngành du lịch mà Ninh Lăng tốn bao tâm huyết mà.
Triệu Quốc Đống chỉ xung quanh rồi nói:
- Ngài thấy các công trình kiến trúc ở nội thành cũ đó, đây đều là tài sản của người dân, vốn có nhiều nhà xuống cấp. Chúng tôi vì giữ lại kiến trúc thời Dân quốc mà đã vắt hết óc nghĩ biện pháp.

Dương Kính Quang biết Triệu Quốc Đống giỏi làm kinh tế, y cũng muốn biết Triệu Quốc Đống tại sao cố hết sức đẩy mạnh xây dựng khu Giang Đông, thậm chí không tiếc tốn tiền đầu tư xây dựng ba cây cầu lớn bắc qua sông, vậy mà lại rất cẩn thận cải tạo bên Tây Giang, mọi hành động đều suy nghĩ kỹ rồi mới làm. Y ở trên Tỉnh ủy nghe vài lời đồn thổi nói là Triệu Quốc Đống thà đồng ý tốn tiền xây dựng khu mới chứ không muốn thay đổi bộ mặt nội thành cũ, đó chính là muốn tạo thành tích cá nhân mà thôi.

- Chúng tôi vừa cố gắng duy tu để giữ diện mạo cũ, đồng thời cũng đưa ra chính sách cổ vũ người dân bản địa phát triển ngành nghề thứ ba. Ví dụ như nhà nghỉ gia đình, quán ăn truyền thống, các cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ, quán bar, quán trà, nhiếp ảnh, hội họa, cho thuê trang phục, cho thuê đạo cụ đóng phim … Như vậy có thể giữ lại được tính lịch sử, cũng giúp người dân địa phương giàu lên.
Triệu Quốc Đống rất có kỹ xảo giải thích vài suy nghĩ của mình với qq.

Một con cầu đá uốn lượn nhìn như có lịch sử hơn trăm năm với sàn bóng lên vì đi lại nhiều, làm cho người ta cảm nhận rõ tính lịch sử của nó. Lỗ Năng và Hác Mộng Hiệp đang đi ở đó, thấy Triệu Quốc Đống và Dương Kính Quang đi tới, Lỗ Năng và Hác Mộng Hiệp cũng đi sang bắt chuyện.

- Trưởng ban Hác, ngành văn hóa du lịch của Ninh Lăng đúng là khá phát triển, tôi đang nghe Quốc Đống giới thiệu kinh nghiệm phát triển ngành văn hóa của bọn họ.
Dương Kính Quang cười nói.

Hác Mộng Hiệp là người có quan điểm khá độc lập ở tỉnh. Dù là Ứng Đông Lưu hay Tần Hạo Nghiên thì y đều kính trọng, nhưng không vì thế mà y thay đổi quan điểm của mình. Đối với người có tính cách đặc biệt như Hác Mộng Hiệp, Dương Kính Quang khá kính nể, thời này có thể làm được như vậy là không dễ dàng gì.

- Trưởng ban thư ký, trưởng ban Hác, chỉ riêng nửa đầu năm nay trung bình cứ nửa tháng tới một tháng sẽ có một bộ phim tới đây quay, bọn họ cần rất nhiều diễn viên quần chúng. Bây giờ Tây Giang chúng tôi thường xuyên có nhiều nhân viên công tác và diễn viên tạm thời ở lại, nhiều khi lên đến 300 người. Cho dù không tính tới ảnh hưởng của ngành điện ảnh thì chỉ riêng ngành sản nghiệp thứ ba đã mang lại số lãi không ít.

Thấy Hác Mộng Hiệp có vẻ hứng thú với quan điểm của mình, Triệu Quốc Đống không khỏi động tâm. Dương Kính Quang có lẽ đây là muốn hắn thể hiện quan điểm với Hác Mộng Hiệp, để làm vị Trưởng ban Tuyên giáo này có cái nhìn đúng hơn về hắn.

- Hơn nữa tôi có thể khẳng định sau lễ hội văn hóa này, danh tiếng của Ninh Lăng sẽ tăng lên khá cao, số đoàn làm phim tới Ninh Lăng quay càng lúc càng nhiều lên. Chúng tôi đang suy nghĩ làm như thế nào để mở rộng hấp dẫn ngành điện ảnh đến Ninh Lăng, làm cho các công ty đặt chi nhánh ở Ninh Lăng.

- Quốc Đống, tôi nghe lão Lỗ nói Ninh Lăng đưa ra chính sách cổ vũ các công ty điện ảnh truyền hình tới Ninh Lăng phát triển, hơn nữa còn cổ vũ các nhà đầu tư bên ngoài tới Ninh Lăng đầu tư vào ngành điện ảnh, thậm chí còn trợ cấp về tài chính, không biết có chính sách gì không? Căn cứ pháp luật của nó là gì?
Hác Mộng Hiệp có chút kinh ngạc với điều Lỗ Năng giới thiệu, một thị xã mà dám làm như vậy, không dễ.

- Trưởng ban Hác, Trưởng ban thư ký, về trợ cấp tài chính thì thị xã chúng tôi ban đầu cũng có ý kiến không đồng ý, nhưng cuối cùng thấy ngành điện ảnh phát triển có thể thúc đẩy Ninh Lăng phát triển, nhất là ngành thứ ba, từ góc độ nào đó nó còn quan trọng hơn một hạng mục lớn, tác dụng là rất lâu dài. Vì thế chúng tôi cảm thấy cần phải đưa ra chính sách ưu đãi. Đây là quyết định được hội nghị thường trực Ủy ban và hội nghị thường vụ Thị ủy thông qua.
Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói tiếp:
- Còn căn cứ pháp luật thì theo tôi biết một số nước có ngành văn hóa phát triển thì bọn họ rõ ràng có chính sách giúp đỡ về tài chính cho các công ty, tôi cảm thấy Trung Quốc cần học tập điều này.

Hác Mộng Hiệp cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi đường đột. Bây giờ các nơi vì thu hút đầu tư có gì mà không đưa ra được, từ thuế, tiền đất, trợ cấp tài chính cũng là bình thường. Chẳng qua Ninh Lăng trợ cấp cho ngành văn hóa đúng là một tiền lệ.

- Quốc Đống, Ninh Lăng coi trọng ngành văn hóa như vậy làm tôi có chút bất ngờ. Tôi đã nói chuyện với lão Lỗ và nghe nói cậu rất có hứn thú với phát triển sự nghiệp văn hóa, cho rằng sự nghiệp văn hóa có tương lai, có sức ảnh hưởng lớn. Nhưng cậu cảm thấy Ninh Lăng có đủ điều kiện thích hợp để phát triển sự nghiệp văn hóa không?

Hác Mộng Hiệp hỏi khá sắc bén, câu này chính là không quá coi trọng tiềm lực phát triển sự nghiệp văn hóa của một thị xã như Ninh Lăng.

- Trưởng ban Hác, lời của ngài rất sắc bén. Đún thế, điều kiện để phát triển sự nghiệp văn hóa của Ninh Lăng không bằng An Đô, nhưng theo thời đại công nghệ thông tin càng lúc càng phát triển, tôi cho rằng sự nghiệp văn hóa truyền thống sẽ chuyển mình, điện ảnh và truyền hình sẽ dựa nhiều vào chỉnh sửa trên máy tính, yêu cầu đối với các nhân tố khác sẽ giảm đi. Vì thế tôi hy vọng Ninh Lăng có thể đi trước ở điểm này.

Triệu Quốc Đống nói thẳng khiến Hác Mộng Hiệp khá hài lòng. Triệu Quốc Đống và Lỗ Năng thay phiên nhau giải thích và giới thiệu về tình hình văn hóa của Ninh Lăng.

Hác Mộng Hiệp cũng khá hứng thú với việc khu nội thành cũ quy mô ra một khu phố chuyên trưng bày đồ cổ, vì thế Lỗ Năng liền đi cùng y sang đó. Còn lại Triệu Quốc Đống, Dương Kính Quang đi cùng nhau.

- Quốc Đống, cậu biết ý kiến của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương rồi chứ?
Dương Kính Quang hỏi khá đột ngột làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Dương Kính Quang không chờ Triệu Quốc Đống hỏi mà đã nói tiếp:
- Bây giờ đã có người nhìn tới điểm này, bắt đầu không ngồi yên rồi.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trưởng ban thư ký, ngài nói đi đến bước này thì ai có thể bỏ qua được chứ, tôi cũng có suy nghĩ mà. Nhưng việc này là do Tỉnh ủy xác định mới đúng, bên dưới tạo ảnh hưởng cũng có được tác dụng gì?

Dương Kính Quang nhìn Triệu Quốc Đống xem hắn nói thật không, nhưng thấy Triệu Quốc Đống vẫn rất bình tĩnh làm y có chút buồn cười:
- Quốc Đống, nhìn cậu như thế này có vẻ như không để ý gì hết. Tỉnh ủy đề cử, Tỉnh ủy do ai tạo thành? Không lẽ cậu cho rằng ở chuyện liên quan đến tiền đồ của một cán bộ cấp phó tỉnh này mà Bí thư Đông Lưu lại có thể tự quyết định hết được sao? Không ai chủ động rời khỏi cuộc chiến này.

Triệu Quốc Đống có chút giật mình vì câu nói của Dương Kính Quang. Ý của Dương Kính Quang là rất rõ ràng,Dương dấy chính là hy vọng hắn đi hoạt động cười một tiếng, nhưng hoạt động như thế nào cũng phải chú ý, nếu không nó sẽ phản tác dụng. Dương Kính Quang mặc dù chỉ nói vài câu nhưng làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ không ít. Văn bản của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã gửi đi các tỉnh, nói cách khác Tỉnh ủy rất nhanh sẽ bàn bạc, nghiên cứu, đưa ứng viên thích hợp lên trên, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sẽ xuống khảo sát, khảo sát xong tức là một cán bộ cấp phó tỉnh ra đời.

Đến chiều tối khi cùng lãnh đạo đến xem chương trình Ấn tượng Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống vẫn có chút hoảng hốt.

Dương Kính Quang đã lộ ra một ý đó là đã có người hành động.

Triệu Quốc Đống biết Long Ứng Hoa đã hành động từ lần trước gặp đối phương ở trên Bắc Kinh, hơn nữa y đã đi bước rất lớn. Vậy mình bây giờ nên là gì? Mình có phải cũng nên ra tay không không? Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời chưa thể có quyết định.

Nhưng lời nói của Dương Kính Quang đã cho hắn biết thời gian không đợi người.